Chương 46
Choáng váng, buồn nôn, đó là cảm giác đầu tiên khi Vân Hề tỉnh lại. Cậu hoảng sợ mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng tối đen, trong không khí tản ra mùi hương nước hoa nam tính thoang thoảng, mùi vị này không xa lạ gì với cậu, vì trước đây khi ở cùng Hàn Diệp Tu cậu đã qua thân thuộc.
Vân Hề khó khăn đợi đến khi tầm mắt trở nên rõ ràng, cậu mới ý thức được mình đang nằm trên một chiếc giường lớn trong phòng này, ràm cửa rất nặng che kín toàn bộ ánh sáng bên ngoài, chỉ còn một chút ánh sáng mong manh lọt giữa hai khe rèm. Chắc là đang ban ngày, Vân Hề nghĩ nghư vậy.
Vân Hề nỗ lực ngồi dậy dựa người vào thành đầu giường, nội thất trong phòng ngủ này xa hoa những cũng xa lạ, ngay cả giường dưới thân cậu cũng vô cùng rộng rãi, đối diện là một tv màn hình phẳng lớn, ngay phía trên màn hình tv là một khung ảnh, dựa vào ánh sáng yếu ớt cậu dễ dàng nhận ra người trong ảnh là ai, đó chính là tấm ảnh chụp chung giữa Hàn Diệp Tu và cậu năm mười tám tuổi, cho đến giờ phút này đây làm tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người. Từ căn phòng này có thể nhìn ra khác hẳn, cũng chắc chắn đây không phải căn phòng trước đây của hai người.
Vân Hề đưa tay lên che trán, mong muốn ngăn lại mê man đang nổi lên, phần gáy tê tê dại dại đau đớn, còn có chút buồn nôn, cậu thầm than một chưởng này ra tay cũng quá nặng rồi, đồng thời kí ức trước đó cũng quay về.
Cậu còn nhớ sau khi hoàn thành thủ tục hắn và mấy người còn lại đi đến hướng ga ra, khi đó charles đứng chờ ở ngoài, hắn đang đem cặp ***g giữ ấm trao cho a dũng, đồng thời nói với Hàn Diệp Tu đừng làm mấy chuyện nhàm chán này nữa, cậu biết có chút quá đang, nhưng nếu cậu không làm vậy, Hàn Diệp Tu sẽ tiếp tục đưa thức ăn đến.
Ngay Hàn Diệp Tu nói xong, cậu phát hiện có người nhắm bắn lén phía sau, sau đó mấy người bọn họ trốn vào ga ra, về sau thế nào? Vân Hề xoa xoa thái dương đau đớn, tiếp tục nhớ lại. A, đúng rồi, cậu nói Đường Hạo mang Vân Nhạc về Mỹ, sau đó Hàn Diệp Tu nghĩ là do bản thân mình làm liên lụy đến cậu rồi xin lỗi, ngay sau đó dịch dương nói hung thủ có nói với anh ta một câu.
Cậu còn nhớ đôi mắt mở to tràn đầy lo lắng của Hàn Diệp Tu khi nhìn mình, hắn cấp thiết hỏi thăm: “Em đã chọc tới người nào sao? Có biết đối phương là ai không? Hắn tại sao muốn giết em? Trước đây anh chưa hề thấy chuyện thế này?”
Nhưng cậu không đáp lại tràng câu hỏi liên tục của Hàn Diệp Tu, chỉ lo lôi kéo Đường Hạo đến chiếc Benz vừa hướng Charles nói: “Thông báo Leon trưa hôm sau phái người đến sân bay đón người, thuận tiện đem chuyện chúng ta bị tập kích nói cho hắn biết.”
“Vâng, ngài Arvin.”
“Em muốn về Mỹ sao? ” Hàn Diệp Tu chạy theo kéo lấy tay Vân Hề: “Em không thể đi lúc này, em có biết tình hình bây giờ của mình rất nguy hiểm không? Ở lại một thời gian có được không? Anh sẽ bảo vệ em.”
Đường Hạo theo lời Vân Hề ôm Vân Nhạc ngồi vào ghế sau ô tô, charles ngồi vào ghế lái, vừa gọi điện cho Leon ở bên kia thế giới, mặc dù bên kai mới là hừng đông, thế nhưng tình hình rất nguy hiểm, hắn chẳng thèm quan tâm có quấy rối ông chủ mình nghỉ ngơi nữa.
