Chương 4: Nửa đêm do thám huyện nha
Hai nha dịch cũng chẳng hiểu mô tê gì, bọn họ tiến lên giữ lấy cánh tay Đàm Linh Âm định dẫn nàng ra ngoài. Hai chân Đàm Linh Âm ra sức đạp, cả người lắc lư vùng vẫy khiến Đường Thiên Viễn hoa cả mắt, “Đại nhân à, đại nhân ngài không thể khinh thường con gái được, lệnh đường[1] cũng là nữ nhân mà!”
Thì ra nàng vẫn không biết vì sao hắn lại đuổi nàng. Đường Thiên Viễn phất tay, “Dừng lại.”
Nha dịch lập tức thả Đàm Linh Âm ra. Đường Thiên Viễn nhìn Đàm Linh Âm chật vật bên dưới, tâm tình tốt lên đôi chút, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với nàng, “Qua đây.”
Đàm Linh Âm liền lại gần thêm một chút.
“Nhìn xem ta là ai đi.” Đường Thiên Viễn nói.
Đàm Linh Âm nhìn không được rõ lắm nên lại tiến gần thêm một chút, lúc này nàng ta mới tỉnh ngộ. Sau đó nàng ta lại cất tiếng cười giống y như ngày hôm đó, Đường Thiên Viễn nghe thấy nó cực kỳ dung tục. Hắn sầm mặt lại, “Người đâu, đuổi ra ngoài.”
“Đừng đừng đừng, tôi là người thực sự có bản lĩnh mà!” Đàm Linh Âm ôm đầu tháo chạy, hai nam nhân to lớn nhất thời không bắt được nàng ta.
Một nha dịch có chút thông cảm với nàng. Cô nương này cũng chẳng phạm sai lầm gì, vì sao huyện thái gia lại có thành kiến nặng nề với nàng ấy như thế cơ chứ. Hắn dừng lại, thử đề nghị Đường Thiên Viễn, “Đại nhân, chi bằng xem xem vị cô nương này có bản lĩnh gì trước đi?”
Đường Thiên Viễn cũng không muốn tiếp tục ồn ào như thế này nên hỏi Đàm Linh Âm, “Thể hiện tài cán cho bản quan xem xem… ngươi biết những gì nào?”
“Tôi đọc nhiều thư sách, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, cầm kỳ thi họa cũng biết một ít.”
Ừm, bản lĩnh khoác lác đúng là giỏi giang.
Đàm Linh Âm thấy hắn thờ ơ thì lại nói, “Tôi còn biết đoán mệnh, biết xem tướng. Đại nhân, để tôi xem cho ngài nhé.” Nói rồi nàng bước lên trước, cách Đường Thiên Viễn chỉ còn hai bước chân, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn. Đôi mắt trong veo như hai hồ nước mùa thu, lông mi rất dày và dài, chớp hai cái, tựa như cánh bướm đang vỗ cánh.
Đường Thiên Viễn hơi mất tự nhiên, hắn quay mặt đi không nhìn nàng, “Ngươi có thể nhìn ra được gì chứ?”
Đàm Linh Âm vẻ mặt ngưỡng mộ, “Đại nhân à, nói thực thì từ trước đến nay tôi chưa thấy tướng mạo ai đẹp như ngài đâu.”
Đường Thiên Viễn gật gật đầu, bản lĩnh nịnh nọt cũng thật giỏi giang.
“Ngài xuất thân bất phàm, từ nhỏ đã không phải lo lắng chuyện ăn mặc, số mệnh chắc chắn sẽ đạt đến chức vị cao, cả đời vinh hoa phú quý, con cháu được nhờ. A, đúng rồi, sau này ngài sẽ lấy một nương tử cực kỳ vượng phu, sau đó con cháu đầy nhà…”
“Được rồi,” Đường Thiên Viễn xua xua tay ngắt lời nàng. Hắn không hề có một chút hứng thú nào với những lời nịnh nọt toàn năng kiểu giang hồ bịp bợm này. Trình độ của cô nương này cũng chỉ như vậy thôi, đọc nhiều hơn người bình thường được mấy cuốn sách, tóm lại hắn sẽ không chấp nhận để nàng đến phá hoại huyện nha. Vì vậy Đường Thiên Viễn chỉ chỉ ra cửa, “Bây giờ ngươi quay ra sau, cất bước đi thẳng, đừng dừng lại.”
