Chương 2
-Ice con à thật ra con không phải là con ruột của mẹ. mẹ nó
-hả mẹ nói giỡn phải không ạ.nó hơi hơi sợ hỏi lại
-không mẹ không giỡn ngay bây giờ đã có ba ruột đến đón con.mẹ nó giả vờ sụt sùi nói
-vậy còn mẹ thì sao ạ. nó nói
-khi con về nhà đó thì mẹ sẽ sống trong giàu sang. mẹ nó nói
-vậy có nghĩa là mẹ bán con hả. nó nói
-không mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. bà mẹ hơi sợ vì sợ nó sẽ phát hiện ra
-không.....không nhất định mẹ nói giỡn thôi đúng không, mẹ nói cho con là mẹ giỡn đi, nếu là thật là vậy thì con không về đó đâu con sẽ ở đây với mẹ thôi. nó hét lên ôm đầu
-không được, con sống ở đây sẽ khổ cả hai mẹ con chúng ta. mẹ nó phản bác quyết liệt
-nhưng..... nó định nói thì
-vậy con không đi thì đừng ở cái nhà này nữa. mẹ nó hét lên
-vậy con sẽ đi, mẹ sẽ sống tốt đúng không ạ.nó lưỡng lự nói
-uk. me cảm ơn con
-cảm ơn. nó hỏi lại
-à không không có gì đâu. mẹ nó lắp bắp nói
-vâng. nó nói
-vậy con lên phòng nha mẹ.nó nói
-uk.
-bà làm tốt lắm. ông Lãnh Minh Hoàng nói
-vâng. mẹ nó nói
một lúc sau nó bước xuống thì gặp ba nó (ông Hoàng)
-đi thôi con. ông Hoàng nói
-vâng thưa b....a. nó ấp úng nói
-uk ông Hoàng nói
nó nắm tay má nó thật lâu dặn dò đủ thứ rồi bước đi. Trên xe nó khóc đến sưng cả mắt, ba nó không nói gì mà chở nó thẳng về biệt thự. Về đến nơi nó không nói gì bước dô nhà thì liền gặp ánh mắt lườm, căm ghét của Jun mà rùng mình liền đi theo bác quản gia vào phòng. Khi nó đã ngủ thì tại một căn phòng khác:
-Nó không xứng đáng để làm em gái của tôi. Jun nói
-thôi được mày muốn làm gì nó cũng được. ông Hoàng thản nhiên nói
Jun nhếch môi nói
-em gái mày sẽ sống không bằng ch.ết đâu. Sau đó bước vào phòng nó
Rầm Bịch