Chương 39
Vân Hề vẫn tiếp tục bước đi, cậu không phát hiện ra trong lời nói của Hàn Diệp Tu có gì bất thường, càng không hiểu được tâm ý trong lới nói của hắn.
Hàn Diệp Tu không nháy mắt nhìn bóng hình đang xa dần mình, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, khi chính mình đối mặt với sự thật, hắn đột nhiên không hiểu ra những chuyện mình làm mấy năm có ý nghĩa gì nữa. Hắn sẽ không quên trước đây mình từng đối xử tồi tệ với Vân Hề như thế nào, cũng không quên được mình đã chà đạp lên tự tôn của cậu ra sao, càng không quên được cậu trước khi ch.ết vẫn kiên quyết vứt đi điện thoại di động.
Nếu như không phải Vân Hề sống lại, nếu như Vân Hề không biết trước mọi chuyện khi trọng sinh, hắn có thể tiếp tục lừa mình dối người gọi đây là sự bù đăp, Nhưng khi sự thật chạy qua trước mắt, đối mặt với Vân Hề toàn tâm toàn ý muốn thoát khỏi mình, thì hắn làm sao có thể tiếp tục như vậy được nữa?
Giờ khắc này hắn đột nhiên rất muốn chạy lại ôm chầm lấy Vân Hề, nói cho cậu biết hắn đã sai rồi, hắn rất hối hận, hắn muốn cầu xin Vân Hề cho hắn một cơ hội để hối cải, nhưng hai chân hắn lại giống như mọc rễ không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đi ngày càng xa. Lúc này hắn đột nhiên nhớ đến một câu nói: Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là em không biết anh yêu em mà là em đã không còn cách nào để tin tưởng anh được nữa.
Hắn nghĩ, giờ phút này hắn không còn mặt mũi nào để có thể đối mặt với Vân Hề.
Đây hẳn là tự do sao? Hàn Diệp Tu vươn tay ra chậm rãi nhìn chằm chằm, bàn tay to lớn hiện lên không ít vết chai sần. Năm ngón tay dần dần khép lại, giống như sư hãi vật gì đó chảy mất mà hung hăng nắm chặt, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Vân Hề ngăn một chiếc taxi lại, mở cửa ra, vừa bước một chân lên xe đột nhiên cứng đờ người, trong mắt như có sương mù, ngón tay hơi run rẩy, cho đến lúc này cậu mới phát hiện ra rốt cuộc có gì đó không bất thường. Cái gì mà cả đời này cậu không kịp với Hàn Diệp Tu đến thăm viện trưởng, hắn còn tặng cho ngài trà Long Tĩnh!
Vân Hề hung hăng nhắm chặt hai mắt, cho nên đây là Hàn Diệp Tu đang nói đãn phát hiện cậu sống lại hay sao?
“Thưa ngài, rốt cuôc ngài có đi không? Nếu không đi có thể xuống xe.”
Tài xế không chờ được lên tiếng khiến Vân Hề giật mình, cậu mở mắt ra, áy náy nhìn lái xe rồi bước hẳn lên: “Phiền anh cho tôi đến bờ biển.”
Tài xế thấy thế không nói gì thêm, chỉ đạp mạnh chân ga, dùng hình thức này để thể hiện bất mãn của mình.
Vân Hề thu hồi vẻ mặt tươi cười, cậu trầm mặc nhìn cảnh vật đang chạy lùi về phía sau ngoài cửa sổ, lúc này cậu không có tâm trạng nào đến cô nhi viện nữa, có đi cũng sẽ khiến viện trưởng thêm lo lắng.
Ngày đó khi cậu phát hiện Hàn Diệp Tu sống lại cũng rất sợ hãi, khiếp sợ nhưng không muốn đem chân tướng sự việc nói với hắn, chỉ sợ sau khi hắn biết được càng thêm dây dưa khó dứt. Mấy ngày nay cậu luôn khắc chế không được nghĩ đến nguyên nhân Hàn Diệp Tu cũng sống lại, hoặc là nguyên nhân cái ch.ết kiếp trước của hắn, tất cả những chuyện đó đều phát sinh sau khi cậu ch.ết cho nên chẳng còn quan trọng gì, thế nhưng đối mặt với người mình từng yêu đến sáu năm cũng từng tìm mọi cách vứt bỏ mình sống lại, còn đối xử rất tốt với mình, dành trọn trái tim cho mình, thì dù cậu đã buông tay từ lâu vẫn có chút suy nghĩ.
