Chương 11
Vân hề không nghĩ đến mình chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm với Đường Hạo cũng có thể vô tình gặp phải Hàn Diệp Tu, nếu như bọn họ về sớm vài phút hoặc muộn đi vài phút thì có lẽ cậu đã không phải ngây ngốc như thế này.
Vân Hề thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt mình, cậu sờ sờ khóe môi lui lại một bước nhỏ, tựa hồ cảm giác hành động của mình không thích hợp lắm, cậu quay lại đứng ở chỗ cũ rũ mắt xuống nói nhỏ: “Diệp Tu…”
Hành động trong vô thức của Vân Hề làm cho Hàn Diệp Tu rất khó chịu, cho dù cậu không nói ra nhưng những quyền ước tối đó hắn giãng xuống chắc chẵn đã để lại bóng ma trong tâm lý cậu. Giống như trước khi trọng sinh, sau ngày ấy Vân Hề cũng sợ hãi hắn mấy ngày, mỗi khi hắn muốn chạm vào sắc mặt cậu sẽ không tốt, cậu không thể ức chế được run rẩy của cơ thể.
Hàn Diệp Tu tận lực làm cho vẻ mặt mình trở nên nhu hòa, mỉm cười hỏi cậu: “Em đên đây lúc nào vậy? Đã ăn cơm chưa?”
“Em…” Vân Hề thấp thỏm nhìn sắc mặt Hàn Diệp Tu, sau đó ấp úng nói: “Bọn em vừa đến đây được một lúc, đã ăn cơm rồi, anh, anh đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Hàn Diệp Tu gật đầu, liếc mắt về Đường Hạo đứng gần Vân Hề: “Vị này chính là Đường đại thiếu gia Đường Hạo đúng không? Đã lâu không gặp.”
Mặt Đường Hạo không đổi sắc gật đầu nói: “Xin chào.”
Hắn cười cười, ý vị thâm hậu: “Vốn định trưa nay đến đón Vân hề đi ăn cơm, không nghĩ đã chậm hơn Đường thiếu gia một bước rồi.”
“Bọn tôi chỉ vừa vặn gặp mặt ở cổng trường mà thôi,” Đường Hạo không thèm để ý lời hắn nói: “Tôi chưa gặp Vân Hề đã hai năm rồi, hôm nay vô tình gặp gỡ liền mời cậu ấy đi ăn cơm, vẫn hy vọng Hàn tổng không nên hiểu nhầm.”
“Đâu có đâu có, tôi vẫn luôn ủng hộ Vân Hề ra ngoài giao lưu kết bạn.” Tiếu ý trên mặt Hàn Diệp Tu vẫn không giảm, nhưng đáy mắt có chứa lạnh lùng.
Hàn Diệp Tu biết khá rõ về Đường Hạo, hắn đã từng thăm dò người này khi hắn nhận nuôi dưỡng Vân Hề. Đường Hạo và Vân Hề cũng học chung sơ trung với nhau, là bạn tốt duy nhất của Vân Hề. Lúc trước Vân Hề nói cho hắn biết y có chút bất mãn khi hắn nhận nuôi cậu, chỉ là không nói ra lời. Sau khi tốt nghiệp đại học Vân Hề xác định mối quan hệ với y, cậu cũng nói chuyện này cho Đường Hạo đầu tiên, kết quả y chẳng những không tán thành, còn xui cậu đoạn tuyệt quan hệ với hắn, nhưng Vân Hề không nghe theo, hai người nháo một trận cuối cùng không liên lạc với nhau nữa.
Nếu như hắn không nhớ lầm thì trước khi trọng sinh Vân Hề cùng Đường Hạo vẫn chưa liên lạc lại, vì sao hôm nay hai người lại gặp mặt nhau cũng ăn cơm? Tình cờ sao? Có đánh ch.ết hắn cũng không tin trên đời có loại chuyện trùng hợp đến như vậy.
