Chương 36: Ăn sạch sành sanh
Editor: Jesse Tran
Hô hấp ngày càng nặng nề, nửa trên của Đa Bảo đã bị anh lột sạch như đậu phộng chỉ đợi anh hưởng thụ, lần nữa nằm trên thân thể mềm mại của cô, gương mặt quân tử tuấn tú của Giang Mộ Hi từ từ lộ ánh mắt gian tà.
Cô giận dỗi anh nhiều ngày như vậy, hôm nay phải đền bù.
Không khí chính là lưu thông, thân thể trần trụi dán sát vào nhau, hai nụ hoa trên bầu ngực căng tròn của Đa Bảo đã sớm đứng sừng sững bất khuất, không cần Giang Mộ Hi phải trêu đùa mà có thể trực tiếp cúi đầu thưởng thức.
Vùi đầu vào trong bộ ngực sữa đầy đặn của cô thưởng thức tỉ mỉ, cái tay cũng không an phận đặt lên ngực bên kia nhẹ nhàng nhào nặn, lôi kéo, xoay tròn, mạnh mẽ lưu loát.
"Giang Mộ Hi khốn kiếp!" Một cảm giác tê dại như dòng điện lan rộng toàn thân Đa Bảo, rõ ràng là muốn mắng anh nhưng lời nói ra khỏi miệng lại như có cảm giác nũng nịu dẫn dụ.
"Bảo Bảo, khốn kiếp là không có nhân tính......" Nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa kiêu hãnh của cô, Giang Mộ Hi còn dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ xung quanh nụ hoa, không chút nào làm trở ngại anh nói chuyện, vì muốn cô yên lặng hưởng thụ còn nghiêng người về phía trước lấy dục vọng phía dưới của mình chống đỡ ở nơi tư mật của cô cố ý hù dọa.
"A ~" Đa Bảo tưởng anh sẽ xông như vậy tới sợ hết hồn hét lên.
Giang Mộ Hi được như ý, nét cười hư hỏng trở nên đậm hơn, "Bảo Bảo...... Đừng nóng vội, màn đêm vô biên, chúng ta từ từ nhé......" Nhu tình kề sát bên tai cô nói nhỏ rồi lại đưa đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ vành tai của cô, một lần lại một lần vẽ tất cả hình dáng trêu đừa điểm mẫn cảm của cô.
Tay cũng không nghỉ ngơi, bàn tay nâng một bên ngực đầy đặn của cô, ngón tay thon dài kẹp lấy nụ hoa ửng hồng trêu chọc, trêu chọc, cho đến lúc nụ hoa ngại ngùng trở nên đỏ ửng, ngón tay của anh cũng từ từ nóng lên.
Đa Bảo cũng nhịn không được nữa ngâm ra tiếng.
"Ưm......"
Xác định hai chân của cô quấn chặt quanh hông mình, anh càng thêm mạnh mẽ dán sát thân thể nhỏ bé thơm mềm của cô, sau đó rút ra một cái tay theo phía sau lưng của cô từ từ tuột xuống, hai chân của cô bởi vì tư thế này đã mở ra, anh không cần tốn nhiều sức liền từ trong váy ngắn đi tới nơi chặt nhất của cô.
Càn quấy xé rách cái qυầи ɭót cô mới mua, đầu ngón tay nhẹ nhàng thử đi vào, Giang Mộ Hi rất không thích cảm giác vải vóc cản trở, anh thích trực tiếp và chân thật, Đa Bảo muốn từ chối lại lực bất tòng tâm, chỉ cảm giác thân thể dâng lên từng đợt sóng trào.
Nơi tối mật của cô dù chưa nhìn qua, nhưng cũng biết đây là phản ứng sinh lý bình thường, nhưng lúc bản thân trải qua cảm giác có chút mất mặt.
Cái miệng nhỏ cắn môi của mình để không phát ra âm thanh dụ hoặc, cả người tựa vào bả vai vững chắc của anh, hô hấp lại càng trở nên dồn dập.
Đầu ngón tay của Giang Mộ Hi rất nhanh sẽ bị chất dịch ướt át bọc lại, không nặng không nhẹ chen lấn thịt non thuộc về riêng mình anh, ở nơi tư mật lúc sâu lúc cạn, tận tình dong ruổi.
"Không...không nên rồi." Đa Bảo làm sao chống đỡ được trêu đùa lần này của anh, không bao lâu liền bắt đầu thở gấp liên tiếp, hướng tới anh cầu xin tha thứ.
"Hả?" Giang Mộ Hi điều chỉnh tốc độ chậm lại, một là sợ hù dọa cô hai là sợ mình không khắc chế được sẽ làm đau cô.
"Mộ Hi, anh ra ngoài, em không muốn." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đa Bảo phiếm hồng, dáng vẻ khẩn cầu của cô làm anh muốn cưng chiều, l iiqUUydd000n nhìn tựa như làm cho người ta muốn, hỏa công tâm không nhịn được muốn bừa bãi tiến lên giày xéo một phen.