Giờ phút này cậu có chút sợ hãi Hàn Diệp Tu, rõ ràng trước đó nói không yêu cậu, rành rành chán ghét như vậy, tại sao phải sống lại? Sau khi sống lại còn muốn bù đắp cho cậu? Cậu luôn biết Hàn Diệp Tu tìm mọi cách bù đắp cho mình nhưng không biết trong đó có bao nhiêu thật tâm, cũng không muốn biết nữa.
Thế nhưng cậu thấy rất tò mò rằng từ lúc nào Hàn Diệp Tu biết được cậu cũng sống lại? Tại sao muốn dùng phương pháp này thăm dò cậu? Nếu như hắn xác định được cậu cũng trọng sinh thì sẽ làm gì tiếp theo? Mấy vấn đề này ngoại trừ Hàn Diệp Tu, không ai có thể cho cậu câu trả lời chính xác nhất, đương nhiên cậu cũng không ngu ngốc đi đòi đáp án ở chỗ hắn.
“Thưa ngài, đến rồi.”
Vân Hề gật đầu cầm tờ một trăm nguyên đem cho tài xế rồi xuống xe, được tiền bạc bôi trơn cho nên thái độ của tài xế liền thay đổi, vui vẻ rạo rực lái xe đi.
Cậu chậm rãi đi dọc bờ biển, muối biển xen lẫn vào gió phả vào mặt cậu, trong ngực tự nhiên cũng tan đi không ít buồn phiền. Năm năm trôi qua, nơi ít thay đổi nhất chắc chỉ còn chỗ này thôi.
Vân Hề lẳng lặng đứng bên bờ biển, gió biền thổi qua làm mái tóc cậu rối tung. Nhìn nước biển mênh moong phía trước, tầm nhìn của cậu có chút xa xăm, giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì, cũn không giống như đang suy nghĩ. Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Vân Hề mới khôi phục tinh thần.
Cậu ấn nút nghe, thản nhiên nói: “A Hạo, có chuyện gì sao?”
Tiếng gió biển thổi phần phật vang lên trong microphone, đường hạo ở đầu dậy bên kia tạm ngừng một chút mới hỏi: “Cậu đang ở bên bờ biển?”
“Ưhm.”
“…Tâm trạng không tốt?”
Vân Hề cũng không ngờ Đường Hạo lại đoán chuẩn đến như vậy, ngây người một lúc mới đáp lời: “Không phải, là do lâu rồi chưa đến đây cho nên muốn đến xem sao.”
“Vân Nhạc đâu?”
“Ở khách sạn.” Vân Hề dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Có Charles ở cùng.”
Đầu bên điện thoại bên kia truyền đến âm thanh kí giấy soạt soạt, Đường Hạo hỏi: “Đã kí hợp đồng với Phương Hoa rồi sao?”
“Đã ký.”
Đường Hạo trầm mặc một chút sau đó nói tiếpt: “Vân Hề, tớ nghe nói đêm cậu về nước Hàn Diệp Tu đã đến tìm cậu”
Vân Hề ừ một tiếng, “Tớ cùng hắn đã chia tay rồi.”
Đầu bên điện thoại bên kia trầm mặc lần thứ hai, qua hồi lâu mới nghe Đường Hạo tnói: “Cho nên tâm trạng của cậu mới không tốt?”
“Không phải đâu.”
Câu trả lời này của Vân Hề cũng không biết tâm trạng của mình không tốt có phải do chia tay nữa không, chỉ nghe tiếng cười của Đường Hạo: “Được rồi, cậu chú ý an toàn, tớ còn có việc bận cần làm, cúp máy trước đây.”
