Chương 37
Sau khi ra viện nó vẫn đi học bình thường chỉ có 1 điều là nó nghỉ học hai ba ngày mà k có 1 ai tới hỏi thăm nó vì vừa định hỏi đã bị nó trừng mắt thế là tịt lun.
-cẩn thận từ từ thôi-yumi dìu nó bên này còn bên kia là Mia
-tui k sao r làm gì mà phải quá nên z-nó cũng phải bó chiếu vs 2 bà bạn của mk, nó khỏi r mà cứ làm như nó bệnh nặng lắm ý
- k đc, tui k cho phép, bà k đc đi đâu hết-yumi trừng mắt nhìn nó làm nó nhăn mặt nhưng cũng phải chịu đựng nó ghét nhất là bị ng khác dắt mũi cũng bởi vì đây là 2 con bạn thân nên nó cho qua chứ phải ng khác nó cho đi chầu diêm vương từ lâu r chứ k còn đợi đến bây h đâu, nó còn định ở trong bệnh viện ăn dưỡng vài ngày nhưng mà cũng do tài chính vs lại mẹ nó bắt về nên phải về thôi chứ biết làm thế nào bây h.
-bây h bà là ng bệnh mọi chuyện để tui quyết định
-đc vậy bà mang cho tui cái máy tính tới đây hôm nay tui sẽ k học đâu
-đc chuyện nhỏ-yuki dứt lời thì hắn đã vác cái máy tới r
-vãi...nhanh dữ
-nhanh gọn lẹ-hắn nói rùi nháy mắt, cái nháy mắt này của hắn đột nhiên làm tim nó đập nhanh k kìm lại đc sợ bị phát hiện nên nó đã chuyển chủ đề
-đc r hôm nay tui đặt cọc bàn cuối K ai đc lại gần và cũng đừng ai làm phiền tui
-ô tê-tất cả gật đầu, nó đi về phía bàn cuối ngồi 2 học sinh ở bàn này đc đặc cách cho lên bàn nó ngồi, nó ngồi trong góc tường 2 tay liên tục lướt trên bàn phím máy tính, học sinh ngồi quanh hay giáo viên có thắc mắc quát nạt thì cũng vô ích bơỉ vì sao chứ nó đã đeo tai nghe nhạc cmr còn đâu lại còn để ở mức to nhất nữa để k bị bên ngoài làm phiền
-ông k về à-nó nói
-k-hắn trả lời vì bây h hắn đang ngồi cạnh nó-bà cần gì tui sẽ cung cấp ngay
-vậy sao ông có đủ sức k
-đương nhiên...tui là ai chứ...ma đó-hắn vỗ ngực tự sướng nó biết nhưng cũng chỉ cười vì từ trc đến giờ chưa ai có thể cho nó đầy đủ những gì nó muốn cả kể cả bây h có chơi thân vs mấy đứa nhà giàu cái nó cần k phải là vật chất mà là tinh thần kia, nếu chỉ có nói về vật chất thì nó có thể trong 1 h đồng hồ sẽ từ nghèo rớt mà trở thành tỉ phú đc nhưng cái đó gia đình nó cũng chẳng cần. Nó tiếp tục công việc của mk mặc kệ những cái nhìn khinh bỉ từ bọn cờ hó dãy bên kia....cả lớp im lặng như tờ vì đang trong h kiểm tr.a mà nó cũng chẳng làm bài đến cuối h vẫn có bài để nộp thế mới tài, im đến nỗi có thể nghe thấy tiếng côn trùng bay trong không khí, mọi khi thì là thế nhưng hôm nay có thêm âm thanh nữa đó chính là âm thanh của máy tính lạch cạch liên tục, nó đang lướt như bay trên bàn phím đột nhiên dừng lại, di chuyển rất chậm, trán nhăn lại đôi lông mày càng ngày càng gần nhau sắc mặt nó trở nên khó coi hơn bao h hết hàn khí, sát khí, tử khí tỏa ra nghi ngút
-sao z-hắn hỏi khi thấy nó như z
-có chuyện r đi thôi-nó gấp máy tính lại chạy ra khỏi lớp, bọn kia thấy z cũng chạy theo trc con mắt ngạc nhiên và bàng hoàng của cả lớp kèm theo cô giáo, ra đến sân trường nó dừng lại
-Mia bà về lớp đi chuyện này k liên quan gì đến bà vs lại rất nguy hiểm mau về đi
-nhưng mà....
-k nhưng nhị gì hết ngay đi-nó nói xong chạy lun đi, chỉ vài cái nhảy tụi nó đã biến mất khỏi trường trong khi đó cổng trường k hề mở ra, Mia thui thủi trở về cô cũng chẳng muốn về lớp nữa nên ra sân sau nằm ngủ cho hết h.