Đàm Linh Âm thấy hắn lại đuổi mình thì vội vàng nói, “Đại nhân bình tĩnh chớ nóng! Tôi còn biết xem chỉ tay, ngài đưa tay ra đây, tôi xem cho ngài một chút, chỉ xem một chút thôi…”
Đường Thiên Viễn cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn muốn đuổi nàng đi nhanh nhanh một chút nên liền hỏi, “Xem xong tay là đi hả?”
“Xem xong là đi ấy mà.”
Vậy nên hắn đưa tay ra.
“Tay trái, nam trái nữ phải.”
Lại đổi tay trái. Đàm Linh Âm liền cúi đầu, vì thị lực không tốt nên nàng cúi rất sát, quả thật giống y như muốn hôn lên đó vậy. Đường Thiên Viễn lại càng mất tự nhiên, hắn theo bản năng muốn rút tay về.
“Đừng động đậy.” Đàm Linh Âm nóng nảy, vội vàng đưa tay kéo hắn lại. Sợ hắn tiếp tục rút về, nàng liền dùng hai tay cầm tay hắn, nghiêm túc xem xét. Tay phải của nàng đã khỏi rồi, vốn không bị thương gì nặng mà hoàn toàn là bởi viết nhiều chữ quá, nghỉ ngơi vài ngày là hồi phục như lúc đầu.
Đường Thiên Viễn: “…”
Hắn có một tật xấu rất khó mở miệng. Nếu một cô nương mặt mũi xinh đẹp, có lẽ hắn có thể không chút động lòng, nhưng đối diện với cô gái có bàn tay bàn chân xinh đẹp thì nhịp tim hắn lại vô thức đập nhanh. Trước đây một nha hoàn của hắn có tay chân rất đẹp, sau đấy nha hoàn đó… thôi đi, không nhắc đến cũng được.
Bàn tay Đàm Linh Âm trước mặt xinh đẹp vô cùng. Nữ nhân ấy, chỉ cần chăm sóc tốt thì tay sẽ không quá khó nhìn, nhưng khung xương và da thịt là bẩm sinh, rất khó có thể cải thiện nhờ chăm sóc. Mặc dù Đường Thiên Viễn không thể nhìn toàn bộ bàn tay của Đàm Linh Âm, nhưng từ ngón cái và ngón trỏ là có thể nhìn ra, ngón tay của nàng mảnh mai, tỉ lệ xương và thịt đều nhau, nhiều hơn một chút thì quá mập, thiếu đi một phần thì quá gầy, vừa vặn như vậy thực sự rất hiếm có; da thịt trên bàn tay mượt mà láng mịn, quả thực ngay cả Bạch ngọc Ban chỉ thượng đẳng cũng không bằng; cổ tay áo lộ ra một chiếc vòng trắng tựa sương tuyết, giống như ngó sen non mới hái trong mùa thu.
Dừng lại, không được tiếp tục nhìn nữa. Đường Thiên Viễn cố gắng quay đầu đi.
Hai nha dịch kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng ngần của huyện thái gia nhà mình nhanh chóng đỏ lên.
Mắt không nhìn thấy, nhưng tay lại có thể tiếp tục cảm nhận được. Mu bàn tay hắn đặt trong lòng bàn tay nàng, cảm xúc mềm mại để lại cho hắn quá nhiều trí tưởng tượng, quả thực còn tuyệt vời hơn cả những gì nhìn thấy.
Đàm Linh Âm bắt đầu thần thông giảng giải cho hắn về chỉ tay. Đường Thiên Viễn không nghe vào nổi một chữ, hắn ra sức rút tay về, cau mày nói, “Chơi đủ chưa vậy?”
