Chương 5
Từ khi về nhà Jun, cuộc đời nó ngày càng đau khổ hơn. Những kiểu tr.a tấn dã man từng ngày đã khiến nó k biết đau là gì. Đối với nó đau ư,nó đã không còn biết đau là gì. Chính là ông ta đã dẫn nó vào nơi ngự trị của ác quỷ đã k còn tình thương, ông ta bước vào phòng nó thản nhiên nói:
- chỉ tại mày thôi ai bảo mày sinh ra trên đời này cơ chứ. ĐỒ NGHIỆP CHỦNG.
- chứ không phải ông lăng nhăng với mẹ của tôi à. Nó
- mày biết cái quái gì chứ, là bà ta quyến rũ tao thôi,bà ta chả là cái thá gì hết đối với tao cả bà ta chỉ là đồ đàn bà giả tạo mà thôi. Ông Hoàng hét lên.
- ông hãy nhớ những gì ông nói bây giờ đấy rồi ông sẽ phải hối hận khi đã làm việc này. Nó nói
- vậy hả mày ra được đây rồi hẵng nói ha, a phải rồi mày xuống hoàng tiền mà nói với mẹ mày là tao chỉ yêu bà ta với danh phận của bà ta thôi. Ông Hoàng nói rồi cười.
- vậy thân phận thật sự của mẹ tôi là gì. Nó hỏi
- bà ta chỉ là nữ hoàng Anh thôi mà làm phách. Ong Hoàng nói rồi bước ra ngoài.
Nó nhếch mép nghĩ:"vậy ông lợi dụng mẹ tôi rồi,ông sẽ phải trả gía cho việc này ".
Jun cùng một đứa con gái ỏng à bước dô,Jun nói:
Hôm nay cho em chơi với mèo đó.
- ok anh iu để đó cho em nha. Ả nói rồi cầm cây roi lên đánh vun vút vào người nó rồi cầm một cái dao mà rạch cho nó một đường dài ở vai rồi nói:
- hoa rồi cũng tàn thôi mày cũng vậy.Ả cười rồi ii ra ngoài
jun nhếch môi sai thuộc hạ ném nó ra đường. Nó ngồi 1 xó bên lề đường mà k nhận được sự quan tâm của người khác ( thật nhẫn tâm)