“Ưh, đừng về quá muộn, về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vân Hề cúp điện thoại, nhìn qua chút thời gian trên màn hình rồi bỏ nó vào túi quần, nếu như không phải chào tạm biệt…bên kia Đường Hạo hẳn cũng là đêm khuya rồi. Vân Hề hơi ngửa đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, thật đúng là chăm chỉ.
“Tâm trạng không tốt uống vài ly sẽ tốt hơn.”
Giọng nói trầm thấp kèm theo âm thanh gió biển truyền vào tai Vân Hề, cậu nghiêng đầu, chỉ thấy một người đàn ông đứng bên trái cách không xa mình. Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, thân thể rắn chắc lộ rõ sau vạt áo mở cúc, phía dưới mặc một chiếc quần trắng, trên chân cũng là giày da màu trắng, loại quần áo ngẫu nhiên phối hợp này không khiến người đàn ông lộ ra bất kì cảm giác xa cách nào, thay vào đó là sự hoang dã, nam tính.
Vân Hề chỉ nhàn nhạt liếc nhìn một cái, sau đó quay đầu lại, cậu luôn luôn không thích nói chuyện với người lạ dù cho đối phươgn cũng khá đẹp trai.
Người đàn ông gẩy gẩy mấy lọn tóc ngắn màu nâu của mình: “Tôi thấy cậu đứng ở chỗ này đã lâu, bóng lưng lại cô liêu, nếu tôi không gọi có chắc cậu sẽ không trầm mình xuống biển không?”
“…”
Người đàn ông cười vang một tiếng, nghiêng đầu chớp mắt nhìn Vân Hề: “Thật ra cậu có khát vọng muốn hưởng chút hơi ấm từ con người đúng không?”
Vân Hề nhíu nhíu mi, mặt không thay đổi xoay người rời đi.
“Này! ” Người đàn ông hô to sau lưng Vân Hề, “Tôi là Tần chử, nhớ kỹ!”
Bước chân của Vân Hề không bởi tiếng kêu của tần chử mà dừng lại, trái lại tốc độ bước đi ngày càng nhanh.
Tần chử mở rộng hai tay, sảng khoái cười ra tiếng.
**************
Đây là một căn phòng vô cùng u ám, tông màu của cả căn phòng đều là màu tối, màu sắc xuất hiện nhiều nhất chính là màu đen. Bàn đen, ghế da màu đen, giá sách, giấy dán tường màu đen, thậm chí rèm cửa cũng màu này, cho dù có mở rèm cả ngày thì trong phòng vẫn không sáng hơn chút nào, mê muội mờ mịt, tự dưng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Một tên đàn ông mặc áo tắm màu đen, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, ngồi nhàn nhã trên ghế da màu đen, nếu như không phải có màu da nổi bật trên ly rượu vang đỏ kia, rất khó để phát hiện trên ghế có người ngồi.
“Cốc! Cốc!” hai tiếng gõ cửa vang lên, người này vẫn không mở miệng, chỉ đặt ly rượu xuống, khuỷu tay đặt trên ghế để lại trên bụng, mười ngón tay đan vào nhau.
Người ngoài cửa tựa hồ cũng cảm nhận được điều này, chỉ thấy tay cầm màu vàng nhẹ nhàng chuyển động, một người mặc áo vest đen bước vào phòng, tiếng va chạm giữa giày da và mặt thảm là rất nhỏ. Hắn đi đên bên ghế thì khom người cúi đầu, lộ ra hình xăm trên cánh tay trái: “Thiếu gia, hợp đồng đã được kí xong.”
Trên ghế ngồi đích nam nhân không hề chớp mắt địa nhìn đối diện nhân trên cánh tay trái đích hình xăm, phảng phất đang nghiên cứu hình xăm thượng đích đường cong giống nhau.
“Thiếu gia, lúc nào thì tiến hành bước tiếp theo?”
Người ngồi trên ghế cười lên một tiếng, rốt cục đã mở miệng, “Gấp cái gì? Con mồi đã đến gần bẫy rồi, chờ con mồi hoàn toàn đi sâu vào trong thì giăng lưới sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.”
