Chương 31: Gặp lại yêu nghiệt
Editor: Jesse Tran
Sau khi chân tướng sáng tỏ Đa Bảo không đến làm ở Giang thị nưaz, cho dù còn hai tuần nữa mới kết thúc khóa huấn luyện cô cũng không đi, hiện tại cô cực kỳ ghét Giang thị, Cọc Gỗ= người thừa kế= Giang Mộ Hi, Cọc Gỗ mà cô vẫn tin tưởng hóa ra lại là người thừa kế của Giang thị trước nay cô luôn ghi hận trong lòng, từ khi bắt đầu anh đã biết, từ đầu tới cuối chỉ là diễn trò, còn cô như một thằng hề trước mặt anh, bị anh đùa bỡn, bị anh xem như trò cười, thậm chí ngay cả thứ quý báu nhất cũng trao cho anh, quay đầu lại thì ra chỉ là một âm mưu.
Thật là buồn cười, thật sự rất buồn cười, Đa Bảo tự giễu, mặc kệ là tình đầu hay là Giang Mộ Hi, cô mỗi lần cô trao cả chân tình thì đều đổi lấy lừa gạt, so với tình đầu, sự lừa gạt của Giang Mộ Hi càng khiến cô đau lòng, cô là từ đầu đến đuôi chỉ là con ngốc, đần độn u mê bị anh lừa gạt như vậy, thân phận này của anh, cô chỉ giống như những đứa con gái khác anh gọi thì đến đuổi thì đi, chẳng qua bỗng có hứng thú thì đùa một chút, tâm tình không tốt thì bị vứt bỏ, là cô quá ngây thơ cho rằng mình thật sự gặp được người tốt, thật ra chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều, nghĩ đến quá nhiều.
Mấy ngày sau khi Đa Bảo rời đi Giang Mộ Hi vẫn gọi điện thoại cho cô nhưng Đa Bảo đều không nhận, cuối cùng tắt máy, hiện tại cô không muốn cùng anh quan hệ lằng nhằng nữa, không muốn nhìn thấy anh cũng không muốn nghe giọng của anh, tất cả của anh cô đều cực kỳ ghét.
“Đa Bảo! Không thể để Giang Mộ Hi dễ dàng thế được! Đồ phá hoại! Không thể công toi như thế được! Bắt anh ta bồi thường! Không thì lừa anh ta vài chục vạn, cmn chứ không thì lợi cho anh ta quá rồi!” Đa Bảo trốn khỏi tổng bộ Giang thị, công ty còn chưa biết nên còn chưa có đi làm trở lại, Bát Bảo sợ cô nghĩ không thông giờ ăn cơm trưa trở về ký túc xá xem cô, thấy Đa Bảo còn đang nắm chặt điện thoại của Giang Mộ Hi tặng, Bát Bảo bắt đầu bày mưu tính kế cho cô.
“Bát Bảo, tớ không phải loại người như vậy.” Trong lòng Đa Bảo vốn đã rối bời Bát Bảo còn ra chủ ý cùi bắp khiến cô càng buồn bực hơn.
“Mẹ kiếp! Hứa Đa Bảo cậu đến trinh tiết cũng chẳng còn thì giữ khí tiết làm quái gì chứ! Anh ta nhiều tiền như vậy gạt vài đồng lẻ thì có sao! Cậu là cô gái đàng hoàng! Nếu anh ta không trả tiền trực tiếp kiện anh ta cưỡng hϊế͙p͙ cậu, ha! Bôi xấu anh! Bôi xấu Giang thị! Mẹ nó chứ who sợ who a, cùng lắm thì anh ta lưới rách cá ch.ết!” Bát Bảo thật sự không chịu được Đa Bảo mềm lòng, lập tức kích động.
Đa Bảo ngồi trước bàn đọc sách của mình che cái đầu sắp bị Bát Bảo làm nổ tung rồi, cô đã đủ phiền lòng rồi còn khiến cô thêm ngột ngạt, haizzz, cưỡng hϊế͙p͙ mà còn nghĩ ra được, Đa Bảo cảm thấy Bát Bảo mà còn ở lại thêm lúc nữa là thành “ Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành “ mất.
“Giờ làm việc đến rồi đó, cậu đừng tới trễ.” Vừa đến giờ Đa Bảo liền giục Bát Bảo.
“Tớ đi! Sao nhanh như vậy! Tốt nhất là cậu đừng có nghĩ ngợi linh tinh, chuyện lớn cái rắm, nói trắng ra chỉ là một cái màng, cùng lắm thì chị đây sẽ đưa em đến bệnh viện vá lại, viết tên chị chị cũng không ngại!” Bát Bảo không chút giữ mồm giữ miệng, trước mặt Đa Bảo lại càng không kiêng kỵ, nhưng Đa Bảo nghe mấy lời trượng nghĩa đó lại càng thêm bận tâm.
“Chị đi đây, tối chị quay lại mang đồ ăn ngon cho em!” Bát Bảo vỗ vai Đa Bảo rồi đi đến chỗ làm.
