Chương 77: Nỗi đau của Kira
- Từ đây ngươi sẽ được chứng kiến một câu chuyện mà ta muốn xóa bỏ khỏi dòng lịch sử này Historia. Ta tin tưởng Kuno cũng đã giúp ta che dấu nên con bé Nana đó mới không phát hiện ra.
- Người có muốn thần...
- Không cần, ta muốn để ngươi xem, ta đã xóa đi cả ký ức của Ted về chuyện này. Ngoài Kuno và ta có lẽ nay có thêm cả ngươi.
Sekira nói rồi cụp mắt lại, cô chưa từng muốn nhớ về đoạn quá khứ muốn loại bỏ này. Nhưng có lẽ Kuno đã từng trôn vùi rất tốt đoạn ký ức này giúp cô, ít nhất thì tới nay vẫn chưa ai biết về câu chuyện xưa này.
Historia nhìn nữ hoàng của mình sau đó lại tự mình theo dõi câu chuyện đang diễn ra ngay trước mắt cô. Với sức mạnh của cô, có thể hiện thực hóa mọi việc, cô cũng có thể đi xuyên được các thế giới khác nhau nhưng cánh cổng để mở tới ký ức ch.ết này cô không thể nên mới để nữ hoàng tự mình mở cổng.
Đã từ rất lâu rất lâu trước đây, một khoảng thời gian không được xác định, một thế giới xa lạ không phải địa ngục cũng không phải ký ức ch.ết. Kira đem theo cậu nhóc Teddy mới hai ngàn tuổi tới một thế giới xa lạ bằng cánh cổng ngẫu nhiên cô mở ra nhờ nghiên cứu mà Ea để lại.
(đây là thời điểm Sekira vừa được đưa ra khỏi nhà tù và vẫn còn nghe lời Ea cũng như vừa mới quen biết Teddy nên sẽ gọi tên thật của cô, câu chuyện này không một ai biết ngoài ba người Teddy, Sekira và Kuno và đây cũng chính là lý do tới bây giờ kira và teddy chưa từng tách rời như vậy)
- Sư phụ, khu rừng này tăng trưởng thật kinh ngạc, mắt thường cũng có thể thấy được điều đó.
- Đây là rừng trưởng thành, cậu nên cẩn thận Ted.
Kira mặc bộ đồ chiến đấu ở ký ức ch.ết nhìn Teddy cậu nhóc cao chưa tới 1m40 đang chạy lăng quăng khắp chỗ nọ chỗ kia theo dõi những thực vật trong khu rừng tăng trưởng đáng sợ này.
- Sư phụ rất mạnh mà sẽ không cần lo lắng.
- Ted, khu rừng này theo một ngày chia làm bốn giai đoạn, sáng sớm nó sẽ trở về vùng đất hoang sơ, ban ngày nó sẽ bắt đầu trưởng thành tới chiều nó sẽ đạt tới mức độ một khu rừng bình thường và tới tối nó sẽ tăng trưởng như hiện tại. Vài tiếng nữa nó sẽ trở về một vùng đất hoang sơ thôi.
- Kira, nhìn phía trước có người kìa.
Teddy chỉ chỉ phía trước, Kira tiến lên, cô theo hướng Teddy chỉ nhìn về phía một cô bé đang bị hai tên quái vật to lớn một mắt với một cái sừng túm lấy cái eo nhỏ bé của cô gái nhỏ hướng về phía nam của khu rừng mà đi.
Kira suy ngẫm một chút, cô muốn để Teddy qua đây để học hỏi từ các thế giới khác, đây có lẽ sẽ là bài học thực chiến cho cậu nhóc.
- Ted, tới giải quyết hai tên quái vật đó đi.
- Vâng.
Teddy nhanh nhẹn phi thân, cậu nhóc sử dụng sức mạnh cường hóa của bản thân biến thành một chú gấu bông màu vàng ngang với cơ thể chưa tới 1m40 của cậu nhóc. Sức mạnh vật lý của Teddy rất tốt có thể nói cậu nhóc là người chịu được cú đánh bình thường của Kira.
Đứng trên một cành cây to lớn, Kira theo dõi sự di chuyển nhanh nhẹn cùng những cú đánh tung ra gọn gàng rứt khoát của Teddy. Cậu nhóc này mạnh lên rất nhiều, so với hồi đầu cô gặp cậu ta thì tiến bộ lên trông thấy rồi.
