Chương 6: Chiếc hộp bí ẩn
- Vậy có chuyện gì sao? Mấy người có biết gọi tôi ở trong tường kiểu này lộ liễu lắm không?
Lucy nhìn Teddy và ba vị hội học sinh đáng kính kia. Trước bàn dân thiên hạ lại đưa cô đi như vậy không phải công bố quan hệ đặc biệt sao? Monica nhìn Lucy mỉm cười.
- Có phát hiện phù thủy trà trộm vào học viện.
Nghe Monica nói vậy, Lucy đặt cái hộp màu đen hình chữ nhật bên cạnh, còn mình tay khoanh trước ngực, mặt hơi nghênh lên nói.
- Bọn ta không gọi chúng là phù thủy. Chỉ có lũ pháp sư các người mới gọi vậy thôi. Sứ giả địa ngục luôn gọi chúng là hắc ám sư. Bọn phản loạn đối lập với pháp sư các người. Đừng gọi phù thủy trước mặt ta.
Lucy kiêu ngạo nhìn họ, cô là ghét nhất cái kiểu gọi phù thủy, nó đánh đồng với đám pháp sư yếu kém gây ra vụ hỗn loạn của thế giới này. Teddy nhìn về phía tòa tháp trước mặt, một tay đưa lên xoa đầu Lucy.
- Bình tĩnh đi Lucy. Họ luôn coi "hắc ám sư" là "phù thủy" rồi biết sao được.
- Teddy-chan, cậu có dễ dãi quá không vậy?
- Có lẽ giờ này hắc ám sư đó đang tới chỗ của hiệu trưởng.
Anko đẩy đẩy gọng kính thông báo. Teddy mỉm cười.
- Vậy là ngay từ đầu mục tiêu của chúng là Kawachi, thế nên cô ta mới giả bệnh.
- Chắc không chỉ có vậy thôi chứ?
Lucy đứng đó nhíu mày, nếu tấn công hiệu trưởng thì cần gì gọi cô đến, một mình hiệu trưởng đủ để diệt tên hắc ám sư rồi. Monica nhìn cô nở nụ cười ma mị.
Đã có phát hiện, kết ấn đã bị đục thủng một lỗ hổng lớn, tói nay lại có lễ hội lớn được tổ chức. Học viện sẽ chẳng còn ai nên chúng tôi cần sức mạnh của cô để tái tạo lại kết ấn đó Yon-chan.
- Tôi đã nói mình ghét cái tên Yon-chan, đừng gọi tôi như vậy Monica.
Lucy nhìn chằm chằm vào Monica không vui. Nhưng sực nhớ đến chuyện quan trọng hơn, Lucy nhìn họ.
- Vậy còn cái vụ chiều nay triệu tập thì sao? Tuy không ai để ý mấy nhưng lũ bạn lớp S cũng ít nhiều quan tâm. Chúng nhận ra người mặc áo choàng đó là tôi.
- Vậy cứ gió thuận chiều đi.
Monica mỉm cười, vừa lúc một chiếc lá rơi xuống chỗ họ. Khi chiếc lá chạm đất là lúc 5 bóng người vụt mất không một dấu vết chỉ để lại chiếc lá nằm yên đó. Sự dịch chuyển một cách nhanh chóng, đúng là sức mạnh đáng kinh ngạc.
- Teddy-chan, cậu có thấy đây là điều đúng đắn? Zero-sama hoàn toàn không thích dính líu đến pháp sư và con người.
- Zero-sama chỉ cần tiêu diệt họ, còn về chuyện sống cùng chẳng bận tâm đâu.
Teddy mỉm cười, họ cùng nhau tái tạo lại cái kết ấn đã bị đâm thủng kia. Đúng là bọn hắc ám sư ngày càng không coi ai ra gì. Chúng cũng nên nể mặt một DA đang ở ngay trong học viện này là Teddy chứ? Chẳng lẽ coi thường DA đến vậy sao?
