Chương 6: Bạn mới- Dương Ngọc Anh
Tôi muốn hét vào mặt anh rằng vì anh bị thương tôi mới lo mới sợ. Tôi còn chưa báo ân anh đâu, anh mà ch.ết chẳng phải tôi lại ân hận hết một đời hay sao. Tôi cởi áo anh ra, vội lấy khăn bông lau cẩn thận những vệt máu xung quanh miệng vết thương và lấy thuốc bôi cho anh rồi băng bó chúng lại. Hàn không kêu vì đau, tôi thấy anh mắt nhắm nhiền nằm trên giường như muốn ngủ. Tôi giờ dù còn bao thắc mắc có hỏi thì anh cũng câm nín luôn.
Như nghe được tiếng lòng tôi, Hàn bình thản nói:
- Mai tôi đưa cô đi học. Đống hồ sơ đó hãy mang theo người để nộp.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, lòng ngạc nhiên cao độ:
- Chúng là của tôi à?
- Không phải của cô thì của ai.
Tôi vẫn gắng nói tiếp:
- Anh không biết tên tôi à? Tôi tên Nguyễn Thảo Vy chứ không phải là...
- Vũ Băng Vy sau này là tên của cô.
À thì ra là vậy, Hàn thay tên đổi họ cho tôi. Tôi chợt sung sướng. Vũ Băng Vy, một tên lạnh lùng biết mấy. Anh kéo tay tôi, tôi nằm cạnh anh.
Hàn ôm tôi, trong lúc mơ hồ, tôi có cảm giác lạ lùng, và nhanh chóng chìm vào mộng.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi còn ngái ngủ không muốn dậy thì có người nào đó buông tôi ra, khiến cho tôi từ trong vòng tay ấm áp kia chợt không quen. Tôi càng co người trùm kín chăn. Rồi tôi được nhấc bổng lên và một lát sau tôi hoàn toàn tỉnh giấc với toàn thân ướt sũng từ đầu đến chân trong bồn tắm. Hàn xoay người đi, để lại đúng một câu rằng:
- Đi học.
Tôi vội vàng sực tỉnh,đánh răng rửa mặt rồi tắm rửa sạch sẽ, tóc buộc gọn gàng. Tôi nhìn thấy bộ đồng phục đã để nguyên đấy. Chà, nhìn mình trong gương tôi thấy tự hào.
Bây giờ tôi lên cân trông thấy, da thịt hồng hào, trắng trẻo rồi. Hàn chăm sóc tôi quá tốt. Tôi mặc vừa như in trong bộ đồng phục trắng muốt. Xong xuôi, tôi ra ngoài, đi đến phòng ăn. Hàn đang vừa ăn vừa đọc báo, tôi ngẩn người trong giây lát rồi ngồi vào chỗ.
Trông chúng tôi như một gia đình vậy. ch.ết, tôi nghĩ gì thế này.
Tôi ăn uống im lặng.
- Xong chưa?
- Xong rồi. Giờ đi đến Special Ability School à? Nhưng anh giờ bị thương, hay anh cứ chỉ chỗ cho tôi, tôi tự đi cũng được.
- Không sao, tôi ổn.
Tôi lên xe, trong đầu tưởng tượng bao viễn cảnh. Ví như Special Ability là trường học trên trời, học cùng mây xanh chẳng thú vị thì thôi. Hoặc không thì là đến một vùng đất giữa núi rừng tách biệt. Tôi chỉ không thể ngờ, nơi tôi đến là một căn biệt thự ở chính giữa thành phố. Tôi nhìn thấy mà muốn rớt cả cằm.
Không đông như tôi tưởng a.
Hàn đóng xe, lấy ba lô đưa tôi cầm rồi dắt tay tôi đi vào. Lúc này, tôi có cảm tưởng là như cha dắt con gái đi học vậy. Vừa vào đến nơi, Hàn đưa tôi đi đến phòng khách, đưa bàn tay xác nhận vào mặt ti vi, một cánh cửa mở ra, xuyên qua đó tôi đã đến một nơi xa hoa vô cùng như sân bay, trạm tàu vậy. Vô số người đứng xếp hàng mua vé.
Hôm nay là thứ hai, đông là đúng. Hàn dắt tôi qua quầy vé. Tôi thấy có chữ: Vé thường đẳng: đi xe khách chuyên dụng. Vé từ ngũ đến nhất đẳng: đi tàu. Vé hiệp sĩ và anh hùng: đi máy bay. Tôi chán nản. Tôi phải tách xa Hàn rồi.
- Cô đi thường đẳng, vé của cô đây.
Tôi gật đầu, khoác ba lô lên vai rồi cầm tờ vé đã ghi rõ họ tên mình. Vé năm, Hàn đặt cho tôi vé năm cơ đấy. Tôi định xoay người tìm đường đến chỗ xe khách chuyên dụng thì anh lại kéo tay tôi đi. Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi xì xầm nói chuyện gì đó, tôi đoán là cũng chẳng hay ho gì.
Tôi xấu hổ cúi gằm xuống. Khi tôi nhìn thấy xe khách chuyên dụng ở đằng xa, tôi dứt tay nói:
- Tôi tự đi được. Hẹn gặp anh ở trường.
Nói rồi tôi chạy nhanh về phía xe, không ngoái đầu một cái. Chiếc xe khách chuyên dụng này to như một chiếc công- te- nơ. Tôi hòa vào dòng người tấp nập, thích thú nhìn chiếc xe. Tôi vượt dòng người đang đổ xô lên. Toàn người các nước ở khu vực Đông Nam Á. Người Việt Nam như tôi cũng không thấy nhiều lắm. Tôi nghĩ họ lên tàu dành cho ngũ bậc rồi, người nước tôi giỏi lắm. Tôi cảm thấy phấn khích rất nhiều, nhìn xung quanh nhộn nhịp.
Tôi lên xe, len vào dòng người rồi chọn một ngăn để nghỉ ngơi. Chỗ tôi cũng khá bé, có hai hàng ghế đối diện với nhau và bên trên hai chiếc ghế là hai giường nhỏ. Tôi đoán là tôi sẽ có một người bạn nữa ngồi cùng tôi ở ngăn này đây. Tôi leo lên một chiếc giuờng, để gọn ba lô vào một góc rồi định ngả ngón ngủ tiếp. Nhưng tôi nghe tiếng nói rụt rè của một cô gái. Cô ấy thò đầu nhìn dáo dác xung quanh.
Tôi đi xuống mỉm cười:
- Chào bạn.
Cô ấy có vẻ rất rất rụt rè, hỏi nhỏ. Tôi phải căng tai ra mà nghe.
- Mình có thể ngồi cùng bạn không?
Tôi gật đầu. Ôi bạn ấy dễ thương thật đấy.
- Tất nhiên là bạn có thể rồi. Mình là Vũ Băng Vy.
- Băng Vy, mình là Dương Ngọc Anh.