Đàm Linh Âm đứng thẳng dậy, cười hi hi nhìn hắn. Xem ra vị huyện thái gia này không dễ lừa rồi, nàng nghĩ bụng. Đường Thiên Viễn bình ổn lại tâm trạng, quyết định đuổi nàng đi thật nhanh không hề do dự.
Lần này nàng không vùng vẫy mà chỉ ôm khung cửa không buông tay, “Đại nhân à, phải thế nào thì ngài mới chấp nhận để tôi là sư gia đây?”
Đường Thiên Viễn ngồi xuống, lúc này hắn đã khôi phục lại thần sắc thư thái, “Muốn làm sư gia sao? Trước tiên ngươi nói cho ta biết Diệu Diệu Sinh ở đâu đi.”
Lúc trước hắn lại đến Cổ đường thư xá một lần nữa, ông chủ nơi đó là một người câm, hỏi gì cũng không biết. Muốn biết tung tích của Diệu Diệu Sinh thì vẫn phải hỏi Đàm Linh Âm này.
Lần này Đàm Linh Âm đã tin vị đại nhân này thực sự ngưỡng mộ mình rồi. Chấp niệm[2] sâu sắc như thế này, hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là có thù. Nàng lại không có kẻ thù nào như thế, vậy nên nàng buông khung cửa, chắp tay sau lưng đứng trên bậc thềm, thái độ thần bí giống như cao nhân thế ngoại vậy.
“Nói thực với ngài nhé,” Đàm Linh Âm khiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Ta chính là Diệu – Diệu – Sinh đấy.”
“Ngươi là Diệu Diệu Sinh?” Đường Thiên Viễn khinh thường liếc nhìn nàng, “Ngươi phải nuôi râu cho dài dài ra rồi giả mạo làm Diệu Diệu Sinh sau nhé.”
“…”
Đàm Linh Âm hồ đồ hắn, “Vì sao Diệu Diệu Sinh nhất định phải nuôi râu chứ?”
“Bởi vì…” Đường Thiên Viễn nghẹn lại, không tiện nói ra Diệu Diệu Sinh trong đầu mình chính là một nam nhân già bỉ ổi với râu ria đầy mặt, hắn gập ngón trỏ lại che miệng, nói, “Chí ít Diệu Diệu Sinh phải là một nam nhân.”
“Ngu ngốc, ngu ngốc.” Đàm Linh Âm lắc ngón tay than thở.
Đúng là mới mẻ, Đường Thiên Viễn hắn thân là tài tử vang danh thiên hạ, là Thám hoa được khâm điểm trước Loan Điện, vậy mà cũng có lúc bị người ta mắng là ngu ngốc. Đường Thiên Viễn hừ lạnh, không nói gì. Đàm Linh Âm hỏi,:Ta hỏi ngài, chữ ‘Diệu[3]’ mà tách ra thì thành cái gì?”
“Thiếu nữ?”
“Không sai,” Đàm Linh Âm búng ngón tay, chỉ tay ngược về phía mình, “Cho nên ấy, Diệu Diệu Sinh thực ra là một thiếu nữ.”
“… Cho dù Diệu Diệu Sinh là thiếu nữ thì ngươi cũng không phải thiếu nữ,” Đường Thiên Viễn quét mắt nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ ghét bỏ, “Đại tỉ ạ.”
Đàm Linh Âm biết hắn cố tình chọc tức mình, nàng cũng không nổi giận mà chỉ cười hi hi gật gật đầu, “Ngươi tình nguyện nhận làm tiểu đệ của ta, tất nhiên ta sẽ không từ chối.”
Đường Thiên Viễn không giỏi tranh cãi với người khác, hắn làm mặt lạnh, “Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, Diệu Diệu Sinh rốt cuộc đang ở đâu?”
“Ngươi đã ngưỡng mộ Diệu Diệu Sinh như thế, vậy thì cuốn sách có in bài thơ nàng ấy đích thân đề vào, ngươi nhất định đã mua về, đúng không?”