Sau vài phút Teddy đã hạ gục hai con quái vật to lớn kia, cậu nhóc hướng phía Kira mỉm cười sau đó lại theo dõi cô gái nhỏ ngang ngửa cậu ta đang nằm trên đất không thể cử động.
- Cậu không sao chứ?
Teddy thiện ý cất tiếng hỏi. Cô gái đó ngước mắt nhìn Teddy nhưng hiển nhiên không thể cử động chỉ có thể nói chuyện.
- Cảm ơn đã cứu tôi.
- Nơi này là đâu vậy? Sao cậu lại bị bọn quái vật này bắt đi chứ?
Teddy mỉm cười hỏi cúi xuống giúp cô gái ngồi dậy đồng thời cậu nhóc cũng trở về hình dạng đẹp đẽ của cậu nhóc ban đầu. Cô bé đó bỗng nghe câu hỏi trở nên nức nở.
- Tớ sống ở phía đông khu rừng, đó là khu vực dân nghèo. Nhưng tớ vô tình bị hoàng tử của lũ quái vật này một lần đi săn nhìn trúng nên muốn bắt tớ về lâu đài của bọn họ.
- Vậy sao?
Teddy mỉm cười, cậu nhóc vừa lúc quay sang nhìn Kira đang bước ngay tới chỗ bọn họ. Cô gái vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của một người khác đang ở đây. Ngay khi Kira chạm vào người cô gái thì cô ta bỗng cử động được đồng thời nhận ra còn một cô gái khác lớn hơn hai bọn họ một chút.
- Bây giờ cô trở về nơi ở của mình được rồi đó.
Kira vừa rứt lời thì cô gái đó lắc đầu liên tục còn nắm lấy tay của Kira, ánh mắt long lanh cầu xin.
- Xin hãy giúp tôi. Nếu bây giờ tôi về lại ngôi làng thì lần sau bọn quái vật cũng tới. Hai người đều mạnh như vậy mà...
- Vậy sao? Tại sao bọn ta lại phải giúp ngươi nhỉ?
Kira đang mỉm cười như một thiên thần thì ánh mắt cô đột nhiên sắc lạnh. Gương mặt như ác quỷ nhìn cô gái nhỏ này khiến cô ta sợ hãi buông vội bàn tay của Kira mà lùi lại phía sau. Teddy đứng một bên yên lặng. Con nhóc này không may mắn rồi, bọn họ giết quái vật vốn không phải để cứu con bé này.
- Nếu ngươi nói thật ít nhất bọn ta sẽ để ngươi tự do rời đi. Nhưng mà ta ghét lời nói dối, từ nhỏ tới giờ ta đã ghét nói dối rồi.
Kira vừa rứt lời ngay khoảnh khắc đó đầu của cô gái nhỏ lìa khỏi cổ mà rơi xuống nền cỏ xanh. Máu của cô gái đó văng ra khiến cỏ xanh chuyển sang màu đen. Cả khu rừng trong phút chốc bị nhiễm độc mà tự động quay về trạng thái hoang vu.
- Bài học thứ hai khi tới đây, máu của sinh vật Sera là lý do khiến khu rừng này sinh trưởng hỗn loạn như vậy. Con nhóc này là con non thôi, bình thường loại trưởng thành có lẽ chạm vào da đủ để độc phát tác ngay rồi.
- Sư phụ, sao người biết con nhóc đó là sinh vật nguy hiểm?
Teddy mỉm cười thụ giáo vấn đề này. Kira nhìn về hướng nam, ít nhất nơi đó thực sự có thể thấy bóng dáng một pháo đài hắc ám xứng tầm.
- Khi cậu trở nên mạnh mẽ cậu sẽ hiểu thôi Ted. Bây giờ chúng ta tới lâu đài đó coi thử xem sao.
Kira vừa rứt lời, một vòng tròn ma pháp xuất hiện dưới chân cả hai dịch chuyển bọn họ tới thẳng pháo đài hắc ám theo hướng nam. Teddy thực mong chờ chuyến hành trình này.
- Đã lâu rồi, không có bất cứ vị khách xa lạ nào viếng thăm bọn ta như vậy.
Một giọng đàn ông trầm trầm vang lên, Teddy và Kira đồng thời quay sang nhìn người có lẽ vừa mới cất tiếng. Người đó cao hơn Kira, là một người thanh niên đã trưởng thành với mái tóc bạc khá giống với con dân của ký ức ch.ết bọn họ.
- Ngươi là người đứng đầu ở đây sao? Thật khác với bọn quái vật kia.
- Bọn họ là những kẻ nhiễm độc của sinh vật Sera nên mới bị biến thành vậy. Những người bình thường đều chẳng khác cô đâu kẻ đột nhập.