Vân Hề tránh trái tránh phải cũng không giãy nổi cánh tay Hàn Diệp Tu khỏi tay mình, cậu chỉ có thể kìm chế phiền muộn trong lòng, cố gắng bình tĩnh nói: “Ngài Hàn, tôi đã nghĩ mình không cần phải nói chuyện này với anh nữa, nếu như anh còn tiếp tịc dây dưa nữa thì chúng ta cũng không có cơ hội tái hợp lại một chỗ. Vừa rồi anh cũng thấy đấy, hôm nay đến thân tôi còn khó có thể bảo toàn, không thể xin ngài không thương xót, nhưng xin đừng để tôi thêm loạn nữa.
“Nếu như em cho rằng sự có mặt của anh ở đây thêm phiền thì anh xin nhận, chuyện vừa rồi anh cũng thấy tận mắt, càng như thế anh càng thể để em đi được. Vân Hề, anh biết trong lòng em vẫn có anh, đúng không? Nếu không có thì sao lúc nãy em còn đẩy anh ra đầu tiên. Vân Hề, trước đây là anh không đúng, anh sẽ sửa, chỉ cần em đồng ý, mọi chuyện anh sẽ sửa chữa, cũng không làm chuyện gì có lỗi với em nữa. Ở lại đi, anh sẽ bảo vệ em, hãy tin tưởng anh…”
“Ba ba ơi…”
“Tiểu Nhạc ngoan. ” Đường Hạo hôn hôn, vỗ nhẹ lên đầu Vân Nhạc: “Hiện tại tâm trạng ba ba không tố, đừng làm cậu ấy thêm rối nữa, ngoan.”
Vân Hề lạnh lùng nhìn Hàn Diệp Tu: “ Ngài Hàn, xin đừng hiểu nhầm, vừa rồi tôi cứu ngài chỉ đơn thuần là không muốn liên lụy đến người khác, tuy rằng chúng tôi đã chia tay, nhưng tôi cũng không thể độc ác đến mức nhìn người khác vì mình trúng đạn.Đồng thời tôi cũng mong anh nhớ kỹ, chúng ta đã chia tay thật rồi, cho dù anh có nói nhiều hơn nữa cũng không thể tái hợp được. Đúng rồi, tôi rất cảm ơn anh đã chu cấp tiền cho tôi học qua trung học và đại học, nhưng mà sau đó tôi cũng gộp cả vốn lẫn lãi làm một tài khoản gửi vào ngân hàng cho anh rồi, hiện tại, mong anh buông tay.”
“Vân! Hề!” hàn diêp tu chăm chú nắm chặt cổ tay Vân Hề, căm giận nói: “Sao em cứ phải làm rõ ràng hết với anh như vậy? Cứ phải xóa hết tất cả quan hệ với anh em mới thỏa mãn sao?”
“Đúng vậy!” vẻ mặt Vân Hề vẫn không hề thay đổi, quyết liệt trên mặt chưa bao giờ xuất hiện.
Hàn Diệp Tu ngửa đầu, nở một nụ cười chua xót: “Được, em thật tốt, Vân Hề, em khá lắm!”
Phải? Thế nhưng tôi đâu có tốt? Vân Hề mờ mịt suy nghĩ, thế nhưng cậu chưa nghe được đáp án của Hàn Diệp Tu thì đã bị hắn cho một nhát sau gáy, rất nhanh, dùng sức, cậu chưa kịp phản ứng đã ngất đi. Vậy sau đó thì sao? Đường Hạo đã mang theo Vân Nhạc quay về mỹ chưa? Còn có charles, charles thế nào?
Vân Hề vừa muốn đứng dậy đã nghe được âm thanh cửa phòng chuyển động, ngay sau đó Hàn Diệp Tu đi đến, khi nhìn thấy Vân Hề ngồi dựa vào đầu giường, hắn vội bật đèn trong phòng.
Ánh sáng thình lình xuất hiện Vân Hề không khỏe nhắm chặt mắt lại, đợi cho đến khi mắt cậu thích ứng được, khi cậu mở được mắt ra đã thấy mép giường rung động, đệm mềm lõm xuống một vạt, là Hàn Diệp Tu ngồi xuống bên cạnh.
Hàn Diệp Tu đem ly nước trên tay giao cho Vân Hề, ôn nhu nói: “Uống nước đi, đầu có khó chịu không?”