Cửa ký túc xá phút chốc đóng lại, Đa Bảo nghe bước chân rời đi mới cảm thấy thế giới yên tĩnh trở lại.
Trong lòng lại bắt đầu phiền loạn, giống như từng đợt từng đợt sóng chèn ép trái tim cô, cảm thấy rất bí bách, Đa Bảo quyết định ra ngoài dạo một mình.
Ký túc xá và khu làm việc chỉ cách một cái hồ, Đa Bảo một mình ngồi ở bên hồ ngắm mặt hồ phẳng lặng.
Nước hồ vẫn trong suốt, không thay đổi chút nào so với trước lúc cô đi, cá nhỏ trong hồ nước vẫn tung tăng đùa nghịch trong nhà của mình như trước, không có phiền não không tranh sự đời, Đa Bảo có chút hâm mộ, nhìn tất cả những cảnh quen thuộc này thế nhưng cô lại không còn vui vẻ như trước.
Lặng yên không một tiếng động, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống hòn đá cuội dưới chân Đa Bảo, còn chưa kịp lau nước mắt cứ tuôn ra như chuỗi ngọc bị đứt không ngừng rơi xuống.
Đa Bảo càng khóc càng khó chịu, càng khóc càng uất ức, tại sao ông trời không công bằng như vậy, khiến cô lần nào cũng gặp phải tên cặn bã, một lần rồi một lần nữa gặp phải! Bây giờ thật sự cô rất sựo, cô không dám tin tưởng vào tình yêu nữa, không dám nữa!
“Hu hu......” Bởi vì bắt mình nín nhịn mấy ngày, Đa Bảo lần đầu tiên đau đớn khóc thành tiếng phát tiết hết cảm xúc ra ngoài, cô nhất định đen đủi cả đời sao! Cái gì cũng đen! Gặp chuyện không thuận, không biết nhìn người! Tên gì mà Hứa Đa Bảo chứ! Nghe đã thấy gọi rất nhiều nấm mốc rồi! Chuyện tốt gặp không được còn chuyện xấu không mời cũng tới!
Rời khỏi Giang Mộ Hi! Rời khỏi Giang thị! Cùng lắm thì cô về với ông bà làm ruộng! Chăn heo cũng còn hơn là ở lại Giang thị!
Khóc đến long trời lở đất, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bàn tay thon dài đưa giấy cho cô, rất sạch sẽ rất đẹp mắt, không khỏi quen thuộc...... Đẹp giống như bàn tay của người kia vậy.
Giang Mộ Hi?
Đa Bảo vội vã thất thần ngẩng đầu lên nhưng không phải bóng dáng của người mà cô nghĩ,..... mà là yêu nghiệt.
Liên tiếp hơn bốn tháng không có gặp khiến Đa Bảo vừa xa lạ vừa sợ hãi.
Cô là trốn về từ Giang thị, nếu là anh biết có trách mắng cô hay không, bây giờ lòng còn mềm hơn đậu hũ, không chịu nổi một đòn công kích nào nữa, đúng là họa vô đơn chí.
Yêu nghiệt trước sau vẫn vậy, vừa nhìn Đa Bảo nức nở vừa tiến gần đến đặt khăn giấy vào tay cô.
“Hứa Đa Bảo tôi mặc kệ cô đã xảy ra chuyện gì, bây giờ thời gian làm việc ở tổng bộ vẫn còn tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Giải thích.”
Động tác nho nhã nhưng lời thì toàn phân, yêu nghiệt trừ làm khó cô ra thì căn bản không có chút nhân tính nào, làm bộ ý tốt đưa khăn giấy cho cô còn không phải là bày ra bộ dạng lãnh đạo cao cao tại thượng sao.
Vốn trong lòng Đa Bảo đã không vui vẻ gì, lại thêm dáng vẻ của anh ta làm cho càng thêm khó chịu, cùng lắm thì không làm nữa, ai sợ ai.
“Bởi vì tất cả chỗ này đều thuộc về tôi! Tôi thích ở đâu thì ở giống như anh càng lớn càng giống yêu nhân vậy, sự thật chính là tôi đã ở đây rồi anh hỏi nhiều như vậy làm gì! Tôi cũng không phải là mười vạn câu hỏi vì sao!” Đa Bảo vẫn còn ở khóc sụt sùi, tâm tình đang không tốt yêu nghiệt lại chạm đúng vào vết thương của cô nên trực tiếp phát tiết ra ngoài, nói xong tiếp tục khóc không thèm để ý đến anh.
Sau khi cô phát tiết xong Doãn Kha Cẩn từ từ trầm xuống, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Tự tiện rời công tác lại chống đối cấp trên, Hứa Đa Bảo, trừ hai tháng tiền lương cộng thêm hai tháng làm ca đêm.” Nghiêm nghị trực tiếp phát thông báo.
Đa Bảo đỏ cặp mắt ngẩng đầu lên, DCMXX yêu nghiệt còn bỉ ổi hơn tên thừa kế kia...... Không, bây giờ là Giang Mộ Hi rồi, còn đê tiện hơn Giang Mộ Hi!
