Chương 58

Vân Hề nói chuyện cùng chủ tịch Phương suốt mọt giờ rồi mới rời đi, cũng không ai biết cậu và ông ta đã nói những gì, đến khi Vân Hề xuất hiện, sắc mặt không vẫn không thay đổi, nhưng tựa hồ lần nói chuyện này đã khiến mối quan hệ giữa cả hai trở nên xa cách.


Tần Chử vẫn đang đi qua đi lại chờ ngóng trên hành lang thấy Vân Hề thì lập tức bước nhanh đến trước mặt cậu, thấy sắc mặt cậu không thể nói là tốt cho lắm, hắn nhíu mày ân cần hỏi thăm: “Làm sao vậy? Có phải Phương lão đầu làm khó cậu không?”


Vân Hề mạc danh kì diệu nhìn lại Tần Chử nhưng không tiếp lời, đi thẳng đến cửa thang máy. Vốn tưởng rằng mở miệng với chủ tịch Phương là có thể đem nguy hiểm hạ xuống mức thấp nhất, ai ngờ đối phương lại là một người bảo thủ, mỗi khi cậu nhắc đến kinh doanh bí mật kia đối phương lại lần lượt xen hết chuyện này đến chuyện kia vào. Cậu không biết chủ tịch Phương dựa vào cái gì mà có thể tự tin cho rằng mình đã dự liệu cùng không có sai lầm nào xảy ra, cậu chỉ biết rằng cuộc thương lượng ngày hôm nay đã chính thức thất bại.


Đương nhiên, trước khi đến đây cậu cũng đã nghĩ qua khả năng này. Dù sao có điều khoản hợp đồng trước đây ràng buộc cùng với cậu là người phụ trách lần hợp tác này, chủ tịch Phương không thừa nhận kinh doanh bí mật kia là chuyện có thể lý giải được. Thế nhưng cậu không ngờ được sau khi bản thân phân tích sự lợi hay hại cho quan hệ hai bên  cùng phân tích hậu quả có thể phát sinh, chủ tịch Phương vẫn kiên trì như trước, lẽ nào quan hệ giữa ông ta và cổ đông đã bền chặt đến mức  cho dù bị lên báo cũng không thấy sợ nữa?


Vân Hề đứng trước cửa thang máy gắt gao nhíu chặt mày, nếu đàm phán thất bại, như vậy cậu nghĩ cần phải một cuộc hội nghị giữa các cổ đông của Christopher lần nữa.


“Arvin.” Tần Chử nghiêng người, chống một tay vào tường nhìn Vân Hề chằm chằm: “Có phải gặp phiền toái gì không? Nếu như em không ngại nói ra, tôi có thể giúp.”
Vân Hề lạnh lùng liếc Tần Chử một cái, sau đó lắc đầu đi vào thang máy.


available on google playdownload on app store


Tần Chử bị cái liếc mắt của Vân Hề làm cho tâm tình nhộn nhạo, hắn đứng đứng nhìn mãi vào bảng điều khiển thang máy, cho đến khi Vân Hề không kiên nhẫn đứng ang một bên hắn mới ân cần ấn xuống số tầng.


Sau khi ấn nút đóng thang máy, hắn xoay người nhìn về phía Vân Hề: “Tối nay có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Không rảnh.” Sắc mặt Vân Hề lãnh đạm sau khi ném cho hắn hai chữ liền móc điện thoại ra lên mạng xem tin tức.
“Vậy ngày mai thì sao? ” Vẻ mặt Tần Chử chờ đợi.
“Không rảnh.”


Vân Hề hơi nhăn đầu lông mày, là tin nhắn Hàn Diệp Tu gửi đến, nội dung đại khái là giải thích cho cậu biết Lưu Uy không phải do hắn sai khiến, hơn nữa trên tay hắn còn có một chút tin tức có ích liên quan đến Lưu Uy.
“Vậy ngày mốt? Hay ngày kia?”


Lần này Vân Hề vẫn không có phản ứng với Tần Chử, mà chuẩn bị nhắn cho Hàn Diệp Tu một tin nhắn, nhưng chợt nhớ ra trong thang máy có camera theo dõi cho nên liền rút tay về. Ánh mắt cậu xuyên qua Tần Chử, thẳng tắp nhìn vào số tầng đang giảm dần trên bảng điện tử, trí não cũng nhanh chóng suy nghi


Tần Chử si mê nhìn Vân Hề, cho dù người trước mắt không thèm để ý đến hắn một chút thì hắn cũng không có suy nghĩ sẽ lùi bước. Vân Hề càng đối xở với hắn như vậy, hắn càng mong muốn có thể theo đuổi được cậu. Đây có thể là minh chứng cho một câu nói nổi tiếng, thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất, ánh mắt của hắn không chút che giấu ý nghĩ nhìn thấu được Vân Hề.