“Khụ… coi như đã xem qua đi.”
“Như vậy, dấu của Diệu Diệu Sinh ngươi có thể nhận ra không?” Đàm Linh Âm nói rồi lấy ra một con dấu to bằng ngón cái, ném cho Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn bắt lấy, cẩn thận cầm trên tay xem xét, càng nhìn càng kinh ngạc. Con dấu này đích thực là của Diệu Diệu Sinh đây mà.
Hắn híp mắt lại, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo, “Ngươi thực sự là Diệu Diệu Sinh?”
Đàm Linh Âm đang chìm đắm trong cảm giác đắc ý vênh vang khi được huyện lệnh đại nhân ngưỡng mộ, nàng không hề cảnh giác được tâm tình của hắn đã biến đổi, nàng trịnh trọng gật đầu, “Nếu ngươi không tin, ta có thể đề chữ cho ngươi xem.”
“Không cần đâu.” Hai tay Đường Thiên Viễn đột nhiên tóm lấy vạt áo trước của Đàm Linh Âm, nhấc bổng chân nàng khỏi mặt đất. Sắc mặt của hắn hung hãn đến lạ thường khiến ba người khác có mặt ở đó đều kinh sợ mất vía.
Đàm Linh Âm đang ở trong phạm vi công kích chính diện của sự dữ tợn nghiêm trọng kia, mà cự ly lại quá gần. Chóp mũi nàng gần như chạm vào chop mũi hắn, nàng nhìn thấy ngọn lửa giận đang hừng hực cháy trong mắt hắn, như muốn một mồi lửa thiêu nàng thành tro bụi. Đây chính là vì yêu sinh hận trong truyền thuyết đó sao, coi như nàng đã nhận thức được rồi. Đàm Linh Âm nhất thời không biết nên tự hào hay nên sợ hãi nữa.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi đừng có kích động chứ,” Nàng lắp lắp nói, “Ta biết ngươi cực kỳ ngưỡng mộ ta…”
“Ngưỡng mộ ông nội ngươi ấy!” Vị công tử biết kiềm chế tốt bất ngờ nói tục.
“Tên kia ngươi làm sao lại thế này hả,” Đàm Linh Âm cảm thấy hắn rất khó bảo, thần tượng đã ở ngay trước mặt rồi, sao hắn lại không chú ý cách diễn đạt một chút nhỉ. Hơn nữa, nàng bị hắn nhấc lên, y phục cứ thít chặt vào người khiến nàng có chút khó thở.
Bất đắc dĩ, Đàm Linh Âm đành cất tiếng hét lớn, “Cứu mạng với! Có kẻ khiếm nhã ta!”
Chiêu này vô cùng hữu dụng, Đường Thiên Viễn lập tức bỏ nàng ra. Hắn lấy một cái khăn ra lau tay, vừa chán ghét nhìn Đàm Linh Âm, cười lạnh, “Khiếm nhã ngươi sao? Rốt cuộc ta bị mù hay bị ngu vậy?”
Hai nha dịch không tiếp tục nghe được nữa, những lời này nói ra quá là không khách khí rồi, ít nhiều gì cũng phải giữ thể diện cho cô nương người ta chứ. Hơn nữa cô nương kia lại rất xinh đẹp, rốt cuộc huyện thái gia ghét bỏ người ta chỗ nào vậy?
Đàm Linh Âm một tay chống nạnh, tay kia vỗ ngực, ho khan mấy cái mới thuận được khí. Nàng thấy hôm nay có lẽ mình gặp phải tên biến thái rồi.
“Diệu Diệu Sinh, chúng ta phải bàn bạc một chút.”
Đàm Linh Âm thấy, chó dù hắn muốn bàn bạc chuyện gì, đầu tiên nàng phải đảm bảo được sự an toàn cho cơ thể mình, bởi vậy nên nàng lại ôm lấy khung cửa, “Được thôi, đại nhân à, chúng ta cứ bàn bạc ở đây đi. Ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Ở đây ít nhiều gì cũng có hai nha dịch lương thiện quan sát, tên sắc ma lại thêm biến thái kia hẳn là sẽ không thể làm gì đó với nàng.