Naoki nhìn Kira nhếch miệng cười lên tiếng. Kira cùng Teddy đáp xuống ban công đứng trước mặt Naoki. Đây là một thế giới giữa hắc ám và ánh sáng pha trộn rất tốt.
- Hai người có thể cho tôi lý do để không giết hai kẻ đột nhập vào lãnh thổ của tôi chứ?
- Ta là Ryunosuke, đây là sư phụ của ta Kira. Ta và sư phụ là từ thế giới khác tới đây.
- Hai người có mùi tử thần.
Naoki mỉm cười rồi dẫn đường cho cả hai đi vào bên trong lâu đài hắc ám. Kira rất thong thả thưởng thức. Teddy thì chăm chú nhận thức mọi thứ tại nơi này. Đột nhiên tim cậu ta đập lên vài nhịp mạnh mẽ khiến Teddy dừng lại không thể bước tiếp.
Kira nhìn Teddy, thằng nhóc này bị trúng độc của con bé sinh vật Sera rồi. Có lẽ là lúc thằng nhóc đỡ con bé dậy nhưng độc phát tác chậm hơn Kira tưởng.
- Các người có thuốc giải độc Sera chứ?
- Có thể xem là có mà cũng có thể xem là không có. Tôi nghĩ cả hai người e là ở lại đây một thời gian nên tôi sẽ giúp cậu nhóc này giải độc với một điều kiện, tôi cần mượn sức mạnh của hai người để khai mở một phong ấn.
- Chấp thuận.
Kira vừa đồng ý thì ngay lúc đó một cô bé tinh linh xuất hiện bay về phía bọn họ. Sau đó cô bé tinh linh hóa dạng người lớn hơn tiến tới hôn Teddy. Độc tố đang được chuyển qua cô bé tinh linh đồng thời mái tóc bạc của Teddy cũng bị chuyển dần sang màu đen.
- Ted, tóc cậu bị chuyển màu rồi. Xem ra ta chính là coi nhẹ độc tố của bọn sinh vật Sera rồi.
Kira mỉm cười đồng thời chạm vào sau gáy của Teddy khiến quá trình chuyển hóa màu tóc chậm lại. Một nửa đầu của Teddy từ tóc bạc chuyển qua tóc đen, nửa còn lại chính là vẫn giữ được màu tóc cũ. Cô bé tinh linh kia đồng thời rời khỏi Teddy cậu nhóc cũng cử động được.
- Sư phụ, tóc của con chuyển màu rồi, trở về nhà làm sao được bọn họ công nhận quyền thừa kế chứ?
- Đừng lo, ta sẽ tìm cách. Ít nhất tóc ta màu đỏ mà Ea vẫn định để ta thừa kế ông ấy.
Kira mỉm cười xoa đầu Teddy rồi họ lại theo Naoki dẫn đường tiến về phía trước. Cô bé tinh linh kia nhìn Naoki rồi hóa về nguyên dạng của bản thân sau đó bay đi mất.
Naoki đưa bọn họ đi qua một cánh cửa có một đường cầu thang bộ vòng tròn dẫn sâu xuống phía dưới. Ba người bước đi một cách bình tĩnh cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa bằng sắt cao lớn.
- Ta ngửi thấy một mùi hắc ám đặc trưng, thứ bên trong kia sẽ không phải là gì của ngươi chứ quốc vương bệ hạ?
- Bên trong đó, là mặt tối của tôi. Mặt tối đó bị chính phụ vương và mẫu hậu tôi dùng sinh mạng phong ấn nhưng tôi cần sức mạnh của bản thân đó để có thể bảo vệ thần dân của mình khỏi đợt tấn công sắp tới của Sera.
- Vậy là ngươi cần bọn ta phá phong ấn. Ừm...
Kira mỉm cười chạm tay vào thử những thanh sắt dọc này nhưng một lớn năng lượng đang bảo vệ không cho cô xuyên qua.
- Ngươi đưa Ted rời khỏi đây đi, ta sẽ giúp ngươi đem nửa kia của ngươi trở lại nên không cần lo lắng.
- Vậy được, nhờ cả vào cô.
Naoki nói rồi cùng với Teddy rời đi. Teddy mỉm cười nhìn Kira.
- Sư phụ, đừng gắng sức quá.
- Còn cậu đừng có ra ngoài, ta không đảm bảo nếu cậu còn chạm mặt Sera sẽ vẫn giữ được mái tóc bạc còn lại kia đâu.