Nhưng những lời này của cô lại làm cho Giang đại nhân dở khóc dở cười.
"Bảo Bảo...... anh còn chưa tiến vào." Yêu thương dụ dỗ cô, hôm nay anh rất kiên nhẫn rồi nên mới không nóng vội đòi hỏi.
"Anh ra ngoài! Bây giờ ngoài!" Đa Bảo thật sự không chịu nổi tay của anh, bình thường đôi tay đẹp là vậy lúc làm chuyện này thật khiến người ta sợ hãi, Đa Bảo thật muốn chặt phăng nó đi!
Giang Mộ Hi chỉ đành phải ngoan ngoãn rút tay ra, lúc rút ra đã thấm đẫm ẩm ướt của cô.
"Bảo Bảo không cần nó vậy có muốn cái khác không?" Giang Mộ Hi lắc lắc đầu ngón tay ướt át của mình trước mặt Đa Bảo sau đó dịu dàng mở miệng, thân thể nóng rực lại chống đỡ lên thân thể Đa Bảo không nhịn được hôn lên mái tóc của cô, lửa nóng dục vọng vuốt ve qua lại giữa bắp đùi Đa Bảo tìm kiếm thời cơ.
"Ưmh ưmh......" Đa Bảo bị hôn chóng mặt, áo sơ mi phẳng phiu chỉnh tề của anh cũng bị cô lôi kéo nên đã chẳng còn giống ban đầu, lồng ngực tinh tráng rắn chắc lộ ra, chiếc quần thường ngày mặc ở nhà cũng không biết cởi ra từ lúc nào, tất cả đều tự nhiên lặng yên không một tiếng động.
Giang Mộ Hi trêu đùa cô thật lâu, cho đến Đa Bảo đã không mảnh vải, thân thể xinh đẹp lại một lần nữa phô bày trước mắt anh, ánh mắt nồng đậm giống như muốn thiêu đốt, cổ họng khàn đục, [email protected]*dyan bụng nóng rực, thân dưới của anh cũng căng cứng, không khống chế nổi nữa ngẩng đầu chờ xuất phát.
Thói quen đòi hỏi môi của cô, ʍút̼ vào trong miệng từ từ ɭϊếʍƈ láp, hô hấp nóng rực phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liên hồi khiến cô đỏ ửng, anh càn quấy như vậy ra sức cướp lấy mật ngọt chỉ thuộc về anh.
"A ~" lại giống như lần trước nhân lúc Đa Bảo chưa chuẩn bị tinh thần anh cứ như vậy tiến vào, để cô cảm nhận được to lớn của anh một cách chân thực, tựa như cả người đột nhiên bị kéo căng, chỉ là lần này không khó chịu như lần trước, thật thần kỳ.
Đầu lưỡi của anh theo da thịt trắng nõn của cô dạo một đường tới trước bộ ngực tròn đầy cô, như ăn không đủ, anh lại lưu luyến dừng lại nơi đó gặm nuốt, đầu lưỡi chạm đến điểm cao nhất ʍút̼ vào, ɭϊếʍƈ láp, giống như ở đó có mật ngọt tuôn ra bất tận.
Đa Bảo không nhịn được ôm đầu của anh cả người bắt đầu đổ mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu rên khe khẽ.
Ánh đèn yếu ớt trong phòng ăn chiếu lên thân thể trần truồng của hai người, dưới ánh đèn đầu lưỡi Giang Mộ Hi đi đến đâu trên người Đa Bảo là lưu lại từng vệt trong suốt, làm nổi bật thân thể hấp dẫn vô hạn của Đa Bảo, dụ hoặc không nói lên lời.
Lửa nóng dưới thân anh vùi vào chỗ tư mật mềm mại của cô, rất nhanh bị gắt gao bọc lại, cả người Giang Mộ Hi vui vẻ bắt đầu chuyển động.
"Bảo Bảo, nếu như đau thì nói cho anh." Đàn ông và phụ nữ làʍ ȶìиɦ, ham và sức lực không giống nhau, Giang Mộ Hi dục vọng sôi trào như lang như hổ, anh sợ nhất thời kích động không khống chế được làm bị thương Đa Bảo, cho nên nhân lúc còn chưa đánh mất lý trí trước nói với cô một tiếng.
Đa Bảo gật đầu cả người bắt đầu động đậy, eo thon nhỏ cũng không an phận giãy dụa, dáng vẻ như chưa thỏa mãn dục vọng.
Giang Mộ Hi cọ sát cố tình để cô cảm thấy không thoải mái, chờ cả ngày cũng không thấy Đa Bảo động tĩnh, càng lúc càng sốt ruột.
"Giang Mộ Hi anh động đi!" Nóng vội đến mức gọi thẳng cả họ tên anh.
Giang Mộ Hi vốn còn đang sợ hù dọa cô để cô từ từ chuẩn bị, lại bị cô gọi thẳng tên như vậy cũng có chút khó chịu.