Đường Thiên Viễn nói thẳng, “Ta nghe nói gần đây ngươi muốn viết tiểu thuyết Long dương?”
“Á à, ngươi muốn xem sao?”
“Ngươi đừng nói vớ vẩn.”
“Ngươi không phải lo, ta hiểu mà,” Đàm Linh Âm đưa tay định vỗ vai hắn, nhưng bị hắn nghiêng người né tránh, nàng điềm nhiên như không thu tay lại, cười, “Người muốn ta viết tiểu thuyết Long dương có nhiều lắm, vốn dĩ ta không định viết đâu. Có điều đại nhân ngài đã thành khẩn yêu cầu ta như vậy thì ta sẽ gắng gượng làm ô ô ô ô…?”
Vì nàng nói quá nhanh nên Đường Thiên Viễn không kịp lên tiếng ngăn lại, vội vàng bịt miệng nàng lại. Hắn nghiến răng nói, “Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, phiền ngươi đừng viết tiểu thuyết Long dương.”
Đàm Linh Âm chớp chớp mắt, thật ra thì chưa có ai đặt yêu cầu như vậy với nàng cả.
“Nếu không, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng ch.ết.” Đường Thiên Viễn đưa ra lời uy hϊế͙p͙ mạnh mẽ.
Đàm Linh Âm lại chớp chớp mắt, không viết thì không viết, vốn dĩ nàng cũng đâu có muốn viết lắm đâu… Đường Thiên Viễn buông tay, “Đồng ý hay không?”
Đàm Linh Âm suy nghĩ một chút, chi bằng nhân cơ hội này thu lại chút hời, vì vậy nàng nói, “Ta có một điều kiện.”
“Nói đi.”
“Ta muốn làm sư gia.”
“… Được.”
Đàm Linh Âm vui sướng nhảy cẫng lên, “Đa tạ đại nhân! Tôi đi dọn đồ ngay đây!”
“Dọn đồ?”
“Vâng ạ, không phải tôi phải ở lại trong huyện nha sao?”
Đường Thiên Viễn vội vàng ngăn nàng lại, “Không cần, ngàn vạn lần đừng phiền phức như vậy. Ngươi ở đâu cũng như nhau cả thôi.”
“Không phiền, không phiền đâu, hôm nay tôi sẽ dọn tới ngay.”
Đường Thiên Viễn đành sầm mặt lại, “Không được dọn.”
“Vì sao chứ?” Đàm Linh Âm có chút ấm ức.
Hai nha dịch thấy vậy cũng thấy bất bình cho Đàm Linh Âm, nhìn huyện thái gia đầy khiển trách.
“Được rồi, tùy ngươi thôi.” Giữ Diệu Diệu Sinh trong tầm mắt cũng có thể thuận tiện giám sát, để đề phòng nàng ta viết bậy viết bạ, như thế xem như cũng có lợi, Đường Thiên Viễn mệt mỏi nghĩ.
*
Huyện nha chia thành ngoại nha môn và nội nha môn.
Ngoại nha môn là nơi xử lý công vụ. Vào trong đại môn, phải đi qua một nơi xử lý công vụ. Qua hai cửa, đi một lúc sẽ có thể nhìn thấy công đường uy nghiêm, đây là nơi huyện thái gia thăng đường xử án. Hai bên công đường là kho thuế ruộng và kho võ bị, cùng với sáu phòng Lại, Hộ, Lễ, Công, Hình, Binh, chia nhau quản lý các sự vụ của bản huyện. Vòng qua công đường, qua một gian phòng là nhị đường, còn gọi là ‘Thoái tư đường’, có nghĩa là kiểm điểm lại hành vi lời nói của mình. Nhị đường là nơi làm việc hàng ngày của huyện thái gia, những vụ án dân sự cũng được xử lý ở đây.