Đến tột cùng là trí nhớ của hắn có gì sai sót hay là Vân Hề đã len lén liên hệ qua lại cùng Đường Hạo? Có lẽ thời điểm này trước kia mình trọng Vân Hề đã vô tình gặp lại Đường Hạo, sau đó hai người đến nhà háng này ăn cơm, bất quá khi đó mình không đến đón Vân Hề mà chỉ cùng Dịch Dương đi ăn, nên cũng không dừng lại đợi ở trước cổng trường em ấy, cho nên mới đi sớm hơn mấy phút, sau khi ăn xong mới không gặp.
Nếu như quả thực như vậy thì xem ra trước đây mình quá ít quan tâm đến Vân Hề, ngay cả khi em ấy cùng Đường Hạo liên lạc lại cũng không biết. Kỳ thực cũng không thể trách được trước đây Vân Hề không thể nói mình biết, khi đó mình còn bận chuyện thu mua Thiên Vũ, cho nên không quan tâm đến Vân Hề. Sau đó mình liên tục sa đọa tìm đến cái gọi là kích thích, càng không đem Vân Hề đặt vào mắt. Nghĩ như vậy Hàn Diệp Tu càng thêm hổ thẹn, băng lạnh dưới đáy mắt cũng từ từ biến mất.
Vân Hề thấy hắn như vậy không khỏi nhíu cậu khó chịu, đáy mắt cũng nảy lên trào phúng mỉa mai, cái gì mà ủng hộ mình ra ngoài giao lưu kết bạn, tất cả đều là nói nhảm. Lúc trước Hàn Diệp Tu thấy cậu vì chuyện cãi nhau với Đường Hạo mà tâm tình suy sụp, hắn còn nói loại bạn bè đó không có cũng được, sau này còn nói khi yêu đương với hắn không cần phải kết bạn với ai nữa, có chuyện gì hắn có thể thay cậu giải quyết.
Huống hồ Hàn Diệp Tu là một nam nhân vô cùng chiếm hữu, cậu không thể tin nổi hắn có thể thay đổi được nhanh như vậy. Cậu sẽ không bao giờ quên, lúc trươc có một thiếu niên hôm nay vừa bò lên giường Hàn Diệp Tu, hôm sau đã lăn lộn cùng kẻ khác, kết quả Hàn Diệp Tu biết được khiến cho cậu ta không thể tồn tại nổi tại thành phố S, cuối cùng phải chật vật biến khỏi thành phố này.
Ở với Hàn Diệp Tu, bất kể có quan hệ cá nhân gì với hắn, nếu không bị hắn chán ghét mà vứt bỏ, nếu như dám can đảm: ….phàn bội hắn, người này sẽ tuyệt đối không nể tình cảm…thực sự là tính tình hắn quá bá đạo.
Trong khoảng thời gian này không ai nói gì thêm, bầu không khí có chút xâu hổ nặng nề. Dịch Dương nhìn Hàn Diệp Tu, rồi lại nhìn qua Vân Hề, sau cùng vôc tay một cái: “Ha Ha! Cậu chính là người yêu của Hàn Diệp Tu phải không? Lúc nãy hắn cùng tôi ăn cơm cũng không quên nhắc về cậu.”
Vân Hề gương mắt nhìn về phía Dịch Dương, hơi gật đầu một chút: “Xin chào.”
“Xin chào. Xin chào.” Dịch Dương tiến lên, vươn một tay ra: “Lần đầu gặp mặt tôi xin giới thiệu qua một chút, tôi tên là Dịch Dương, là anh em tốt của Hàn Diệp Tu. Cậu hẳn là chưa nghe hắn nói về tôi rồi, tôi mới từ nước ngoài về.”
Vân Hề theo bản năng nhìn về phía Hàn Diệp Tu, sau đó mới nhẹ nhàng vươn tay bắt lấy tay Dịch Dương, rồi nhanh chóng thu về: “Tôi tên là Vân Hề.”
Vân Hề cũng có biết qua Dịch Dương, người này là anh em tốt của Hàn Diệp Tu, không biết trong nhà cãi nhau lớn gì mà phải bỏ chạy sang nước ngoài.
Về nước? Nếu Vân Hề nhớ không lầm thì cùng thời điểm nảy bốn năm trước Dịch Dương cũng về nước, bất quá Hàn Diệp Tu chưa nói cho cậu biết, về sau cậu mới được gặp mặt anh ta.
