Chương 33: Mang thai
Editor: Serena Nguyen
Mẹ nghỉ ngơi thật lâu ở phòng khách mới khôi phục bình thường, thân phận thật của Giang Mộ Hi dọa mẹ phát khiếp, làm sao đột nhiên lại là người thừa kế Giang thị cơ chứ?
“Đa Bảo, mặc dù mẹ vẫn cảm thấy không có tiền là tuyệt đối không thể, nhưng mà mẹ cũng tự biết rõ, mẹ chưa từng trông mong con có thể gả vào nhà giàu phất lên làm Phượng Hoàng, chỉ muốn con tìm một người có điều kiện tốt, ít nhất phải như chúng ta nhà, đạo lý môn đăng hộ đối này mẹ biết, nhà họ Giang, chúng ta thật sự không với cao nổi.” Mẹ nằm ở trên sofa phòng khách còn chưa tỉnh hồn dùng khăn lông thoa cái trán.
Bình thường bà có chút khôn khéo cũng tính toán tỉ mỉ, bà thừa nhận bà chưa bao giờ chê tiền, nhưng dục vọng con người phải có hạn, cần phải nhìn vào thực tế, Giang thị là công ty lớn đếm trên đầu ngón tay ở trong nước, địa vị trên trường quốc tế cũng không thể khinh thường, mặc dù gia đình mình cũng có thể tính là khá giả, nhưng so với Giang thị đơn giản chính là trời và đất, con gái rượu nhà mình một không thân phận hai không có bối cảnh, gả vào nhà giàu như vậy, đừng nói thân phận chênh lệch, chỉ là các loại quy củ trong danh môn vọng tộc cũng đã khiến con bé không chịu nổi, còn có các loại vấn đề sẽ dồn dập tới, quan hệ mẹ chồng cô dâu, lễ nghi xã giao, nói năng cử chỉ......
Từ nhỏ Đa Bảo như một đứa con trai, phải biến cô từ một chú chim nhỏ vui vẻ thành một con Hoàng Yến, người làm mẹ như bà biết rõ là chuyện không có khả năng! Lại nói quan hệ mẹ chồng cô dâu, nghe nói nữ chủ nhân nhà có tiền không phải tiểu thư nhà giàu thì là nữ cường nhân, gia tộc Giang thị lớn như vậy, mẹ của Giang Mộ Hi sẽ làm khó con gái mình như thế nào còn là ẩn số, bà làm mẹ ruột, dù Giang Mộ Hi có mang Giang thị ra đổi con gái bà bà cũng không thể đẩy bảo bối nuôi 24 năm vào hố lửa!
Càng nghĩ càng rối rắm, mẹ thở dài, “Đa Bảo, làm một người mẹ, mặc dù hiện tại mẹ biết chân tướng cũng không tán thành hai đứa con ở chung một chỗ, nhưng là chuyện tình cảm cũng là các con tự cảm nhận, bây giờ con lớn có suy nghĩ của riêng mình, con có quyền lợi và năng lực tự quyết định, cho nên chuyện này mẹ không muốn nhúng tay quá nhiều, mấu chốt ở con. Làm một người ngoài cuộc, mẹ cũng nhìn ra được đứa bé Mộ Hi này, mặc dù là lừa gạt con, nhưng tình cảm của nó với con mẹ đều thấy không giống như là giả bộ, con đã không còn bé, không phải ai cũng có thể cưng chiều con giống mẹ với bố con, kể cả bạn trai...... Tình yêu là phải thấu hiểu, không phải con tùy hứng là có thể giải quyết.” Mẹ dừng một chút liếc mắt nhìn Đa Bảo, thấy cô đang trầm tư lại chậm rãi mở miệng, “Thằng bé là cậu chủ Giang thị, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nó nguyện ý không màng mặt mũi xin lỗi con đã nói lên trong lòng nó rất quan tâm con, mặc kệ con có đồng ý tha thứ hay không, tối thiểu con nên cho người ta một cơ hội giải thích......” Mẹ là người từng trải, dù sao Đa Bảo mới chỉ yêu một lần, khi đó còn là học sinh, mẹ cảm thấy đứa bé Giang Mộ Hi kia để ý Đa Bảo như vậy chắc chắn phải là thật lòng.