Cửa thang máy ‘Đinh’ một tiếng rồi mở ra, Vân Hề đi vòng ra phía trước Tần Chử rồi bước ra khỏi thang máy.
Tần Chử ngẩn người, sau đó nhanh chóng đuổi theo, “Arvin, em vẫn chưa trả lời tôi, lúc nào thì rảnh rỗi vậy?”


Vân Hề thở mạnh một hơi sau đó dừng bước quay đầu nhìn về phía Tần Chử, dưới con mắt của hắn, cậu không chút lưu tình nào nói: “Xin lỗi, ngày nào tôi cũng không có thời gian rảnh.”
Tần Chử mất mát kéo kéo khóe miệng: “Có cần phải tuyệt tình như vậy không?”


“Ngài Tần, mặc kệ ngài thật sự yêu thích tôi hay là vì điều gì khác, tôi đối với ngài không có chút cảm giác nào, cho nên cũng không cần phải … làm những hành động khiến ngài hiểu nhầm, xin lỗi.”


“Ôi chao ôi chao.” Tần Chử nhấc chân đuổi kịp Vân Hề: “Tôi biết em đối với tôi không có cảm giác, thế nhưng loại tình cảm này có thể chậm rãi bồi đắp nên, vừa lúc hiện tại em đang độc thân, tôi cũng như thế, vì sao không dám cho tôi một cơ hội.?”


Vân Hề đứng ở đại sảnh lớn của Phương Hoa, cuối cùng vẫn ra quyết định gọi điện thoại cho Charles lái xe đến đón mình.


Thấy Vân Hề cúp điện thoại, Tần Chử còn nói: Tôi – Tần Chử sống đã hơn hai mươi năm, cậu là người duy nhất khiến tôi động tâm. Tôi có thể cam đoan đối với cậu toàn tâm toàn ý, sẽ thương cậu, yêu cậu, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương, hay là phản bội em, Tiểu Vân Nhạc tôi cũng sẽ đối xử như chính con ruột minh, sau này tất cả tài sản của tôi đều thuộc về nó.”


Vân Hề quay đầu lạnh lùng nhìn Tần Chử: “Anh điều tr.a tôi?”


“Đúng vậy.” Tần Chử thản nhiên nói, “Đầu tiên tôi muốn nói với em một lời xin lỗi vì đã không xin phép trước mà tự ý thăm dò chuyện của em. Tôi biết em đã chịu qua nhiều tổn thương, cũng biết em bị phản bội. Thế nhưng Vân Hề, tôi không phải là Hàn Diệp Tu, tôi vĩnh viễn không thể làm ra loại chuyện như thế với em.”


Vân Hề cười lạnh một tiếng, “Xem ra anh đã điều tr.a được không thiếu điều gì.”


“Xin lỗi.” Tần Chử nói xin lỗi: “Thế nhưng tôi thực sự không có cách nào khác, bởi vi chúng ta chỉ gặp qua nhau có vài lần, những lần này em đều đối xử với tôi rất xa cách, cho nên tôi cấp thiết muốn biêt nguyên nhân. Xin lỗi Vân Hề, em cho tôi một cơ hội được không? Tôi thực sự rất thích em.”


Charles lái xe Benz đến trước cửa Phương Hoa, hắn bóp còi ngụ ý bảo Vân Hề lên xe.


Vân Hề gật đầu sau đó nhìn về phía sau lãnh đạm nói: “Anh đã biết nhiều chuyện như thế, chắc cũng biết trên đời này tôi không thể nào tin tưởng một người đơn giản như thế đươc. Phản bội tình cảm chỉ nên trải qua một lần là đủ, tôi không cần phải nếm lại lần thứ hai. Ngài Tần, tôi tin tưởng một ngày nào đó ngài có thể tìm thấy một người so với tôi hoàn hảo hơn. Cho nên đừng tiếp tục lang phí thời gian nữa, tôi với ngài vĩnh viễn  không có bất kỳ khả năng nào, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp đón được.”