Chiều đó, các tân viên đã có mặt tại căn phòng lần trước để nghe mấy bài diễn thuyết buồn ngủ mà đến họ cũng biết từ lâu rồi. Chỉ có vài tin có vẻ hấp dẫn đó là các danh mục thi đua. Nghe nói mỗi kỳ sẽ có bảng xếp hạng được thông báo trên bảng tin phép thuật. Sẽ có ba mục, xếp hạng cá nhân, xếp hạng lớp và xếp hạng giáo viên. Lớp S luôn là lớp sở hữu các học viên đứng đầu bảng xếp hạng cá nhân và cũng là lớp đứng chóp bảng xếp hạng lớp. Giáo viên của lớp S ít nhiều thầy cô từng dính cuối bảng xếp hạng. Hơn nữa học viện thỉnh thoảng vẫn cho học sinh thực thi nhiệm vụ cùng giáo viên của mình theo nhóm. Nhưng đó cũng chỉ làvài dịp đặc biệt.
- Lucy đi đâu rồi nhỉ?
Nicolas ngó nghiêng đủ chiều cũng không thấy Lucy đâu cả. Nhóm ba pháp sư kia cũng đã chú ý tới. Đúng là rất đáng ngờ, tự dưng đi cùng Teddy rồi biến mất không một chút dấu vết thế này.
- Tối nay có lễ hội, nghe nói Flower luôn tổ chức rất rầm rộ.
- Có vẻ sẽ rất vui.
Yui mỉm cười với Nicolas, họ vừa đi vừa nói chuyện rồi cùng nhau chuẩn bị cùng các học sinh trong học viện ra ngoài hòa mình vào lễ hội lớn của thành phố. Học sinh năm cuối cũng tham gia vào các đoàn diễu hành của thành phố cùng với đó là vài học sinh xuất sắc của lớpS. Lúcnày vẫn chưa tối hẳn nên mọi người vẫn chỉ là ăn uống cười nói với nhau. Đợi đến tối, Shu đã tách khỏi nhóm và đi riêng, cậu đang đi tìm Lucy, chắc chắn cô đang che dấu điều gì đó. Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên từ ngọn tháp cao nhất của học viện với quả chuông vàng. Shu nhìn lên, đây là điều không hay ho gì. Nó báo hiệu cho cuộc diễu hành đã bắt đầu, đến lúc lên đèn. Không khí của thành phố rộn rã tưng bừng hẳn lên, mọi người rất thích các tiết mục mà đoàn diễu hành biểu diễn. Trong khi đó ở học viện.
- Các ngươi nghĩ mình có thể đi tiếp sao hắc ám sư?
Lucy trong trang phục như ngày đầu tiên đến học viện, cô mặc áo choàng rách chút ở mép dưới đó cùng với chiếc mặt nạ kì quái.
- DA, hôm nay sẽ là ngày tận số của ngươi.
- Còn phải xem.
Lucy nhếch miệng cười, cô nhìn cái đám hắc ám sư chỉ có số đông này.
- Triệu hồi, sứ giả ánh sáng.
Lucy vừa rứt lời thì từ dưới đất ngoi lên một cái hộp hình chữ nhật màu đen có một vật lóe sáng ở phía trước hộp đó là chữ thật nhỏ làm bằng bạc có khắc DA giống ở cái hộp nhỏ kia. Chiếc hộp được triệu hồi này nhìn giống y hệt quan tài.
- Các ngươi nên thấy may mắn vì được chiêm ngưỡng sứ giả ánh sáng đi.
Lucy nhếch miệng cười và lắp hộp được kéo dịch sang bên một cách tự động, bước ra từ hộp là một người con gái khoác trên mình một trang phục màu trắng mềm mại có choàng một lớp vải lụa mỏng manh từ trên đầu xuống nhìn càng giống đức mẹ thánh thiện. Cô gái đó mở mắt nhìn hắc ám sư trước mắt mình.
