Chương 27: Đi nghĩa trang
*Dịch giả*: Diệp Thiên Di
Két.... Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Chúc Ti Nam một thân cẩm y màu trắng, tay đong đưa quạt xếp đi ra khỏi sương phòng. Nhìn thoáng qua thật vô cùng ôn nhu tao nhã, nhưng nếu nhìn kĩ thêm một chút thì giữa hai hàng lông mày hiện lên sự xa cách làm cho người ta sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi, không dám tới gần. Chắc trên đời này chỉ có mỗi Quý Lương mặt dày mới dám ôm đùi người ta nịnh nọt.
"Hiện đại nhân đang ở trong thư phòng chờ sư gia." Lý Tứ cúi đầu, vừa nói xong nhanh chóng lui về sau vài bước, những cỗ thi thể nằm trên đất đêm qua vẫn còn in rõ trong đầu hắn một cảm xúc đầy mới mẻ.
Chúc sư gia liếc nhìn Lý Tứ, nụ cười yêu nghiệt vừa mức phóng ra: "Bản sư gia đâu có ăn thịt người, sao ngươi phải chạy?"
Lý Tứ lúng túng gượng cười hai tiếng: "Sư gia, khí chất ngài xuất trần như là tiên nhân vậy đó. Tiểu nhân sợ tới gần ngài một phân chính là không tôn trọng ngài."
Chúc Ti Nam nhíu mày cười: "Nói hay lắm, nhưng không có phần thưởng đâu. Lần sau còn ca ngợi như vậy là bản sư gia sẽ thu lệ phí đấy."
Chân Lý Tứ lui về phía sau vừa vặn đụng trúng bậc thang. Người như bị điện giật ngã ngồi trên đất.
Chúc Nhất đi ngang qua bên cạnh khẽ lắc đầu, gan nhỏ như vậy kháng chiến sao kéo dài được đây?
*
Nghĩa trang nằm ở phía đông của thị trấn, phần lưng dựa vào núi Ngô Đồng để xây lên. Từng bụi cỏ dại hoang vu đến rợn người.
Trước đây căn nhà này vốn là một tòa nhà của một phú hộ nhưng vài thập niên trước một trận đại hỏa kì quái đã thiêu rụi tòa nhà cùng hơn mười miệng ăn. Từng tiếng kêu la thảm thiết gào thét vang vọng khắp một vùng trời, quanh quẩn đến tận nửa đêm rồi mới tản đi. Tại sao lại không có người đến giải cứu thì nó vẫn còn là một bí ẩn. Nhưng ngay sau cái ngày đó, lời đồn đại mảnh đất này có ma quỷ cũng bắt đầu xuất hiện. Từ phía Bắc nếu muốn đi lên núi Ngô Đồng đều phải đi đường vòng.
Về sau nó liền trở thành nghĩa trang. Tuy có chút xấu xí nhưng có mệnh bát tự cứng rắn nên mới có người dám tới gần nơi này.
Nhưng tất cả đều là chuyện của vài thập niên trước.
Quý Lương, Chúc Ti Nam cùng với Tô Thu và mấy tên nha dịch đi theo phía sau đã đứng trước cổng chính cũ nát. Bảng hiệu đã sớm bị đập nát nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy được hai chữ nghĩa trang.
Gió thổi qua. Cách đó không xa trên núi Ngô Đồng, lá cây bị gió thổi kêu vang sào sạt. Quý Lương cảm thấy phía sau lưng mình như phát lạnh. Hai tay tự giác khoanh trước ngực nhìn cánh cửa đang bị khóa chặt.
"Quái Đại Gia, mau mở cửa." Nha dịch tiến lên đập mạnh vào cánh cửa rỉ sắt.
"Đừng gõ nữa, từ xa đã nghe thấy rồi." Bỗng một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến Quý Lương giật bắn cả người, mồ hôi lạnh tuôn ra. Quay đầu lại trông thấy một lão đầu quái dị một tay ôm con mèo đen, một tay cầm giỏ thức ăn.
Xương gò má của Quái Đại Gia khắc sâu vào trên mặt cộng thêm những vết đồi mồi in lên làn da trắng bệch nhìn khá dọa người. Khặc khặc cười, những cái răng vàng khè lộ ra khi nói chuyện: "Quý đại nhân đến sớm quá vậy. Ta đi tìm con mèo tham ăn này nhân tiện đến sạp hàng nhỏ của đại nhân mua một chút thức ăn. Lục Thẩm thật là một người tốt bụng còn miễn phí cho ta một chén lớn bánh ngọt lạnh. Đại nhân và mọi người đã ăn cơm trưa chưa?"