Trong đám bạn tốt của Hàn Diệp Tu, Vân Hề để ý và tôn trọng nhất là Dịch Dương, thái độ làm người của anh ta rất chính trực, không lôi kéo Hàn Diệp tu ra ngoài uống rượu chời bời, tuyệt đối không chơi hoa hoa nguyệt nguyệt, cũng ngăn cản hắn đến mấy nơi như vậy. Sau khi biết chuyện Hàn Diệp tu có nhân tình ở bên ngoài…Dịch Dương khuyên can mãi hắn vẫn không đổi ý định, cuối cùng cũng không biết hai người vì sao lại cãi nhau lớn đến mức sau này không còn liên lạc qua lại nữa.
Vì thế lúc trước Vân Hề vẫn hay buồn bã thật lâu, Hàn Diệp Tu mất đi một người bạn thật tình quan tâm đến mình cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.
Lúc này Dịch Dương chỉ chăm chú đến vết thương trên khóe miệng Vân Hề, liên tưởng đến biểu hiện vừa rồi của cậu, anh không khỏi nhíu cậu.
Đúng lúc này Hàn Diệp tu lại mở miệng: “Anh vốn muốn gọi điện bảo em đi ăn cùng nhau đi ăn cơm, kết quả gọi mãi mà không được.”
“A?” Vân Hề kinh ngạc nhìn hắn một chút, sau đó lập tức móc điện thoại ra ấn ấn vài cái, nhìn màn hình vẫn đen sẫm một màu không đổi, cậu có chút lúng túng đưa nó ra trước mặt Hàn Diệp Tu lại không hề nghĩ đến trên cánh tay lộ ra vết máu tụ lớn, đặc biệt da Vân Hề rất trắng cho nên càng thêm dữ tợn, thậm chí còn có một phần chưa lộ ra ở phía trên do bị áo che mất. Vân Hề tựa hồ cũng để ý đến trên tay mình có vết thương nên ngượng ngùng rụt mạnh tay lại: “Xin lỗi anh, tối qua em quên sạc phin điện thoại.”
Hành động rụt tay của Vân hề tựa như cái gai nhọn hung hăng đâm vào mắt Hàn Diệp Tu, khiến hắn không khỏi đau đớn khổ sở.
Vân Hề đang sợ mình, em ấy sợ hắn tức giận sẽ ra tay lần nữa, thế nhưng trên tình huống này có lẽ em ấy đang theo bản năng che đi vết thương, không muốn người khác hiểu lầm.
Vì không muốn tạo thêm áp lực cho Vân Hề nên hắn không ngủ cùng giướng với cậu, Vân Hề cũng không đồng ý cho hắn thay mình bôi thuốc, nếu như không nãy vô tình lộ ra thì có lẽ hắn sẽ không biết đến vết thương này trên người em ấy. Hàn Diệp Tu gắt gai nắm chặt lấy tay mình, lúc trước hắn đã làm nên chuyện gì mà khiến em ấy bị thương nặng đến vậy.
Dịch Dương vẫn chăm chú nhìn Hàn Diệp Tu thấy hắn gắt gao nắm hai tay thành nắm đấm thì nhanh chóng kéo hắn lùi đi vài bước.: “Chiều nay Vân Hề vẫn phải lên lớp đúng không? Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không cậu trở về trước? Tôi cùng Diệp Tu nhiều năm không gặp rồi, trước hết đem hắn cho tôi mượn một buổi chiều nha?”
Không chỉ mỗi mình Dịch Dương, cả Vân Hề lẫn Đường Hạo đều chăm chú nhìn động tác của Hàn Diệp Tu, Đường Hạo còn nghĩ nếu hắn dám động thủ lần nữa y sẽ tuyệt đối không nương tay.
Vân Hề thấy được tâm tình muốn giải vây của Dịch Dương cho nên cũng cảm kích cười tươi với anh: “Hôm nay là tôi sơ suất, xin anh thứ lỗi cho. Buổi chiều tôi cũng có lớp cho nên không thể đi theo hai người được, hôm nào rảnh tôi sẽ tự tay xuống bếp coi như bồi tội.”