“Thế nhưng tôi vẫn chỉ thích em thì phải làm sao? ” Tần Chử nhìn bóng lưng quay đi của Vân Hề mà nói:  “Tôi sẽ không buông tha cho em, Vân Hề, cho dù em có nói nhiều hơn nữa tôi cũng sẽ không buông tay đâu.”
Vân Hề bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa xe ngồi vào ghế phía sau: “Về khách sạn.”


Cho đến khi xe Benz rời khỏi phạm vi Phương Hoa, lúc này Vân Hề mới lấy điện thoại di động ra nhắn cho Hàn Diệp Tu một tin nhắn, sau đó để lại lời nhắn thoại cho leon, nói cho hắn biết lúc nào về thì nhanh chóng gọi điện thoại cho mình, cậu có chuyện quan trọng cần thương lượng.
*********************


Ở bên kia Dịch gia đang có một trận tỷ thí kịch liệt, Hàn Diệp Tu mặc âu phục cùng Dịch Phong đang đấu nhau, hai người đi tới đi lui, ai cũng không nhường ai.
Bên ngoài sân đấu, Dịch Dương cùng Dịch Thiên ngồi đối diện nhau, chính giữa hai người bày một bàn cờ, thần tình nghiêm túc đi từng nước một.


Dịch Thiên đã qua năm mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn không già hơn trước là mấy, hai đầu lông mày dày đặc sát khí khiến người này không nộ mà uy, nếu như người đối diện không phải là Dịch Dương, vẻ mặt của ông sẽ càng nghiêm túc hơn.


Thấy Dịch Thiên đi sai nước, Dịch Dương cười đắc ý, rê quân cờ mình lên “ăn”: “Cha lại thua rồi!”


Dịch Thiên ừ một tiếng, sau đó nặng nề buông quân cờ ra chỉ chỉ vào cái mũi của Dịch Dương: “Thằng nhãi, ra tay ác như vậy, có biết tôn kính trưởng bối là gì không? Ông đây thực sự uổng công yêu thương mày!”


Dịch Dương nhếch môi lên, đưa chân bắt chéo tạo dáng du côn nói: “Sợ thua thì đừng lôi kéo con chời cùng.”
“Ai sợ thua! ” Dịch Thiên dựng râu trợn mắt nói: “Mày mới sợ thua ấy!”


Hàn Diệp Tu cùng Dịch Phong đấu với nhau một hồi mới dừng tay, hai người tương xứng, mặc dù kết quả thế nào, vẻ mặt họ cũng vô cùng thoải mái, có thể nhìn ra trận đấu này chỉ để thả lỏng tinh thần thôi.


Dễ dàng giương cười một tiếng thật to, ném hai chiếc khăn mặt qua cho Hàn Diệp Tu và Dịch Phong: “Tiểu Phong, làm phiền đến chăm sóc cho cha đi.”
Dịch Phong lấy khăn lau mồ hôi trên trán Dịch Thiên, cung kính nóim: “Lại muốn làm phiền cha rồi.”
Dịch Thiên nặng nề hừ một tiếng quay đầu không nhìn Dịch Phong.


“Ha! Ha !” Dịch Dương chống một tay lên bàn cờ, vươn thân thể sang bên kia, một tay không khách khí nắm lấy cằm cha mình.
“Con nói này lão nhân, tự nguyện chịu thua đi, tình tính còn thích đùa nữa.”


“Nghịch tử!” Dịch Thiên một chưởng đẩy cánh tay Dịch Dương ra, cả giận nói, “Mày nói với ông đây thế sao!”
Dịch Phong đi lên vài bước nắm lấy bàn tay Dịch Dương mà xoa xoa, ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong mang theo tia tức giận.


“Mày cũng là nghịch tử !” Dịch Thiên mắng Dịch Phong một tiếng liền sải bước rời khỏi phòng thi đấu, vệ sĩ một bên khom người cúi chào Dịch Phong rồi vội vàng chạy theo Dịch Thiên.


“Không có việc gì, ông ấy cũng không dùng lực.” Dịch Dương thu tay lại đúng lúc nhìn thấy Hàn Diệp Tu đang xoa xoa cằm:  “Kìa, anh Hàn lại ôm cái điện thoại rách nát cười ngây ngô sao.”