Quý Lương tưởng tượng Quái Đại Gia ôm lấy một cái chén lớn ngồi ở giữa một đống thi thể để ăn cơm. Nếu như đồ ăn không đủ hắn sẽ tiện tay bắt lấy một ít giòi bọ trên đống thi thể đó trộn lẫn vào cơm rồi đưa vào trong miệng ăn. Nghĩ đến đó Quý Lương lập tức rùng mình một cái. Vội vội vàng vàng lắc đầu: "Quái Đại Gia, vẫn là nói chuyện chính trước đi."
"Vậy được, đại nhân mời theo ta vào trong." Quái Đại Gia cười khặc khặc. Đi đến phía trước nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đã sớm phai màu kia.
Két — — cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, bước qua cánh cửa cao cao, đi qua thêm vài bậc thềm đá là tới một sân nhỏ khá trống trải. Từng bụi cỏ dại mọc đầy trên mặt đất, góc tường là một đống lá khô đã được quét gọn lại. Ở giữa sân chỉ đặt một hòn non bộ, những cột trụ hành lang đều là thân cây cao lớn đã bị mục nát cùng với mái phòng đều là dùng những mảnh ngói bướm chứng tỏ một điều chủ nhân trước của tòa nhà này chính là một người giàu có.
Quái Đại Gia đi thêm vài bước, xắp xếp lại những khối thi thể đã còn không nhiều thịt thối đặt ở trên mặt đất đằng sau hòn non bộ. Ho khan vài tiếng rồi nhổ một ngụm đờm lớn xuống đất sau đó hắn mới cất giọng: "Đại nhân xin chờ một chút, ta phải nhốt con mèo chuyên gặm trộm xác người ch.ết này vô phòng trước a."
Vừa đi vừa lẩm bẩm chửi: "Ăn ăn ăn...Không sợ ăn ch.ết ngươi luôn sao."
Nghe tiếng mắng chửi ngày càng xa dần, Quý Lương nhìn cỗ thi thể hầu như không có chút vết dấu răng, rùng mình một cái, cái con mèo kia sẽ không ăn thịt người này chứ?"
Sau một lúc lâu, mới trông thấy Quái đại gia đi ra, tay phải bưng một chén dấm chua còn tay trái cầm một cái ô làm từ giấy dầu màu đỏ.
Quý Lương đã từng trông thấy tập tục rửa oan bằng phương pháp này, không ngờ quái đại gia còn có ngón nghề này đấy.
Quái Đại Gia đặt dấm chua và ô sang một bên. Hơi khom người rồi nói: "Đại nhân, ta đã kiểm tr.a nơi Tô bộ đầu phát hiện ra thi thể. Là bị nước cuốn trôi đến nơi đó. Mà trôi từ nơi nào thì không thể điều tr.a ra được. Tất cả dấu vết đều đã bị xóa sạch."
Sau đó hắn chỉ vào một chút ít thịt nát mỏng dính vào trên khung xương thi thể rồi tiếp tục nói: "Đại nhân, theo như tính toán thông thường mà nói tháng sáu thiên lý rất nóng bức. Nhưng lân cận Thập Bát Loan có khá nhiều núi nên buổi sáng tương đối mát mẻ. Đáng lẽ thi thể sẽ không thể thối rứa đến mức này. Mà trên thi thể lại có dấu vết cắn xé nhưng không thấy một mẫu quần áo hay khăn vải. Chắc chắn sau khi ch.ết đã bị dã thú cắn xé. Nếu đại nhận muốn tìm sợ lại phải đi lên núi.."
Nhìn bộ xương người kia Quý Lương cố nén lại cơn buồn nôn quan sát khung xương kia, giống như của một nam tử trưởng thành nhưng không cường tráng cho lắm: "Quái Đại Gia có thể đưa ra nguyên nhân cái ch.ết."
"Đại nhân, ở nơi này rõ ràng là dấu vết bị đao đâm thủng, có thể là một đao chí mạng đó." Quái Đại Gia ngồi xổm bên cạnh cổ thi thể. Tay nhẹ nhàng quạt quạt con ruồi chạy tới đẻ trứng kia rồi chỉ vào mạn xương sườn trước ngực rồi nói: "Nhìn dấu vết này có thể là do yêu đao* tạo thành."