Đa Bảo cúi đầu không lên tiếng, cô cảm thấy bây giờ mẹ còn giúp Giang Mộ Hi nói chuyện là vì chưa biết rõ mọi chuyện thôi, nếu như bà biết bọn họ đã quan hệ, đoán chừng không phải là bị cao huyết áp mà là phát bệnh tim luôn!
Sắp xếp cho mẹ xong, Đa Bảo trở về phòng, lúc ra ban công kéo rèm cửa sổ thấy xe Giang Mộ Hi vẫn còn ở dưới lầu, đáy lòng có hơi xúc động, trong lòng như nổi lên từng đợt sóng, phạm vi càng lúc càng lớn.
Đa Bảo cố hết sức kiểm soát loại cảm giác này, sau đó thu hồi tầm mắt kéo rèm cửa đi về giường.
Trằn trọc trở mình, lật tới lật lui, Đa Bảo thế nào cùng không ngủ được, rõ ràng đã kiên quyết không thể xuống giường, lúc rạng sáng lại không tự chủ xuống giường đi ra ban công.
Nhẹ nhàng kéo màn cửa sổ ra một góc, Đa Bảo len lén lộ ra một đôi mắt ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn theo vị trí xe anh vừa rồi...... Yên tĩnh trống trải, rỗng tuếch.
Lại kéo rèm cửa ra to chút, Đa Bảo quét qua toàn bộ lầu dưới, trừ mấy chiếc xe thường gặp trong chung cư, đừng nói xe Giang Mộ Hi, đến cái bánh xe cũng không thấy!
Một cảm giác đau khổ lướt qua, Đa Bảo cảm thấy trong lòng có chút cảm giác mất mác không muốn thừa nhận.
Cọc Gỗ thối, Cọc Gỗ, gỗ mục khốn kiếp! Giang Mộ Hi là đồ khốn kiếp đồ khốn kiếp!
Cũng không biết mình tức giận cái gì, rất không vui vẻ trở về bên giường sau đó điên cuồng kéo chăn chui vào.
Ngủ! Giang Mộ Hi là ai Hứa Đa Bảo cô không biết! Không biết!
——— —————— —————— —————— —————— ———————
Thứ hai Đa Bảo làm việc như trên mây, từ thứ sáu tuần trước Giang Mộ Hi không hề xuất hiện lại dù chỉ một lần, cũng không có điện thoại, cho nên ý là bọn họ đã chính thức kết thúc sao?
Đa Bảo tự giễu cười, như cô dự tính, người ta đường đường cậu chủ Giang thị to đùng, muốn bạn gái chỉ cần vung tay là có ngay một đoàn bao quanh được cả Trái Đất rồi, Hứa Đa Bảo cô là cái vẹo gì? Không xinh đẹp không thông minh lại tùy hứng hồ đồ, chỉ là nhất thời vui vẻ đổi khẩu vị thôi, cô ngu ngốc đã yêu thật lòng, lại còn hiến dâng cả cơ thể.
Ngu vcl~!
Đa Bảo vừa rót nước ở phòng giải khát vừa mắng mình, gần đây giấc ngủ không tốt lắm muốn uống cà phê, khi đổ cà phê và nước nóng, mùi cà phê tràn ra nồng nặc, Đa Bảo bỗng có cảm giác muốn ói.
Vội vàng đặt ly cà phê xuống đi tới bên cạnh cái bồn đột ngột phun ra.
“Ọeeeeeee......”
“Đa Bảo?” Lúc Bát Bảo đến phòng giải khát đã thấy Đa Bảo ói vào cái bồn.
“Cậu làm sao vậy Đa Bảo? Cậu không thoải mái sao?” Bát Bảo đến bên người cô ân cần hỏi.
“Bát Bảo...... Bụng của tớ đau quá...... Thật là đau thật là đau......” Đa Bảo nôn xong sau che bụng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh kêu rên.
