Chương 27

Tối hôm đó sau khi ăn cơm xong, Hàn Diệp Tu như thường lệ đỡ Vân Hề vào phòng ngủ. Tuy rằng vết thương của cậu đã kết vảy, thế nhưng hoạt động vẫn chưa thuận lợi, cũng chính vì nguyên nhân này cho nên từ khi ra khỏi bệnh viện đã hơn mười mấy ngày Hàn Diệp Tu vẫn chưa cho cậu đụng đến bất cứ việc nhà nào, ngay cả thức ăn cũng được đặt mua ở ngoài.


Vân Hề ở nhà dưỡng thương hơn mười ngày, cũng là hơn mười ngày Hàn Diệp Tu mỗi sang ra ngoài mua đồ ăn sáng, chờ cậu ăn xong, thu dọn bát đũa nhà cửa mới đến công ty. Đến trưa hắn lại mang theo thức ăn từ bên ngoài trở về, ăn xong, nói chuyện với Vân Hề một chút rồi lại quay về công ty. Buổi chiều Hàn Diệp Tu cũng về nhà từ sớm, hắn sợ Vân Hề ở một mình trong nhà sinh ra buồn chán, thậm chí quần áo của cậu còn do hắn một tay mặc vào. Kế hoạch đưa Vân Hề đi xem biệt thự cũng bị lui lại so với dự kiến.


Cậu với những hành động chăm sóc chiếu cố này của Hàn Diệp Tu sinh ra áp lực rất lớn, càng khiến cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn hơn trước. Có đôi khi Vân Hề nhìn hình dáng bận rộn của Hàn Diệp Tu không khỏi nghĩ, nếu như tất cả chuyện này đều phát sinh trước khi sống lại, rất có thể cậu đã càng thêm sùng bái yêu thương hắn hơn nữa, nhưng tất cả vẫn mãi là hai chữ nếu như.


Cho đến hiện tại cậu đã không còn muốn biết nguyên nhân tại sao Hàn Diệp Tu lại thay đổi nữa, cậu chỉ muốn thoát khỏi hắn, thoát khỏi nhà tù ngột ngạt không thở nổi này.


Câu được nghe chuyện bang Ngũ Giác hội bị tiêu diệt bởi Đường Hạo, thì ra hôm đó Hàn Diệp Tu nhìn qua băng ghi hình thấy được người bắt cóc cậu thuộc bang phái này, sau khi bắt tên mặt sẹo về tr.a tấn đến gần như ch.ết đi sống lại hắn mới khai ra tên trùm, bởi vì Đường Hạo cũng không được trực tiếp chứng kiến cho nên chỉ nghe được sơ qua vậy thôi. Nhưng mà so với người không hề biết tin gì như cậu thì thông tin mà Đường Hạo quả thực không hề thiếu thốn.


Về phần Lê Tích, Đường Hạo cũng không biết y dùng cách nào khiến cho tên đại ca kia đến lúc ch.ết vẫn không khai ra nửa tên y, cũng không biết Lê Tích dùng cách nào trốn khỏi sự tr.a khảo của Hàn Diệp Tu, dù sao ngày đó cũng không đơn giản chỉ có ba người họ, hoặc có thể là Hàn Diệp Tu đã tr.a ra y nhưng chưa thèm động tay đến mà thôi. Mặc kệ như thế nào cũng sẽ có ngày cậu quay về trả thù cả gốc lẫn lãi cho y.


available on google playdownload on app store


Hàn Diệp Tu ôm lấy Vân Hề từ trên mép giường xuống, hắn ngồi xổm xuống đối diện với đôi chân trắng nõn của cậu, àm trên ấy nổi lên vết sẹo lồi lõm dữ tợn. Lông mày hắn không tự chủ được co lại, mặc kệ đã nhìn qua bao nhiêu lần hắn vẫn sẽ đau lòng khôn cùng, vết sẹo này nhắc nhở hắn có biết bao nhiêu sơ sót đối với cậu.


Bàn tay với vết chai rõ rệt nhẹ nhàng đeo tất vào chân cho Vân Hề, hắn ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em hôm nay thế nào rồi? Vết thương có còn đau nữa không?”
Vân Hề co co chân lại một chút, mỉm cười: “Cũng không khỏe lắm, vết thương đã lâu không đau nữa.”