- Đã đến giờ phán quyết. Án tử.
- Kết liễu chúng đi.
Lucy vừa rứt lời thì một ánh sáng cực đại chói mắt phát ra. Shu vừa trở về học viện đã phát hiện ra ánh sáng đó nhưng cậu vô tình nhìn thấy trên tòa tháp đó có vật gì lóe sáng. Shu ngay lập tức xuất hiện bên trên chỗ đó, đấy là đỉnh của tháp chuông (ngọn tháp của học viện chứa quả chuông lớn) và đó không phải cái gì khác, chính là chiếc hộp nhỏ màu đen có hình thánh giá bằng bạc cách điệu trên đó. Là cái này phát sáng sao? Shu chạm vào chiếc hộp, khi cậu gần như mở nó ra thì một bàn tay đã túm lấy tay cậu ngăn lại.
- Cậu sẽ chẳng nhận được gì từ nó đâu.
Lucy lạnh lùng lên tiếng. Shu rút tay lại quay sang nghi hoặc nhìn Lucy.
- Cậu không đơn thuần là môn đệ. Với sức mạnh đó.....
- Cậu đúng là thông minh thật. Đúng vậy, tôi không phải môn đệ mà là một Sứ giả địa ngục. Giờ thì rời khỏi đây thôi, hết việc rồi.
Lucy nói rồi ôm lấy cái hộp cùng Shu biến mất khỏi tháp chuông này. Họ đi bộ từ chân tháp chuông về ktx tít bên kia học viện.
- Đừng nói cậu là giáo viên chủ nhiệm.
- Ai cha, lại bị cậu phát hiện rồi. Tôi muốn quan sát xem học sinh của mình thế nào.
Lucy mỉm cười, cô vẫn khoác áo choàng nhưng đã gỡ mặt nạ. Shu nhìn cô.
- Cậu hình như có hứng thú với Vamomos?
- Ừm, tóc vàng là một nhân vật sở hữu khả năng tiềm ẩn. Cậu ấy rất mạnh, sau này sẽ có tiền đồ đây. Thế nên tôi đang tính cho cậu ta vô trường hợp nguy hiểm để phát huy khả năng đó. Tuy nhiên cậu cũng là người thực sự mạnh đó Shu. Vậy nên tôi mới dễ dãi nói hết bí mật cho cậu nghe.
Lucy ôm cái hộp quay sang nhìn Shu. Thấy cô có vẻ chật vật thì Shu đã cầm cái hộp giúp cho.
- Cậu biết?
- Ừm. Teddy-chan rất giỏi đánh giá sức mạnh của người khác. Chỉ cần nhìn qua là cậu ấy có thể biết ai mạnh ai yếu, ai có tiềm năng lớn.
- Chiếc hộp này có gì?
Shu hỏi thì Lucy nhìn cậu vẫn là mỉm cười. Một nụ cười rất tự nhiên.
- Nó chẳng có gì bên trong cả. Chiếc hộp này chỉ để ngụy trang mà thôi. Tôi làm vậy để đánh lạc hướng những kẻ truy lùng tôi. Đẻ bảo vệ đám học trò ngu ngốc của mình tôi nghĩ có lẽ không nên giữ hộp lại bên mình. Có lẽ nên tiêu hủy cái hộp này đi.
Lucy mỉm cười và chỉ cái chớp mắt là cái hộp biến mất. Shu cũng chẳng ngạc nhiên gì với khả năng này. Sứ giả địa ngục, dù không được nghe nhiều nhưng cậu biết họ là những người có sức mạnh rất đặc biệt và vượt xa các pháp sư. Sức mạnh của họ là tự họ chứ không ngờ khả năng nhận được từ Heart của con người mà bây giờ nhiều người cũng chẳng biết nổi Heart là cái gì.