Chương 3: Ra đường dán thông báo​

"Quý đại nhân, xin lỗi, hôm nay tửu lâu ngừng kinh doanh." Ở cửa tửu lâu Như Ý, một tiểu nhị mặc quần áo vải màu xanh đang đứng đấy, cầm cái khăn màu trắng tiện tay khoác lên vai, hai tay vòng trước ngực, cử chỉ đầy ngạo mạn, có thể đã sớm nghe nói Huyện lệnh đại nhân nghèo muốn ch.ết.


Dưới bậc thang ngoài cửa tửu lâu, một nam tử trẻ tuổi đội quan ngọc đang đứng, thân cao chừng bảy thước, một thân y phục sáng sủa, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, xinh đẹp vô cùng.
Vị Quý đại nhân này đúng là Quý Lương rồi.


Quý Lương " "BA~ " " một cái giả bộ nhã nhặn đem quạt xếp gấp lại, cười tươi như hoa chỉ vào tiểu nhị nói:"Không tiếp tục kinh doanh? không sao a, ta tới đây là để dán thông báo tuyển dụng."


Tiểu nhị này nhìn Quý Lương tươi cười như hoa, ngẩn người, thông báo tuyển dụng? Chưa nghe nói qua. Vì vậy khiêm tốn hỏi:" Huyện lệnh đại nhân, thông báo tuyển dụng là cái gì?"


"Đến...Đem hai tờ cáo thị này dán lên nơi dễ thấy ở quán các ngươi đi."Quý Lương đem thông báo tuyển người và manh mối tìm người rút ra hai tờ nhét cho tiểu nhị," Nhớ kỹ dán lên, thuận tiện tuyên truyền một chút, sư gia bao ăn bao ở, một tháng hai lượng bạc, lương nha dịch cũng tăng."


Tiểu nhị ứng tiếng đem hai tờ giấy Tuyên Thành dán trong đại sảnh, nhìn người trong bức họa, biểu cảm vô cùng đặc sắc .


available on google playdownload on app store


"Đúng rồi, tiểu nhị, ta đến quán rượu các ngươi làm công nhé? Mỗi ngày rãnh rỗi ta sẽ đến rửa chén đĩa, mỗi tháng các ngươi trả ta năm lượng bạc thế nào?" Quý Lương hướng vị tiểu nhị đang kinh ngạc đến ngây người bàn bạc.


"Năm lượng?" Tiểu nhị lập tức lên giọng, vẻ mặt khó tin nhìn Quý Lương, gã làm chân chạy đã hai năm rồi mỗi tháng cũng chỉ được bốn trăm văn tiền.


"Đúng rồi, ta đường đường là Huyện Lệnh tới đây làm công, chẳng lẽ còn không đáng giá năm lượng? Có hiểu hiệu ứng người nổi tiếng không?"Quý Lương thừa dịp tiểu nhị không chú ý chui vào, tìm lão bản thương lượng một chút, dù sao huyện nha quá nghèo, Huyện lệnh tiền nhiệm đã khiến trong phòng thu chi của nha môn hết sạch bạc, công quỹ cũng lâm vào thế bí, còn phải móc tiền túi của hắn ra mời sư gia và nha dịch đây này.


Hắn đúng là Huyện Lệnh mệnh khổ nhất nhất nhất từ trước đến nay.
"Quý đại nhân, sao ngài không thử đến cửa hàng thông bảo(
ngân hàng thời xưa :để đổi ngân phiếu ..


) ở chỗ rẽ kia một chút, lão bản sau lưng của cửa hàng kia là người Kinh Thành, rất có tiền, Huyện lệnh đại nhân đến làm công, sợ là có thể nhận tới mười lượng bạc."Tiểu nhị bỗng nghiêm túc nói, chỉ sợ Quý Lương không tin.


Quý Lương khẽ sách một cái, khiêu mi,"Ngươi khẳng định không cần ta?Ngươi không cần đi hỏi chưởng quầy của các ngươi một chút sao?"


Tiểu nhị không nghĩ Huyện lệnh đại nhân hôm nay khó chơi như vậy, mang theo nức nở nói:"Tiểu điếm chúng ta thực sự không mướn nổi công rửa chén cao như vậy, ngài vẫn nên đi thôi."


"Đại nhân, chúng ta hãy nên đi thôi."Lý Tứ thực sự nhìn không nổi nữa, tính tình Quý Lương thay đổi so với trước kia càng đáng sợ hơn...
"Ai.."Quý Lương thở dài, Thật sự không biết nhìn hàng! sau đó liền nhìn cửa hàng thông bảo lớn ở chỗ rẽ kia, khóe miệng hiện lên một vòng cười quỷ dị.


Cửa ra vào cửa hàng thông bảo.


"Quý đạ nhân, cái thông báo này ta sẽ phụ trách dán, chẳng qua là làm việc vặt thôi...Đại nhân ngài thật sự là làm khó tiểu nhân, ta cũng mướn không nổi Huyện Lệnh đại nhân đâu."Chưởng quầy cửa hàng thông bảo hận không thể đạp tên Quý Lương khó chơi này bay ra ngoài, đến không sớm không muộn, hết lần này đến lần khác lại đúng ngay lúc chủ tử đến tuần tra, đây không phải là muốn cái mạng già của lão sao?


"Chưởng quầy ngươi cũng biết tình huống huyện nha chúng ta đấy, ta cuối cùng cũng tìm được cách xoay chuyển tình hình a? Ngươi là người tốt như vậy, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để huyện nha một mảnh tàn lụi? Chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn trên đường cái không ai tuần tra, trộm cắp thành đàn ?"Quý Lương cố làm ra vẻ đáng thương,"Chưởng quầy ngươi nỡ lòng sao?"