“Vậy là tốt rồi.”Hắn dùng vẻ mặt trấn an: “Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi Diệp Tu, ngày mai em muốn đến trường học, cũng đã gần cuối kì rồi, em không muốn bị rớt khoa đâu.”


Hàn Diệp Tu nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý với lời nói của cậu: “Vết thương của em còn chưa lành hẳn, anh lo cho em, chỗ nào không rõ em có thể nói với anh chỉ qua cho, không cần phải đến trường học nữa.”


Vân Hề bật cười lắc đầu: “Anh cho là em thi vào cao đẳng thôi sao? Chỉ học qua loa là có thể đỗ được. Thành tích cuối kì có ý nghĩa hết sức quan trọng, em đã gần một tháng chưa đến trường rồi, em không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho giảng viên!”


“Để anh xem tên nào dám ấn tượng xấu về em!” Hàn Diệp Tu trợn trừng mắt: “Chuyện này anh không đồng ý, em nên ở nhà dưỡng thương cho tốt đã.”


Mặc dù cậu đã đoán được nửa phần Hàn Diệp Tu sẽ cự tuyệt, nhưng vẫn khiến Vân Hề khó chịu cau mày, bây giờ đã là tháng sáu rồi, không còn nhiều thời gian để ở nhà dưỡng thương nữa. Tuy rằng đã có thư trúng tuyển gửi cho cậu, thế nhưng chuyện lo vi sa cũng rất phiền phức, cậu cần phải bàn bạc với Đường Hạo, nhờ y tìm người quen trong nghề giúp đỡ. Cũng không thể để đến khi hoàn thành hết mọi thủ tục rồi lại vướng vi sa mà không thể du học được.


Vân Hề thu lại nụ cười trên mặt, đanh giọng nói: “Hiện tại chỉ là em đi đứng không tiện, các bộ phận khác đều vẫn hoàn hảo bình thường. Từ khi gặp chuyện không may đến giờ, cũng xuất viện được hơn mười ngày, em đều nghe theo lời anh nửa bước cũng chưa ra khỏi nhà để chuyên tâm dưỡng thương. Hiện tại em chỉ muốn nhìn lại sách vở cùng bài tập, vì sao không thể đến trường?”


“Anh…anh chỉ là lo lắng cho em thôi.”
Cậu nhướn mày: “Em chỉ đến trường học chứ có phải đến chiến trường đâu, anh lo lắng chuyện gì?”


Hắn cẩn thận kéo ống quần xuống cho Vân Hề, lại đứng dậy ngồi bên cạnh, kiên trì nói với cậu: “Hiện tại chân của em vẫn chưa bình phục lại như cũ, hoạt động cũng không tiện lợi, một mình em đến trường học không có anh bên cạnh, lỡ may bị va chạm thì phải làm sao?”


“Diệp Tu, em đã là người trưởng thành rồi.” Vân Hề nhăn mày bất mãn: “Em biết anh là muốn tốt cho em. Nếu là chuyện khác em nhất định sẽ nghe theo lời anh, nhưng riêng về học tập em mong anh tôn trọng quyết định của em.”


Hàn Diệp Tu nghe vậy có chút ngẩn người, hắn biết Vân Hề luôn muốn học tập thật tốt, lúc trước với thành tích học tập của cậu có thể dễ dàng đến một trường đại học tốt của thành phố S, thế nhưng vì hắn cho nên quyết định ở lại. Mặc dù vậy, nhưng Vân Hề đối với sách vở bài tập luôn rất cố gắng, nếu như không phải vì chân bị thương quá nghiêm trọng cậu đã đến trường từ lâu rồi.


Hắn cuối cùng cũng thở dài thỏa hiệp: “Được rồi, vậy nếu có khó chịu thì phải gọi điện báo ngay cho anh, buổi trưa anh sẽ đến đón em đi ăn cơm, em xem vậy có được không?”


Mặc dù trong lòng Vân Hê có chút không vui, thế nhưng chỉ còn cách gật đồng ý, chỉ cần đến được trường học thì cậu sẽ có cơ hội.