Bát Bảo bị sắc mặt của cô dọa sợ, nhìn cô có khuynh hướng ngã xuống vội đỡ cô trước, nhìn cô che bụng lại nghĩ đến hình ảnh cô vừa ói, Bát Bảo như bị đánh một gậy, có chút hoảng hồn.
“Đa, Đa Bảo...... Sẽ không phải là..... Mang thai chứ?” Bát Bảo khó khăn nói ra hai chữ “mang thai“.
“Đưa tớ...... Đi bệnh viện......” Đa Bảo chỉ có cảm giác nội tạng đều đang sôi trào, sau đó bụng vẫn đau đớn không ngừng, cô không kịp suy nghĩ có phải mang thai hay không, chỉ cảm thấy nếu không đi bệnh viện nữa cô sẽ ch.ết.
“Được!” Bát Bảo vội vàng dắt lấy Đa Bảo ra khỏi phòng giải khát, trong lúc cuống quít đụng phải yêu nghiệt đang muốn đi vào.
“Quản lý?” Bát Bảo nhìn thấy là anh ta thì có chút hỗn loạn.
“Hai người các cô lanh chanh láu táu muốn làm cái gì đây?” Doãn Kha Cẩn bị hai người bọn họ đụng phải lui về phía sau mấy bước, mặt giận dữ.
“Hứa Đa Bảo không thoải mái tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.” Bát Bảo nói thật.
Lúc này Doãn Kha Cẩn mới thấy Đa Bảo mặt tái nhợt sắp mệt lả, bộ dạng dường như rất nghiêm trọng.
Còn đang giằng co với yêu nghiệt, hai chân Đa Bảo như nhũn ra đứng không vững, mặc dù có Bát Bảo đỡ, vẫn chống đỡ không nổi té xuống.
“Đa Bảo! Cậu đừng làm tớ sợ, cậu làm sao vậy!” Bát Bảo là thật không ngờ Đa Bảo sẽ ngất đi, bị sợ đến mặt xanh lét.
Lúc này Doãn Kha Cẩn mới ý thức được tính nghiêm trọng, phòng giải khát cách phòng làm việc một đoạn, nhất thời anh ta không tìm được người đến giúp một tay, ở đây chỉ có anh ta là đàn ông, mạng người quan trọng, anh ta bỏ qua quan hệ sếp và nhân viên bế Đa Bảo té xỉu trên đất lên.
“Mau cùng đi, cùng đưa cô ta đi bệnh viện!” Nhìn Bát Bảo vẫn còn sững sờ, Doãn Kha Cẩn khạc ra một câu như vậy ôm Đa Bảo bước nhanh ra khỏi toà nhà.
Bát Bảo bị sợ đến gần ch.ết theo sát sau lưng Doãn Kha Cẩn, ra khỏi công ty Doãn Kha Cẩn bỏ Đa Bảo vào xe mình rồi lái đến bệnh viện.
“Bát Bảo......” Lúc vào cấp cứu Đa Bảo tỉnh lại liều ch.ết nắm lấy Bát Bảo.
“Tớ ở đây tớ ở đây, cậu đừng sợ.” Doãn Kha Cẩn đi nộp tiền rồi, chỉ có Bát Bảo cùng với Đa Bảo.
“Nếu thật mang thai, có phải em bé mất rồi hay không?” Bỗng dưng, Đa Bảo khóc nói.
“Không đâu! Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung! Không có việc gì!” Thật ra Bát Bảo cũng không biết Đa Bảo sẽ ổn, chỉ có thể an ủi cô trước.
Lúc này có bác sĩ tới đẩy Đa Bảo vào phòng cứu cấp, Đa Bảo kéo tay Bát Bảo giống như dặn dò trước lúc lâm chung.
“Bát Bảo! Không để người nhà tớ biết!”
Bát Bảo gật đầu đồng ý Đa Bảo mới yên tâm đi vào......
Đa Bảo vừa mới được đưa vào khám, Bát Bảo đã cầm điện thoại di động đi tới một góc yên lặng bấm một số điện thoại.
“Giang, Giang tổng...... Đa Bảo đang ở bệnh viện...... giống như...... mang thai......”