“Thiếu gia anh minh, ” Người đàn ông lễ phép nói.
Người ngồi trên ghế vẫn trầm mặc, nhìn chằm chằm người đối diện, qua một lúc lâu, mới thở ra một hơi, “A Tam, thiếu gia tôi đã từng nói qua anh rất không thích hợp để khen người khác chưa?”
Gương mặt A Tam vẫn đơ như khúc gỗ: “Đã biết, thiếu gia.”
“Người nọ hiện tại thế nào?”
A Tam nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nói đúng trọng tâm: “Trước sau như một.”
“Trước sau như một? ” Người đàn ông nhướn mày, “Tốt, một người trước sau như một, thật là không có tiến bộ mà…”
A Tam đờ đẫn địa nhìn chằm chằm vào mặt bàn đen sì, không tiếp lời.
Người đàn ông dường như hơi mệt một chút, hắn miễn cưỡng duỗi một thắt lưng khoát khoát đuổi A Tam ra ngoài, “Đi ra ngoài đi, đừng nhìn chằm chằm nữa.”
A Tam gật đầu xoay người rời khỏi phòng, giống như lúc đến không có gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
************
Tấm màn bóng đêm buông xuống cũng không thể khiến thành phố S chìm vào bóng tối được, nhiều loại đèn thi nhau bật lên khiến thành phố sáng như ban ngày. Vân Hề thay một bộ quần áo thoải mái màu xanh nhạt, vẫn vô cùng xuất chúng như ban ngày, và cho dù Vân Nhạc có kêu khóc om sòm, cậu vẫn không có ý mang bé đi theo.
“Ba ba, mang con đi đi, con đảm bảo sẽ ngoan ngoãn. ” vân nhạc tiểu lôi lôi kéo kéo ống quần Vân Hề, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ đợi.
Vân Hề đem cái cúc cuối cùng cài lên, một tay xoa xoa lên đầu vân nhạc: “Ba ba phải đi xã giao, không phải đi chơi, con nên ở chỗ này, ba ba rất nhanh sẽ trở lại.”
“Thế nhưng cả ngày con đều ở đây, thật nhàm chán, ba dẫn con đi có được hay không?”
Vân Hề híp híp mắt, “Không biết lúc trước là có bé con nào hứa sẽ ngoan ngoãn với ba đấy nhỉ?”
vân nhạc chán nản gục đầu xuống, giọng nói tràn đầy buồn bã: “Tất cả đều nghe lời ba ba chỉ huy hết, nói con không đi đông thì không được đi tây.”
“Nhớ kỹ là tốt rồi, ” Vân Hề tán thành gật đầu, “Nam tử hán phải coi trọng chữ tín, nói được thì làm được, hiểu chưa?”
“Đúng vậy, ba ba.”
Vân Hề cúi người xuống hôn nhẹ lên trán vân nhạc, “Ngoan một chút, ba ba rất nhanh sẽ trở lại.”
“Dạ.”
Vân Hề đứng thăng người dậy gật đầu với Charles đứng một bên, sau đó liền xoay người ra ngoài.
Đi khỏi khách sạn, Vân Hề không chút ngạc nhiên khi thấy xe BMW của Tôn Tuấn đứng ở cửa. Đi lên trước, Vân Hề áy náy cười cười, “Thật xin lỗi, có chút việc trì hoãn một chút.”
“Không có gì. ” Tôn Tuấn cười xua tay, “Tôi cũng vậy vừa mới đến, lên xe đi.’
“Cảm ơn.” Vân Hề lễ phép gật đầu ngồi vào ghế phía sau.
Tôn Tuấn thay Vân Hề đóng cửa xe, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái nổ máy xe, BMW rất nhanh rời khỏi phạm vi khách sạn.
Dọc đường đi Vân Hề không mở miệng nói chuyện, Tôn Tuấn cũng trầm mặc lái xe. Qua hồi lâu, Tôn Tuấn nhìn hình ảnh Vân Hề qua kính chiếu hậu, thử mở miệng: “Arvin tiên sinh, ngài và Hàn tổng… có quan biết sao?”