Hôm sau cậu đến trường nhưng chưa vội đến tìm giảng viên lấy giấy báo trúng tuyển, giấy tờ quan trọng như vậy cậu không dám để trong nhà, chỉ có thể tìm cơ hội rỗng tiết đi tìm Đường Hạo một chuyến, hiện tại người cậu tin tưởng được chỉ có y mà thôi.


Mặc dù trên lớp Vân Hề không thường xuyên giao lưu với bạn bè thế nhưng với chuyện cậu phải nhập viện rồi nghỉ học gần một tháng vẫn khiến mọi người có ít nhiều quan tâm, điều này khiến cho u buồn mấy ngày không được ra khỏi nhà của cậu đều bay biến đi hết.


Đến trưa quả nhiên Hàn Diệp Tu đích thân đến trường đón Vân Hề đi ăn, may mắn lúc ấy sân trường đã tản người đi bớt, nếu không lại rước thêm không ít ánh mắt quái dị nhìn về phía hai người.


Sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Diệp Tu dặn dò Vân hề đủ điều rồi mới đưa cậu về trường, cũng nói luôn chiều tối tan học hắn sẽ lại đến đón cậu, nói cậu cứ ở yên trong phòng học đợi hắn.


Đột nhiên đang trong giờ học Vân Hề nhận được tin nhắn của Hàn Diệp Tu nói hắn có chuyện gấp cần xử lí, hắn sẽ phái A Dũng đến đón cậu về nhà, hy vọng cậu có thể hiểu cho hắn. Mà Vân Hề với chuyện này cũng hết sức vui mừng, chỉ cần không phải Hàn Diệp Tu đến đón thì người nào đến cũng như nhau mà thôi.


Người tên A Dũng này lúc trong bệnh viện cậu cũng đã gặp qua, cao cao lớn lớn da thì ngăm đen, ngoài trừ biểu lộ chút cung kính trước mặt Hàn Diệp Tu, còn lại đều như vô cảm, cảm xúc cũng rất thấp. Nhưng nếu chỉ vì vậy cũng không khơi nổi chú ý nơi Vân Hề, mà là trong một lần cậu vô tình nhìn thẳng vào mắt hắn, phát hiện ra A Dũng đang dùng một ánh mắt kì quái nhìn cậu, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn bị cậu nắm được.


Cậu không đến mức tự kỉ cho rằng A Dũng có ý gì với mình, thế nhưng cậu rất ngạc nhiên khi A Dũng vừa nhìn cậu vừa tựa như suy nghĩ đến chuyện gì đấy.


Chuông báo tan học lại vang lên, mọi người ai cũng vội vã thu xếp đồ dùng để chuẩn bị về nhà chỉ còn Vân Hề chậm chạp thu dọn, bởi vì Hàn Diệp Tu đã nhắn tin báo A Dũng sẽ đến đón cho nên cậu cũng không cần vội vàng làm gì.


Đến khi cậu cầm quyển sách cuối cùng nhét vào trong ba lô thì A Dũng mới xuất hiện, trên mặt vẫn không có bất cứ biểu tình gì. Hắn rất tự giác cầm lấy ba lô của Vân Hề: “Vân tiên sinh, ông chủ nói tôi đến đây đón ngài về nhà.”


“Cảm ơn.” Vân Hề lễ phép gật đầu: “Không cần phải đỡ đâu, tôi tự đi được.”
A Dũng nghe vậy cũng không cố chấp nữa, hắn thu tay về chậm rãi đi theo Vân Hề đang khập khiễng, tùy thời đã chuẩn bị tốt động tác đỡ lấy cậu nếu có chuyện gì xảy ra.


Bởi vì chân Vân Hề vẫn chưa hoàn toàn bình phục như cũ cho nên A Dũng đậu xe ở bãi đỗ xe của trường, như thế có thể giúp Vân Hề giảm nửa hành trình đến xe.
Lúc Vân Hề lên xe, thắt chặt dây an toàn A Dũng mới khởi động xe.