Đi tiếp vào trong nhị đường là nội nha môn, chủ yếu là nơi sinh hoạt của quan huyện và quan cấp dưới. Đàm Linh Âm ôm một cái tráp, dẫn theo mấy người đi thẳng đến Nam thư phòng ở trong nội nha. Mấy người đi sau nàng chính là ông chủ và tiểu nhị của Cổ đường thư xá, hôm nay bị nàng bắt làm tráng đinh, cùng đến giúp nàng dọn nhà. Hai nha dịch buổi sáng nói đỡ cho nàng thấy vậy cũng chủ động đến giúp đỡ. Đàm Linh Âm là người thân thiện, từ đại môn đến Nam thư phòng, đường đi cũng không xa lắm nhưng đã làm quen được với hai nha dịch này rồi.
Hai nha dịch, một người tên Triệu Tiểu Lục, một người tên Lý Đại Vương, cũng không biết song thân của người sau đã gửi gắm kì vọng gì vào hắn nữa. Đàm Linh Âm liền gọi bọn họ là ‘Tiểu Lục ca’ và ‘Đại Vương ca’. Hai người thấy tiểu sư gia khiêm tốn như vậy thì càng thêm coi trọng nàng. Đường Thiên Viễn đứng ở hành lang, xa xa nhìn thấy Đàm Linh Âm và một đám người đông đảo đang chuyển nhà, lại còn nói nói cười cười, hắn luôn có cảm giác lần này mình đã gọi đến một kẻ phá hoại. Thoạt đầu Đường Thiên Viễn thấy Đàm Linh Âm biến thành Diệu Diệu Sinh khiến người ta khó có thể tin được, nhưng suy nghĩ một chút thì có ai quy định Diệu Diệu Sinh phải là một nam nhân biến thái đâu? Đó cũng có thể là một nữ nhân biến thái mà, hơn nữa thứ hơi thở điên khùng khiến người ta nhìn mà thấy ghét trên người Đàm Linh Âm, cùng với những cuốn sách của Diệu Diệu Sinh đã tạo nên một sự ăn khớp tuyệt vời. Trước khi Đường Thiên Viễn đến phía nam, hắn đã tính rằng sau khi tìm được Diệu Diệu Sinh sẽ nói đạo lý với nàng ta, bây giờ gặp được nữ nhân điên khùng như thế, hắn phát hiện mình chẳng thể nào bình tĩnh mà giảng giải đạo lý được, việc duy nhất hắn muốn làm là sửa lưng Diệu Diệu Sinh một trận.
Dù sao bây giờ nàng ta cũng đã ở trong tầm mắt của hắn, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ chỉnh được nàng.
Đừng nói những điều vô bổ nữa.
Lại nói Đàm Linh Âm đã vào được huyện nha nên cực kỳ thích thú, ngày đó nàng không kiềm chế được, muốn thăm dò huyện nha một chuyến.
Người bình thường giấu tiền thường thích đào hố trong sân nhà mình, hoặc làm một cơ quan hộc kín gì gì đó trong phòng. Cho dù không giấu trong nhà thì trong đó thường cũng lưu lại chút đầu mối.
Tóm lại, nơi đáng để điều tr.a nhất chính là chỗ huyện lệnh đã ch.ết kia từng ở.
Đáng tiếc huyện lệnh mới kia lại không kiêng kị đó là nơi người ch.ết từng sống, hắn vẫn ở lại đấy. Nơi ấy là một khu viện độc lập, tường xây bằng gạch, ngăn cách với bên ngoài bằng một cánh cổng vòm. Đàm Linh Âm đứng bên ngoài cánh cửa vòm, ló đầu vào trong nhìn một lúc, bị ánh mắt như sắc nhọn như mũi tên của huyện lệnh đại nhân nhìm chằm chằm, nàng sờ sờ mũi, bỏ đi như không có việc gì.
Xem ra huyện lệnh đại nhân rất đề phòng nàng, Đàm Linh Âm có chút buồn rầu.