“Tôi…” Vân Hề vừa nói ra một tiếng đã cảm giác giọng mình khàn khàn, cuống họng rát rát đau.
Hàn Diệp Tu mang ly nước đến bên mép Vân Hề, cẩn thận nói: “Trước tiên uống nước đi, uống xong em muốn biết cái gì anh sẽ nói, được không?”
Ánh mắt Vân Hề chạm phải khóe miệng ứ thương của Hàn Diệp Tu, cậu nhíu nhíu mi, sau đó cầm lấy ly nước, hai ba hớp uống hết nước ấm trong ly, xem ra đã rất khát.
Hàn Diệp Tu khẽ cười, cầm lại cái ly không từ tay Vân Hề: “Còn khát nữa không?”
Nhưng Vân Hề không trả lời, chỉ lạnh giọng hỏi: “Người của tôi đâu?”
Hàn Diệp Tu cười khổ một tiếng: “Em yên tâm đi, Đường Hạo đã mang theo Vân Nhạc trở về Mỹ, đi chuyến mười hai giờ tối qua, chiều có lẽ đã đến nơi.”
“Charles thì sao?”
“Charles…” Hàn Diệp Tu cực kì nhanh nhạy liếc mắt nhìn Vân Hề, sau đó cúi đầu xuống: “Hắn không chịu đi, tôi đã bố trí cho hắn, em yên tâm đi.” Hắn lần nữa ngẩng đầu, thành khẩn nhìn về phía Vân Hề: “Anh sẽ không gây tổn hại đến hắn, hắn là vệ sĩ của em, anh không muốn anh tức giận.”
Vân Hề cười lạnh một tiếng: “Như vậy tôi thì sao? Anh chuẩn bị bố trí tôi thế nào?”
“Vân Hề, anh sẽ không làm gì em cả.” Hàn Diệp Tu vội vàng nói: “Anh thương em còn không kịp, sao có thể tổn thương đến em, anh làm như vậy chỉ muốn bảo vệ em, xin hãy tin tưởng anh.”
“Thả tôi đi, tôi không cần anh bảo vệ.”
“Trước khi xác định được em có an toàn không, anh sẽ không thả em ra.” Hàn Diệp Tu mỉm cười: “Vân Hề, ngoại trừ chuyện này, em nói cái gì anh cũng đồng ý.”
“Ngoại trừ chuyện này, tôi không có bất kỳ yêu cầu nào với anh nữa.” Vân Hề lạnh lùng nói.
Hàn Diệp Tu cười cười, đứng dậy đến mở rèm cửa rất dày ra, ánh mặt trời rực rỡ xuyến thấu qua thủy tinh cửa sổ, lọt vào trong phòng. Khi hắn mở cửa sổ ra, đập vào mắt hắn chính là màu ngói đỏ lưu ly, Vân Hề biết đó chính là mái ngói hàng rào, từ góc độ này cậu biết mình đang ngồi ngốc trong một căn phòng ở lầu hai.
Hàn Diệp Tu hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Lúc trước khi em không có ở đây, anh đã mua căn nhà này, phía dưới là một vườn hoa nhỏ, bên dưới anh còn đặt một bộ bàn ghế nghỉ mát bằng mây, phía sau là bàn làm việc. Ôi, bên đối diện anh là một giàn nho nha, nhưng cây vẫn còn nhỏ, nếu em muốn ăn chắc phải đến năm sau mới bắt đầu có quả.” Nói đến đây Hàn Diệp Tu chợt dừng lại một chút, vẻ mặt có chút chán nản: “Nếu sớm biết năm nay em về nước thì năm trước anh đã trồng rồi, như vậy em có thể ăn rồi.”
Vân Hề khẽ thở dài một tiếng: “Diệp tu, chúng ta thực sự không thể quay lại được nữa.”
Hàn Diệp Tu nghiêng đầu nhìn về phía cậu: “Vân Hề, em nói bọn mình nên trồng cây gì trong vườn bây giờ? Thừa dịp bây giờ vẫn còn mau hè thì trồng đi, em thích câu nào?”
“Trước đây khi chia tay không phải tôi đã nói mong sau này không cần phải gặp lại nhau nữa sao?’ Vân Hề nhìn thẳng vào người Hàn Diệp Tu, thản nhiên nói: “Trước đây anh rất dứt khoát mà? Sao một lần trọng sinh lại biến thành đàn bà như vậy? Hàn Diệp Tu, không giống anh trước đây chút nào.”