HÀn Diệp Tu vốn định mở miệng nói gì đó lại bị Dịch Dương một bên che miệng làm dấu, còn nháy mắt ẩn ý với hắn: “Không cần khách khí vậy đâu Vân Hề, bồi tội gì đó nghiêm trọng quá, chỉ cần hôm nào mời cậu mời tôi cùng Diệp Tu đi ăn một bữa là được. Cậu cũng nhanh trở về trường học đi, cậu Đường, bạn Đường Hạo, nhờ cậu chở Vân Hề về trường nhá.”
“Cần gì dài dòng như vậy.” Đường Hạo lễ phép gật đầu: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
“Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.”
Vân Hề hơi mím môi sợ hãi nhìn về phía Hàn Diệp Tu: “Diệp Tu, em về trường học trước, các anh ở lại trò chuyện sau.”
Lúc này Hàn Diệp Tu mới ý thức được động tác cua mình đến cỡ nào không ổn, hắn cũng muốn giải thích cho Vân Hề, thế nhưng ngại Dịch Dương và Đường Hạo ở đây, cuối cùng chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Mãi cho đến lúc không nhìn thấy bóng hình Vân Hề, lúc này Dịch Dương mới buông Hàn Diệp Tu ra: “Vết thương trên tay và miệng Vân Hề có phải kiệt tác của cậu không?”
Hàn Diệp Tu gật đầu nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Dịch Dương trầm mặc nhìn hắn, xác định hắn sẽ không đuổi theo hai người kia mới hỏi: “Vân Hề phạm phải lỗi gì mà cậu phải ra tay mạnh như vậy?”
Nhưng Hàn Diệp Tu chỉ lắc đầu, đi đến nhà vệ sinh: “Tôi đi toilet một chút.”
“Đồ bùn nhão!” Dịch Dương phẫn nộ kéo tay Hàn Diệp Tu lại khiến hắn lùi về sau vài bước: “Cậu nói cho rõ ràng! Tuy rằng tôi mới trốn ra nước ngoài vài năm nhưng cũng nghe được Vân Hề đối xử với cậu rất tốt. Nếu như Vân Hề làm gì sai thì chỉ cần thành tâm xin lỗi là được, sao cậu có thể không nghe rõ ràng liền ra tay đánh người. Đã vậy, còn luôn luôn phạm sai lầm, cậu xem cậu vừa rồi đi, nếu không phải lúc nãy tôi ngăn cản, có phải cậu lại muốn ra tay nữa không?”
“Không có.” Hàn Diệp Tu lắc đầu: “Em ấy không mắc lỗi gì, cũng không cần phải nói xin lỗi tôi.”
“Vậy vì sao cậu đánh cậu ấy? Cậu xem vết thương trên mặt, trên tay cậu ấy cần bao lâu mới hồi phục không, cứ nhất thiết phải đánh và mặt mới được à?” Dịch Dương tức giận đùng đùng trợn mắt nhìn Hàn Diệp Tu, với anh mà nói khi hai người đã xác định yêu nhau thì trừ khi đối phương làm điều gì quá đáng đến mức người đời không thể chấp nhận được, còn lại chuyện gì cũng có thể dần dần tha thứ được, cùng với đó anh cũng luôn khinh bỉ chuyện ra tay đánh người. Có người yêu là để chiều chuộng chăm sóc, không phải cứ hễ tức giận một chút là ra tay đánh đập. Tuy rằng đây là chuyện riêng của Hàn Diệp Tu cùng Vân Hề, cũng không hề liên quan đến anh, nhưng lấy thân phận là anh em bạn bè tốt với hắn, anh tuyệt đối không hy vọng một ngày nào đó hắn sẽ bị người đời khinh bỉ chán ghét.
Hàn Diệp Tu nhẹ nhàng đẩy tay Dịch Dương ra, ảo não che mặt lại: “Lần này tôi phải xin lỗi em ấy, cũng hứa sẽ không bao giờ ra tay đánh người nữa, sẽ không bao giờ nữa….”