“Ông đây mặc kệ thế nào! Giang thị các người trừ chèn ép người quá đáng! Người nào thích làm thì làm! Ông đây không làm! Tiền lương lãông đây cóc thèm!” Đa Bảo tức sùi bọt mép trực tiếp ném thẳng cái khăn giấy anh vừa đưa cho đang định đi.
“Đi?” Doãn Kha Cẩn cười nhạt, “Có thể, thanh toán tiền vi phạm hợp đồng là cô có thể đi.” Anh ở sau lưng cô không nhanh không chậm mở miệng.
Đa Bảo ngây người, cô quên mất cô đã là nhân viên chính thức, đã ký hợp đồng lao động với công ty, hiện tại công ty thuộc Giang thị, vi phạm hợp đồng với Giang thị không thể khinh thường, Đa Bảo chính là bán cả thân đi cũng không đỡ được.
Đa Bảo cảm giác vừa rồi mình nên nhảy xuống hồ tự vẫn, còn có thiên lý hay không, một đám nhảy vào bắt nạt cô! Đều bắt nạt cô!
“Các người đều là lũ khốn kiếp! Vô lương tâm khốn kiếp!” Khó chịu lại không nhịn được khóc lên, lần này khóc còn đau lòng hơn so với lần trước, bả vai nhỏ run run như muốn nổ tung.
Doãn Kha Cẩn vô duyên vô cớ bị cô mắng đã cảm thấy khó hiểu, hiện tại cô vừa khóc mắng anh càng thêm khó hiểu, nhân viên đang làm việc bên dãy nhà đối diện nghe được tiếng Đa Bảo khóc đang hướng tới nơi này xem, Doãn Kha Cẩn bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu, nếu như bị truyền tới công ty sẽ thành ra cái gì? Anh lén lút bắt nạt nhân viên?
Càng nghĩ càng nhức đầu, Đa Bảo vẫn còn đang lớn tiếng khóc không thèm bận tâm đến hình tượng.
“Hứa Đa Bảo, tôi yêu cầu cô lập tức lau khô nước mắt sau đó trở về vị trí làm việc, hình phạt của cô bắt đầu từ hôm nay, mau sắp xếp lại cảm xúc cá nhân của cô, ở chỗ này không có nhân tình chỉ có nguyên tắc!” Nghiêm nghị nói xong anh lập tức cất bước.
Vừa mới thất tình, trở lại đã bị xử phạt, tâm tình Đa Bảo rơi vào khủng hoảng, hỏng bét không muốn chờ Bát Bảo đi đào bảo phê phát bình thủy cô hiện tại liền nghĩ cầm hai bạo Giang thị!!!
Bởi vì không có tiền bồi thường vi phạm hợp đồng Đa Bảo chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh, khóc xong mắng xong chỉ có thể nhắm mắt đi làm.
Tiếp nhận hết sự chào đón nhiệt tình của mọi người Đa Bảo phải làm bộ hoạt bát vui vẻ giống như trước đây, chỉ có chị em trong ký túc xá mới biết trong lòng cô buồn phiền.
Buổi tối Đa Bảo ăn xong cơm tối lại ở lại công ty trực đêm, Bát Bảo định theo cô nhưng cô bảo muốn ở một mình suy nghĩ nên cự tuyệt.
Làm xong công việc Đa Bảo hướng về phía máy vi tính bắt đầu xem 《 Nhà trọ tình yêu 》, rõ ràng là phim hài nhưng Đa Bảo vừa xem vừa khóc.
“Anh là Cọc Gỗ...... Cọc Gỗ của em...... Chỉ một mình em......”
“Đến Cọc Gỗ em cũng không tin sao?”
Bên tai vốn là lời nói của Tiểu Hiền tự dưng biến thành của tên khốn Giang Mộ Hi kia, Đa Bảo càng xem càng chua xót, lệ rơi không ngừng lập tức rút khăn giấy ra lau.
Cọc Gỗ lừa cô, Cọc Gỗ lừa cô......
Đa Bảo đắm chìm trong bi thương của mình không hề phát hiện trong bóng tối đang có một bóng dáng chậm rãi tiến về phía cô.
“Hứa Đa Bảo, tôi để cho cô tự bình ổn cảm xúc cá nhân......”
Đúng lúc Tiểu Hiền vừa ngưng cười thì Đa Bảo bỗng nghe thấy có người nói chuyện bên tai cô, nhưng bởi vì là ban đêm, hay bởi vì là chỉ có một mình ở phòng làm việc tối thui lúc Đa Bảo nghe thấy chợt cả người tê dại, sau đó chậm rãi xoay người, xen lẫn ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy vi tính và bóng tối cô chỉ thấy một bóng đen.
“Á~!!!” Đa Bảo thét chói tai vang cả phòng làm việc......
A A ~ Doãn nhi tử rốt cuộc đã tái xuất, đang bị Giang đại nhân đè ép nhiều như vậy chương sau rốt cuộc đã trở về! A ha ha