- Vâng.
Teddy cười cười chạy nhanh theo Naoki. Hai người đi cùng nhau, Teddy biết Naoki đang rất thắc mặc.
- Sư phụ của ta không muốn bất cứ ai nhìn thấy mặt hắc ám của người. Chúng ta tốt nhất nhanh chân nên trước khi người thi triển sức mạnh.
- Ừm.
Naoki cùng Teddy đẩy nhanh tốc độ hơn rời khỏi nơi này sau đó đóng cửa lại còn cẩn thận đặt phong ấn không để kẻ đi lạc nào xuống được dưới đó.
Kira nhìn vào bóng đêm đằng sau cánh cổng sắt cao lớn này, đã rất lâu rồi cô chưa thấy thứ hắc ám nào khiến bản thân thấy hứng thú tới vậy.
- Phong ấn này khá đặc biệt đây, ta không biết tác dụng phụ sẽ ảnh hưởng thế nào nữa.
Vừa rứt lời Kira tập trung sức mạnh lại cô đưa tay một lần nữa chạm vào lớp bảo vệ, hắc ám từ Kira đang dần lan ra như những đường gân bám lấy lớp bảo vệ và dần ăn mòn nó. Lượng sức mạnh hắc ám đang bao quanh Kira được bùng phát một cách tự do khiến cho khu vực này ngày càng dày đặc hắc ám hơn nữa.
Cả quá trình khai mở phong ấn diễn ra chóng vánh. Kira lại trở về bình thường, cô đi xuyên qua cánh cổng phong ấn đi vào bên trong, thứ hắc ám này, sao đột nhiên lại yếu đi rồi. Cô thích hắc ám mạnh mẽ hơn nhưng xem ra tên này bị kiềm chế lại rồi.
- Ngươi là nửa kia của tên quốc vương tốt bụng đó sao?
- Thế giới người ch.ết...
- Phải, ta từ một thế giới của cái ch.ết tới đây. Xem ra bị giam giữ thật lâu ở đây khiến hắc ám của ngươi bị bào mòn. Vì vậy ta mới nói nơi này, phong ấn này khá rắc rối mà. Ta sẽ giúp ngươi coi như quà đáp lễ các ngươi giúp đỡ Ted.
Kira nói rồi tiến tới phía con người đang chìm trong bóng đêm, cô cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh lẽo đó, lượng hắc ám của cô một lần nữa bùng phát mạnh mẽ và san sẻ cho chính người đàn ông này. Hắn ôm lấy Kira tiếp nhận nụ hôn của cô, tiếp nhận hắc ám cô dành tặng cho hắn. Cô có biết hắc ám cũng là một loại liên kết chứ?
- Từ hôm nay ta và ngươi đã được liên kết rồi quốc vương bệ hạ.
- Ta là Naoki.
- Ta là Kira.
Kira mỉm cười rồi đứng dậy, cô muốn rời khỏi nơi này. Naoki hắc ám cũng đứng dậy theo cô rời khỏi nơi mà hắn bị giam giữ vài chục năm rồi. Cả hai an toàn trở ra khiến Teddy an tâm phần nào.
- Hai ngươi có thể hội nhập lại rồi đó.
Kira mỉm cười lên tiếng, hai nửa Naoki đang hòa làm một như vốn có của bọn họ. Mái tóc bạc của Naoki lại chính thức giống với Teddy hiện tại một nửa bạc một nửa đen, hơn nữa bên mặt sở hữu mái tóc màu đen đó còn có những hoa văn hắc ám. Kira đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, hình ảnh của Naoki đang ảnh hưởng tới cô.
- Sư phụ...
- Tác dụng phụ của phong ấn hay do sự chia sử năng lượng hắc ám đây? Ta nghĩ ta phải nhanh chóng rời khỏi thế giới này trước khi bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ngươi rồi quốc vương bệ hạ.
Kira mỉm cười nhưng ngay lúc đó Naoki đã kéo cô giữ lại. Hắn chưa cho phép sự liên kết này dừng lại, ít nhất là thời điểm này.
- Cô không thể ở lại thêm sao? Ta còn muốn cho cô xem hắc ám ở nơi này thêm mà.
- Ngươi nên có gì đó mê hoặc hơn để thuyết phục ta.
Kira mỉm cười nhưng cô đã có ý định ở lại. Teddy thích thú trước chuyện này, hình như không khí giữa sư phụ và vua Naoki có gì đó mờ ám. Haha chẳng lẽ mùa xuân của sư phụ tới rồi hả?