Không đợi cô dứt lời, hai mắt anh nóng bỏng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Đa Bảo, động thân cường hãn bá đạo mạnh mẽ chạm vào chỗ sâu nhất của cô, nặng nề đụng vào khối thịt mềm bên trong, lieqiudoon đây là nơi lần trước anh không dám viếng thăm, khi đó là lần đầu của Đa Bảo, anh sợ làm cô bị thương.
"A ——" thế nhưng lần coi như Đa Bảo đã không phải là cá hoàng hoa đại khuê nữ lớn như vậy sức lực cùng độ sâu cũng làm cho cô không biết theo ai, vô lực chống đỡ, con mẹ nó đau quá.
Nước mắt rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn Đa Bảo ủy khuất hờn dỗi.
Giang Mộ Hi sợ nhất nét mặt này của Đa Bảo, mỗi lần đều khiếm lòng anh mềm nhũn.
"Bảo Bảo...... Đừng khóc, đừng khóc." Nhẹ nhàng dỗ dành cô cô sau đó dùng môi của mình ʍút̼ sạch sẽ nước mắt cô.
"Anh hư!" Đa Bảo tức giận lấy tay đập lên lưng anh một phát.
"Độp!" Âm thanh vang giòn tan.
"Hự......" Giang Mộ Hi bị đau, không ngờ sức cô lại lớn như vậy!
Đa Bảo nghe được tiếng vang mới ý thức mình ra tay hơi nặng rồi, nhìn vẻ mặt khổ sở của anh lập tức quên đau ngồi dậy.
"Mộ Hi, anh có đau không?"
Hơi thở như hoa lan âm thanh như làn gió phất qua thân thể Giang Mộ Hi, da thịt trần trụi lộ ra từng đường nét, Giang Mộ Hi dù đau cũng biết lúc này nên nói cái gì nên làm cái gì.
"Không đau, ngoan, đừng cử động." Bởi vì giữ tư thế kia quá lâu Giang Mộ Hi sợ Đa Bảo dựa vào tủ lạnh quá lâu sẽ bị lạnh chuẩn bị dời trận địa, lại ngại phòng ngủ xa nên chuyển thành phòng khách.
"Ừm......" Vừa đến phòng khách anh đặt Đa Bảo lên ghế sa lon, Đa Bảo không kịp có cơ hội mở miệng toàn bộ chuyển thành tiếng rên.
Chất lỏng ấm áp không ngừng trào ra nơi hai người kết hợp chặt chẽ, Giang Mộ Hi thở gấp, mồ hôi tích tụ dần dần theo mái tóc anh chậm rãi nhỏ xuống, xen lẫn mồ hôi Đa Bảo thấm ướt thân thể hai người.
Cả căn phòng cũng tràn ngập hoan ái, mùi vị mập mờ, một cảnh xuân sắc, màn đêm kiều diễm, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cảnh trí vô hạn.
Không đau đớn kịch liệt như lần đầu tiên, đau đớn lúc trước qua đi được thay thế bằng khoái cảm mãnh liệt, Đa Bảo ở dưới thân Giang Mộ Hi dần thả lỏng, phía dưới bị to lớn của anh kích thích khiến cả người tê dại, cảm giác phong phú lấp đầy toàn thân khiến cô ngập trong khoái cảm của dục vọng không cách nào diễn tả.
Giang Mộ Hi dịu dàng xoa nắn, vuốt ve thân thể mềm mại ngọt ngào của cô thích thú không rời tay như không bao giờ thỏa mãn, môi lưỡi nóng bỏng hôn khắp toàn thân cô cơ hồ từng góc một, anh muốn dụi vào thân thể cô, thật chặt hợp làm một.
Bắt được ngón tay mềm mại mảnh khảnh của cô, dùng lưỡi mềm mại ướt át ɭϊếʍƈ ʍút̼, cưng chiều và quyến luyến.
Tiết tấu phía dưới càng lúc càng nhanh, Đa Bảo rên, thở dốc, thẹn thùng ngẩng lên, Giang Mộ Hi không nhịn được muốn cô thật nhiều lần.
Mỗi lần đều không lui ra ngoài sau một lúc lại trở lại, lao động kéo dài khiến Đa Bảo mệt mỏi không chịu nổi, Giang Mộ Hi khắc chế mình quyết định nên có chừng mực.
Khoái cảm dâng trào, Đa Bảo không kiềm chế được thở gấp ra tiếng, Giang Mộ Hi cũng như lần đầu tiên khó có thể giữ vững vào thời điểm sau cùng gầm nhẹ ra tiếng, die,n; da.nlze một dòng nước ấm chợt phun tung tóe ra thẳng tắp chảy vào trong cơ thể Đa Bảo, Đa Bảo cảm thấy cả người co rút một hồi liền mơ màng ngủ.
Giang Mộ Hi nằm ở trên thân thể nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng thở, chờ đợi hô hấp từ từ khôi phục thong thả nhìn Đa Bảo chìm vào giấc ngủ, khóe miệng không tự chủ xuất hiện một nét cười.
"Bảo Bảo......" Ánh mắt của anh như lửa, âm thanh yêu thương, "Anh yêu em......"