Sau khi xe chạy hơn mười phút thì Vân Hề mới cảm nhận thấy điều không đúng, đây không phải là đường về nhà cậu. Kí ức kinh hoàng trước khi bị bắt cóc khiến cho Vân Hề cảm thấy khẩn trương, cậu thò tay vào trong túi quần, trầm giọng nói: “A Dũng, có phải anh lạc đường rồi không?”


A Dũng cũng không tính giấu diếm Vân Hề, chỉ xin lỗi cậu: “Xin lỗi Vân tiên sinh, tôi không có ý định gì khác đâu, chỉ muốn dẫn cậu đến gặp một người thôi. Ngài yên tâm, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho ngài.”
Vân Hề đưa tay mở điện thoại, vẻ mặt không đổi hỏi: “Gặp ai?”


A Dũng đem sắc mặt Vân Hề thu vào mắt, thần sắc vẫn như thường: “Hàn Diệp Triết, anh cả của ông chủ.”
Vân Hề đang chuẩn bị bấm điện thoại, kinh ngạc nhìn về phía A Dũng: “Hàn Diệp Triết?”


“Đúng vậy.” A Dũng nhìn tay Vân Hề đang đút trong túi: “Hàn tiên sinh nói nếu tranh thủ được cơ hội thì dẫn ngài đến gặp ngài ấy.
Cậu mím môi không nói thêm lời nào nữa.
“Hàn tiên sinh còn nói ngài ấy có chuyện khẩn cấp mới muốn gặp ngài.”


Tuy Vân Hề đã vô cùng lạnh lùng như không thể giấu hết nổi kinh ngạc trong đáy mắt, khẩn cấp, có chuyện gì mà khẩn cấp? Hôm nay ngoài chuyện cậu làm vi sa ra cũng không làm chuyện gì khác, không lẽ nào….Vân Hề gắt gao nắm chặt điện thoại trong túi quần, không dám nghĩ thêm chuyện gì nữa.


A Dũng lái xe vào bãi đậu xe của một quán trà, Vân Hề từ chối đề nghị được giúp đỡ của hắn mà tự mình đi vào trong. Bất kể thế nào cậu cũng phải biết được mục đích của Hàn Diệp Triết, nếu không cậu cũng không còn tâm trạng nào tính toán chuyện tiếp theo.


Gian phòng này là phòng cao cấp nhất của quán trà này, A Dũng dẫn cậu vào một căn phòng mang tên Phổ Nhị, trước cửa phòng đã có hai nam nhân viên mặc áo quần bình thường đứng chờ, một thân thẳng tắp như cọc gỗ vậy. Khi thấy Vân Hề xuất hiện cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi quay về biểu tình cũ.


A Dũng thay Vân Hề mở cửa phòng bằng dấu vân tay của mình, chính là hắn không có ý định đi vào trong. Vân Hề nhìn A Dũng một chút rồi mới nhấc chân bước vào, rất nhanh cánh cửa phía sau được đóng lại.


Nội thất trong phòng được bày bố rất tao nhã, làm cho người ta có cảm giác an tĩnh yên lành, trong đó xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen đang đứng xoay mặt về phía cửa sổ, hai chân thon dài thẳng tắp, trên lưng áo không có một chút nếp nhăn nào.


Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân vang lên liền quay người lại, nhìn thẳng vào Vân Hề. Khuôn mặt của hắn có đến bảy tám phần giống Hàn Diệp Tu, hai mắt lộ ra ánh sáng lợi hại, hắn không quá giống em trai mình, toàn thân hắn tỏa ra loại khí huyết nam nhi cương quyết, khi bình thường cũng mang lại áp lực vô hình rất lớn cho những người xung quanh. Một giây phút nào đó trong ngực Vân Hề nổi lên cảm xúc: không hổ là đàn ông sống trong quân đội mấy chục năm.


“Diệp Tu đem cậu bảo vệ rất chặt, nếu không phải A Dũng nói tôi có chuyện thì chưa chắc đã được gặp cậu lần này.” Người đàn ông vừa nói vừa tiến lên đến đối diện Vân Hề, giơ tay phải ra: “Xin chào, tôi là Hàn Diệp Triết.”






Truyện liên quan