Tay Chưởng quầy trong tay áo nắm chặt thành quyền(
nắm đấm
), thật muốn vung ra tát một cái, nhưng dù sao đây cũng là Huyện Lệnh Ngô Đồng, không được không được, phải bình tĩnh bình tĩnh."Đại nhân, ngài xem như vậy có được hay không, ta dùng danh nghĩa cá nhân quyên giúp Huyện nha mười lượng bạc."


"Cái này không thể được, Khổng Tử có nói: Không ăn đồ bố thí."
Chưởng quầy bị Quý Lương làm cho sửng sốt nghẹn đến ho khan.


"Quý đại nhân, ngài công vụ bộn bề, nào có thời gian đến chỗ ta làm việc vặt chứ." chưởng quầy của hàng nói nhỏ, nhìn hướng thành bắc ,"Vừa rồi ta thấy có người đi về hướng huyện nha, e rằng là đến giải oan?"
"Vậy sao? Sao ta không thấy?"Quý Lương liếc trên đường cái thêm vài lần.


"Thật đấy, đại nhân mau trở về xem một chút đi."Chưởng quầy bày ra tư thế mời.
Quý lương nghĩ nghĩ, thở dài,"Vậy được, ta quay về xem."
Chưởng quầy thấy chân Quý Lương đã bước ra cửa, trong lòng không kìm được mừng thầm.


Chẳng qua, còn chưa cao hứng được bao lâu, Quý Lương đã quay trở lại. Hơi nghiêng về phía trước,"Chưởng quầy, chuyện vừa rồi ngươi nói muốn quyên mười lượng bạc cho huyện nha có tính hay không?"


Chưởng quầy nghe xong, trong lòng rơi lộp bộp, sắc mặt không đổi nói:"Đại nhân, không phải ngài vừa nói không ăn của bố thí sao?"Cho không mười lượng bạc, bà nương(vợ) nhà lão sợ là sẽ tìm lão ầm ĩ đến nửa đêm.


"Đúng rồi."Quý Lương gật gật đầu,"Cho nên ta đã nghĩ biện pháp rồi, ngươi đem mười lượng bạc ném ở đằng kia, ta đến nhặt." Liền chỉ vào bậc đá ngoài cửa.


Chưởng quầy nghe xong, không khỏi cảm thán da mặt Huyện lệnh này cũng quá dày thì phải, như vậy có gì khác nhau, trong đầu một vạn câu ĐMM vụt qua.
Quý Lương nhìn mặt mũi chưởng quầy đen lại, vẻ mặt khó xử hỏi:"Chưởng quầy ngươi không vui sao?"


Không vui, đương nhiên không vui! Chưởng quầy không khỏi nghĩ Huyện lệnh này bị ngốc sao? Lời như vậy cũng có thể hỏi? Nhưng mà trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười,"Vậy được, đại nhân ở ngoài cửa trông, ta lập tức để mười lượng bạc ra đó."Nói xong liền bắt đầu móc bạc trong hầu bao.


Bịch-- một thỏi bạc vừa vặn rơi trên thềm đá.
Quý Lương lập tức nhảy đến, hưng phấn nhặt bạc lên, sau đó nhìn bốn phía một cái, tiếp đó mới hỏi chưởng quầy:"Chưởng quầy, đây là bạc ngươi đánh rơi sao?"


Mặt chưởng quầy và Lý Tứ đồng thời co giật, thật lâu sau chưởng quầy mới chậm chạp lắc đầu nói:"Không phải ta đánh rơi đâu."


"Thật ư? Ôi, vận khí hôm nay thật là tốt, đi đường cũng có thể nhặt được bạc."Quý Lương vui sướng nhét bạc vào trong túi áo, sau đó hướng về phía chưởng quầy nói:" Chưởng quầy, lúc này ngươi bề bộn nhiều việc, bổn quan về trước, ngày khác lại tới bái phỏng!"


Chưởng quầy nghe xong sợ tới mức chạy thẳng đến hậu viện(sân sau).
Một nơi trên lầu.


"Người kia chính là Huyện lệnh Ngô Đồng, ngu ngốc không bản lãnh, quần áo lụa là còn tham tiền." Một người mặc trang phục thị vệ hướng về người đối diện đang nhàn nhã uống trà trên ghế dựa nói,"Hy vọng không làm hỏng chuyện mới tốt."


"Tiểu Nhất, bình tĩnh, chỉ cần không tốn bạc của chúng ta là được rồi."Trong mắt gười uống trà không một tia gợn sóng, đối với mọi thứ đều không nổi lên chút hứng thú.
Người được gọi là Tiểu Nhất, cười cười,"Công tử, cái ấm trà người đang uống có giá hai lượng bạc đấy."


"Cái gì?"Người nọ vừa nghe xong, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc,"Cứ một bình trà như vậy thì hai lượng? Thảo nào không dễ uống. Việc này ngươi làm sao? Bạc cái này ngươi lo trả."Nói xong nhẹ nhàng lướt đi.


"Công tử, không nên a, tiểu nhân đã trả năm lần rồi."Tiểu Nhất không thể nói được gì nhìn trời xanh.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Ra sức làm nũng cũng đưa lên rồi, xin tiếp nhận~ta đã sớm đem tuyên ngôn phải làm một thục nữ lạnh nhạt vứt ra sau đầu.
. . .






Truyện liên quan