Hàn Diệp Tu bắt lấy chiếc khăn Dịch Dương ném qua mà lau lau mặt, khóe miệng toét cả ra, điện thoại trên tay hắn vẫn sáng, quả thực đúng như lời Dịch Dương nói. Dịch Phong cũng kéo khóe miệng, ánh mắt lại chỉ nhìn đến trên người Dịch Dương.


Thấy Hàn Diệp Tu đối với trêu chọc của mình không có bất kỳ phản ứng nào, Dịch Dương liếc mắt: “Tôi nói này diệp tu, tấm ảnh kia cậu nhìn cũng sớm nhin rồi, có nhìn ra được cái gì nữa không? Đừng có mà ở chỗ này làm ra vẻ mặt đó.”


“Không phải đâu.” Hàn Diệp Tu nhìn về phía dễ dàng giương cười nói: “Vân Hề hẹn gặp mặt tôi.”
Dễ dàng giương hiểu rõ gật đầu: “Thì ra không chỉ cười khúc khích, mà chính là ngu ngốc, xin chúc mừng cậu cuối cùng thì cũng mây tan trăng tỏ.”


“Cảm ơn.” Hàn Diệp Tu lấy điện thoại lại nói:  “Kết quả lúc nào có?”
Dịch Phong nhìn nhìn thời gian nói: “Hắn hẹn tôi mười phút nữa có, nếu không vội thì chờ thêm chút nữa đi.”
Đáy lòng Hàn Diệp Tu quên mất thời gian , sau đó gật đầu: “Vậy làm phiền cậu.”


“Anh nói này Vân Hề, em tìm anh có chuyện gì sao?”
********************


Trở lại khách sạn, Vân Hề đem toàn bộ sự kiện phát sinh sau khi quay lại thành phố S ngẫm một lần, cuối cùng cậu đưa ra kết luận được một chút, không khởi khiếp sợ. Nếu như không có mấy tấm hình kia, có thể Vân Hề chỉ nhận thức đơn thuần sự kiện này là nhằm vào Phương Hoa hoặc Christopher, nhưng khi Hàn Diệp Tu bị liên lụy vào, cậu không khỏi đánh tan suy nghĩ này.


Bất kể là kẻ nào dựng nên chuyện này, đối phương đã thiết kế rất tinh diệu, làm cho người ta không tìm ra bất kì kẽ hở nào, khả năng duy nhất có thể khẳng định, kẻ đứng sau không phải chỉ muốn nhắm đến mỗi Phương Hoa, cũng không phải chỉ Christopher mà còn vào cả Hàn Diệp Tu, hoặc là chính cậu, thậm chí có thể là cả hai người.


Vân Hề nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà trầm tư, trước khi rời khỏi thành phố S cậu có thể khẳng định mình không hề mắc oán với bất cứ người nào. Sau khi gia nhập vào Christopher, quả thực cậu đã đắc tội với không ít người, nhưng không phải đến mức phải truy sát thế này, thế nhưng kẻ nào muốn dùng qua mấy chuyện này để đối phó với cậu? Hơn nữa cậu và Hàn Diệp Tu đã sớm chia tay, tại sao lại muốn lôi Hàn Diệp Tu vào?


Thế nhưng nếu mục tiêu của đối phương là nhằm vào Hàn Diệp Tu…Vân Hề lắc đầu, cậu nghĩ khả năng này là không lớn, nếu như muốn nhằm vào hắn, sẽ không cần phải dùng thủ đoạn qua Phương Hoa,đại khái có thể trực tiếp ra tay với Hạo Hãn. Lẽ nào, là muốn ly gián giữa hai người bọn họ?


Vân Hề gắt gao nhăn mày, cậu hực sự không nghĩ ra thời gian hai năm mình và Hàn Diệp Tu chung sống có đắc tội với kẻ nào. Vân Hề suy nghĩ thật lâu vẫn chưa tìm được nguyên nhân, cuối cùng cậu quyết định chờ Hàn Diệp Tu đến rồi sẽ tiếp tục dự định.


Trong đêm đó, Vân Hề và Charles rời khỏi khách sạn, đi được một chút, Vân Hề xuống xe ở một con hẻm nhỏ. Xe Benz vừa rời đi, một chiếc Bentley màu đen không tiếng động dừng trước mặt Vân Hề, cậu nhìn xung quanh một chút, xác định không có gì dị thường mới leo lên xe nghênh nghang rời đi.






Truyện liên quan