*: Con dao đeo ở lưng. Thứ binh khí tuỳ thân thời xưa
Quý Lương nhíu mày liếc Chúc Ti Nam, rút cuộc người này có thân phận như thế nào? Sáng nay nhìn thái độ của Lục Thẩm rõ ràng là đã đưa mật thư cho hắn rồi. Mà chính hắn giống như biết rất nhiều chuyện. Bây giờ trong đầu nàng giống như có một đoàn sương mù dày đặc bao phủ không cách nào tản đi.
Lúc này lại thấy Quái Đại Gia lấy ra một con dao cạo sạch toàn bộ thịt vụn còn dích trên khung xương. Sau đó cầm lấy chén dấm chua phun lên phía trên khung xương. Mắt lại nhìn mặt trời đã nhô lên cao liền lấy ô giấy dầu chống lên.
Quý Lương nhìn cái kia đã rất rõ ràng là vết thương. Vì sao còn cần phải dùng cách này để nghiệm chứng? Không phải là vẽ vời cho thêm chuyện sao?
Không chờ nàng đưa ra câu hỏi, đã thấy Quái lão đầu lấy cái ô ra xa khung xương. Nhìn từ trên xuống dưới rồi cuối cùng mới đem cây dù đưa sang cho Quý Lương: "Mời đại nhân xem, người này xương khớp, xương chậu, xương gò má tất cả đều có vết bầm."
Quý Lương cũng không tiếp nhận cái dù kia, mà ngầm bảo Tô Thu đang một mực đứng lặng im ở một bên cầm dù. Xuyên thâu qua cái dù quả thực nhìn thấy khá nhiều vết bầm. "Người này khi ch.ết bị trọng thương?"
"Đúng vậy đại nhân, người này trước khi ch.ết đã trải qua một cuộc tranh đấu. Với lại khớp xương ở bàn tay bên phải toàn bộ đều bị bẻ gảy." Quái Đại Gia chỉ vào tay phải của thi thể, quả nhiên không giống với bên tay trái.
Chúc Ti Nam cất kỹ công văn đã viết xong rồi nói: "Đại nhân, ý định xử lý như thế nào?"
Ngữ khí phong khinh vân đạm cứ như đang nói chuyện thời tiết hôm nay như thế nào.
Quý Lương hiểu rõ ý đồ của Chúc Ti Nam. Suy nghĩ một chút rồi nói: "Tô bộ đầu, để cho thủ hạ tiếp tục điều tra. Vào sâu trong núi nhìn một chút xem thế nào rồi đến những thôn lân cận hỏi xem có người nào khả nghi xuất hiện không?"
Tô Thu nhìn thi thể, sững sờ một chút. Ngay cả Quý Lương gọi hắn vài tiếng hắn cũng không có nghe thấy.
"Tô bộ đầu, ngươi có chuyện gì sao?" Quý Lương hỏi.
Được một nha dịch đứng bên cạnh nhắc nhở, Tô Thu lấy lại tinh thần nghiêm nghị chắp tay nói: "Đại nhân, chỉ là thuộc hạ cảm thấy trách nhiệm trên vai mình đã nặng hơn một chút nhưng thuộc hạ sẽ không làm nhục sứ mệnh."
"Cực khổ rồi." Quý Lương gật gật đầu, rất là ưng ý với lời thề của Tô Thu.
Đồng thời cũng dẫn tới sự chú ý của Chúc Ti Nam: "Đại nhân, Tô bộ đầu đã vất vả như vậy ngài nhất định phải hảo hảo khen ngợi mới phải."
"Đó là đương nhiên." Quý Lương tươi cười đồng ý.
"Đây vốn là chức trách của thuộc hạ, đại nhân không cần phải làm như thế." Tô Thu chắp tay nói xong liền dẫn bọn nha dịch đi ra ngoài thành.
Còn Quý Lương và Chúc Ti Nam thì chậm rãi trở về huyện nha. Dọc đường nói qua tình tiết vụ án. Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ nghe thấy trong hẻm truyền đến tiếng người mắng chửi.
Chỉ thấy một người ăn mặc trang điểm xinh đẹp như một vị phu nhân đang đứng ở trước cửa ra vào mắng chửi thậm tệ một tên nam tử măc áo xanh: "Cái tên chuyên đổ phân vào ban đêm như mày mà cũng bán thịt lợn à? Ta đúng là xui tận mạng mới để lão Trịnh đồ tể đưa nửa con heo sang, ngươi ngửi thử xem, toàn là mùi cứt đái không à!