“Cũng bởi vì sống lại một lần cho nên anh mới hiểu được điều gì là quý giá nhất trên đời.” Hàn Diệp Tu đi đến bên giường, chống hai tay xuống mép giường nhìn thẳng vào Vân Hề: “Vân Hề, anh thu lại lời chia tay, có được không?”
“Nếu như anh nói những lừi này lần cuối trước khi tôi trọng sinh thì nhất định tôi sẽ nói “được”, nhưng đó chỉ là nếu như.”
Hàn Diệp Tu cúi đầu, bật cười vài tiếng: “Đúng vậy, chỉ có thể là nếu như. Thực ra trước kia anh đã hơn một lần suy nghĩ qua, vì sao ngày đó cả anh và em đều trọng sinh được? Nếu như em không trọng sinh thì tốt biết bao, như vậy bây giờ chúng ta đã sống với nhau hạnh phúc rồi. Thế nhưng sau khi ngẫm lại anh cảm thấy như vậy rất không công bằng cho em, dù sao anh cũng đã làm ra nhiều chuyện vô liêm sỉ như vậy, anh nên bị trừng phạt thật nghiêm khắc. Vân Hề, em có hận anh không?”
“Không!” Vân Hề lắc đầu.
Hàn Diệp Tu đang định cười lại nghe Vân Hề nói tiếp: “Tôi chỉ hận mình sao không sớm tỉnh ngộ một chút.”
“Coi như xong.” Hàn Diệp Tu thở dài: “Em vẫn hận anh, bất kể là chuyện gì, một mình anh nhận lấy là được rồi. A, canh hẳn là được rồi, tới dùng cơm đi, anh chờ em ở nhà ăn.”
“Hàn Diệp Tu.” Lúc Vân Hề gọi Hàn Diệp Tu đã ra đến tận cửa rồi: “A hạo rời khỏi cũng là do anh….”
Hàn Diệp Tu đứng bất động quay lưng về phía Vân Hề, đáy mắt bốc lên lửa giận, trong mắt Vân Hề, tất cả mọi người đều quan trọng hơn hắn, cậu có thể quan tâm tới bất kỳ ai, duy chỉ mình hắn không được chú bố thí thương hại.Hắn không ngừng hít thở mong muốn cho mình trở nên bình tĩnh hơn, sau đó hắn mỉm cười quay người lại về phía Vân Hề, khóe miệng bị thương cũng nhếch lên: “Em yên tâm, là hắn tự trở về.” nói xong không đợi Vân Hề phản ứng đã vội vàng rời đi, hai bàn tay ở bên hông nắm chặt không chút buông lỏng.
Hắn hoàn nhớ đến lúc ấy hắn kéo Vân Hề lại, Đường Hạo và Charles liền lập tức lao xuống xe, dịch dương phản ứng nhanh chóng chặn Charles, còn hắn thì bị trúng một đấm nặng của Đường Hạo, không đợi Đường Hạo vung nắm đấm thứ hai hắn liền lạnh lùng nói: “Cậu hy cọng Vân Hề phải trải qua lần ám sát nữa giống hôm nay sao?”
Thân thể Đường Hạo cứng đờ, đầu tiên hắn nhìn Vân Hề đang bất tỉnh nhân sự trong lòng Hàn Diệp Tu một chút, sau đó quắc mắt lạnh lùng nói: “Anh có ý gì?”
Hàn Diệp Tu đỡ lấy Vân Hề đang ngất xỉu nói: “Vân Hề rời đi lâu như vậy, gần đây mới vừa về, ta không tin trong thời gian ngắn như vậy em ấy có thể gây thù chuốc oán đến mức có người muốn giết, tôi đoán sát thủ là do người nước ngoài phái đến?”
Đường Hạo nắm chặt tay, toàn thân tản ra khí thế đáng sợ.
Hàn Diệp Tu hừ một tiếng tiếp tục nói: “Tôi không biết đây là lần thứ mấy Vân Hề bị tập kích, nhưng xem phản ứng của em ấy thì chắc chắn không thể là lần đầu tiên được. Nếu như em ấy thực sự cùng quay về cùng cậu, cậu có thể đảm bảo không để xảy ra chuyện như hôm nay nữa không?”