Ban ngày không xem được thì đành để đêm tối thôi. Đàm Linh Âm ăn xong bữa tối, đợi một lúc, đoán chừng huyện lệnh đại nhân cũng đã đi nghỉ, nàng đi ra ngoài luôn, không đợi được đến lúc đêm sâu người lặng.
Đêm nay là đêm mười lăm, bên ngoài ánh trăng tựa nước, không tiện mặc dạ hành y, bởi vậy nên Đàm Linh Âm đành mặc một thân áo trắng. Nàng sợ bị người ta coi là ăn trộm rồi bắt nên mới nghĩ ra một chủ ý là vẽ loạn xạ lên mặt mình. Hai vành mắt to đùng đen thui, một cái miệng lớn đỏ máu, như vậy để người khác nhìn thấy thì họ sẽ cho rằng nàng là ma, sẽ dọa họ sợ ch.ết khiếp.
Tiểu viện của huyện lệnh đại nhân đã khóa cửa nên Đàm Linh Âm đành phải trèo tường. Mặc dù tường không cao nhưng nàng cũng trèo lên cũng rất khó khăn, bò trên đó không cẩn thận là ngã xuống ngay.
Uỳnh!
Trong viện, Đường Thiên Viễn sợ nhảy dựng lên, âm thanh đó vọng lại từ bên tường, hắn nhìn thấy một bóng trắng chầm chậm bò từ dưới đất lên, xoa xoa mông.
Đường Thiên Viễn: “…”
Bây giờ hắn đang trần trùi trụi mà…
Vì mấy ngày gần đây thời tiết nóng nực, Đường Thiên Viễn lại ở một mình trong lạc viện này nên không kiêng dè gì cả. Buổi tối hắn thích tắm ở trong sân, như vậy mới thấy mát mẻ sảng khoái một chút. Trong viện này có dẫn một dòng nước để trồng hoa sen trong một cái hồ nhỏ, buổi tối đứng bên cạnh hòn giả sơn, ngửi hương sen ngan ngát, tắm táp mát rượi, vừa xua tan cơn nóng lại đánh bay mệt mỏi.
Ai mà ngờ lại có người to gan lớn mật đến nha môn trèo tường chứ. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ tay chân vụng về thế kia thì có lẽ làm cướp cũng không đủ tư cách. Đường Thiên Viễn có chút nghi ngờ. đợi đến khi bạch y nhân kia quay người, hắn mới thấy khiếp hãi.
Đây là…. ma đấy hả? Xấu quá đi mất…
Vì quá mức kinh hãi nên Đường Thiên Viễn nhất thời quên cả phản ứng, cứ nhìn nữ quỷ kia – nhìn từ mái tóc thì đây chắc chắn là nữ quỷ rồi – đi đến đây. Nàng ta giơ hai bàn tay, rón ra rón rén, miệng khẽ há, lộ ra hàm răng trắng bóc, đối lập rõ rệt với cái miệng lớn đỏ máu. Đường Thiên Viễn luôn cảm thấy nàng ta cứ như đang cười dê.
Hắn thấy rờn rợn, nhưng không hề sợ hãi, chẳng qua là… hắn lặng lẽ kéo cái khăn tắm bên cạnh, quấn quanh thắt lưng. Bị nữ nhân trêu ghẹo một vài lần thì hắn nhường được, nếu bị ma nữ trêu ghẹo, hơn nữa còn là một con ma xấu như thế thì đúng là chẳng bằng ch.ết đi cho rồi.
Ma nữ đi ra khỏi bóng mờ của tường và cây, Đường Thiên Viễn nhìn thấy bóng của nàng ta dưới ánh trăng.
Đúng là ngu ngốc, Đường Thiên Viễn ôm trán, có chút khinh bỉ chính mình. Hắn vẫn luôn không tin trên đời này có ma, sao lần này lại hồ đồ thế nhỉ. Mặc dù nhìn có vẻ khủng khiếp nhưng đó vẫn là một con người, người ta chỉ hóa trang tương đối đặc biệt thôi mà.
Đường Thiên Viễn càng không sao hiểu nổi, vì sao lại có một cô nương tự vẽ mình thành người xấu xí quái dị, đêm hôm lẻn vào nơi ở của huyện lệnh vậy nhỉ? Hơn nữa, nhìn thấy nam nhân trần như nhộng mà chẳng có chút xấu hổ ngượng ngùng nào? Lại còn tiếp tục cười dê đi đến nữa chứ?
Chẳng lẽ là một nữ hái hoa tặc?
….
Trang điểm như vậy mà đi hái hoa thì đích thực có thể đạt được mục tiêu giày vò nam nhân rồi.
Dĩ nhiên, không xấu hổ còn có một khả năng khác nữa: Cô nương này căn bản chưa nhìn thấy hắn.
Gần như vậy mà không nhìn thấy hắn, chỉ có thể là một người.
Đàm Linh Âm đúng là chưa nhìn thấy hắn. Đường Thiên Viễn đứng bên cạnh hòn giả sơn, hòa vào trong ánh trăng cùng ngọn núi giả đó, nếu không chú ý thì đúng là không dễ nhận ra, huống chi mắt Đàm Linh Âm vốn chẳng tinh tường gì. Nàng nhìn thấy ánh nến sáng trong phòng, đầu tiên định đến xem xem huyện lệnh đại nhân đang làm gì để tiện tính bước tiếp theo, vậy nên nàng căn bản không có chú ý đến ngọn núi giả kia. Lúc đi đến bên cạnh hòn giả sơn, nàng còn bất giác vịn vào ‘ngọn núi giả’ đó một lúc, ai ngờ thứ mà tay nàng chạm vào không phải là sự lạnh lẽo cứng rắn của núi giả, mà lại là… miếng vải?
Đàm Linh Âm kinh ngạc, bất giác kéo kéo miếng vải đó, đang định kéo xuống thì miếng vải đó lại bị kéo về. Nàng càng thấy kỳ lạ, híp mắt lại nhìn, đây căn bản là hông của một con người mà.
Đàm Linh Âm lập tức kinh hãi, chẳng lẽ hòn giả sơn này thành tinh rồi sao Nàng đánh bạo ngước đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt nặng như chì của huyện lệnh đại nhân.
“Oa oa oa!!!” Đàm Linh Âm kinh hãi kêu lên rồi chạy thục mạng. Vì huyện lệnh đại nhân trần như nhộng, để thể hiện sự rụt rè của bản thân, Đàm Linh Âm lấy hai tay che mắt quay người bỏ chạy. Nàng vốn đã mù dở, giờ bịt mắt lại thì đúng là mù trong mù, bỏ chạy như một con ruồi không đầu chưa được bao xa thì đã bị đụng vào một cái cây, nàng nhanh chóng bị bật ra ngoài, ngã xuống đất.
Đường Thiên Viễn: “…”
Hắn đi đến, ngồi xuống xem xét cẩn thận người đang hôn mê dưới đất, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là Đàm Linh Âm. Hắn ôm trán, bất lực lắc lắc đầu.
Được hấp thụ bao nhiêu tinh hoa nhật nguyệt mới có thể trở thành một bông hoa đẹp kỳ quái thế này đây.
Đường Thiên Viễn đi vào mặc quần áo rồi lại đi ra, nhấc cổ áo sau của Đàm Linh Âm kéo lê ra ngoài, ném khỏi đại môn. Hắn cũng chẳng lo lắng sẽ có người nhân cơ hội này mà khiếm nhã nàng ta… gặp phải người khó nhìn như vậy thì đừng nói là người, ngay cả ma quỷ cũng chẳng tiêu hóa nổi đâu.
[1] Lệnh đường: Ý nói mẹ của Đường Thiên Viễn.
[2] Chấp niệm: một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, người dịch chú thích.
[3] Diệu, trong tiếng Hán là 妙, tách ra là 少女, tức là thiếu nữ, người dịch chú thích.