Chương 42: Mục đích của chu đại thông

Huyện lệnh đại nhân không vui, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.


Đường Thiên Viễn rất khâm phục bản lĩnh của Đàm Linh Âm. Tính tình hắn vốn ôn hòa, từ trước đến giờ, số lần hắn nổi giận không nhiều lắm. Nhưng từ lúc gặp phải Đàm Linh Âm, nàng luôn luôn khiến hắn nổi điên đến mức ch.ết đi sống lại. Đây đúng là nghiệt duyên! Chẳng lẽ kiếp trước hắn thiếu nợ nàng ấy nhiều lắm hay sao?


Bởi vì rất tức giận, Đường Thiên Viễn làm gì còn tâm tư mà suy nghĩ đến vấn đề ‘hắn có để ý đến nàng hay không?’. Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, phải dùng cách nào để trừng phạt Đàm Linh Âm để cho sau này nàng chỉ ngoan ngoãn hiền lành, không còn dám ăn nói lung tung mới được.


Giữa lúc Đường Thiên Viễn tức giận không có chỗ phát tiết, lại nghe được một tin khiến hắn càng thêm phẫn nộ.


Nhóm người Hoàng Qua đi Tế Nam trở về, mang theo tin tức chi tiết về mối ân oán giữa Đàm Linh Âm và Chu Đại Thông. Vốn là người hầu thân tín của Đường Thiên Viễn, Hoàng Qua cũng nhận ra ánh mắt của thiếu gia nhà mình mỗi khi nhìn Đàm sư gia rất đặc biệt. Vì vậy, hắn cố gắng tìm hiểu sự việc kia cho thật rõ ràng, sau đó vội vàng quay về, ngay cả việc ăn uống nghỉ ngơi cũng chỉ là qua loa cho xong bữa.


Đường Thiên Viễn vừa nghe Hoàng Qua báo cáo, sắc mặt hắn tái mét, ly trà trên tay cũng vỡ đôi.
Nàng ấy đã từng đào hôn.
Đàm Linh Âm, nàng giỏi lắm. Hắn chưa hề có hôn ước với ai, vậy mà… nàng ấy lại có hôn ước với cái tên họ Chu kia.
Cơn giận như bóp nghẹt trái tim của hắn.


available on google playdownload on app store


Hoàng Qua bình tĩnh băng bó vết thương cho thiếu gia, thể hiện trình độ chuyên nghiệp của một người hầu thân tín. Hắn vừa làm vừa báo cáo tiếp, “Thiếu gia yên tâm, tiểu nhân đã dò hỏi rất cẩn thận. Sau khi Đàm sư gia bỏ trốn, phụ thân nàng ấy sợ phiền phức không ngừng kéo đến nên đã tuyên bố với bên ngoài là Đàm sư gia ch.ết vì bệnh, toàn bộ sính lễ đều trả lại bên nhà trai.”


Nói cách khác, hôn ước của bọn họ đã được giải trừ.
Đường Thiên Viễn cảm thấy nỗi bực tức đang nghẹt cứng trong lồng ngực đã có chút mềm mại. Hắn cúi nhìn hổ khẩu (*) bị Hoàng Qua dùng lụa trắng quấn chặt rồi thắt một cái nơ hình con bướm, xụ mặt bảo, “Ta đã biết.”


Hoàng Qua cố động viên hắn, “Thiếu gia, người vẫn còn cơ hội mà.”
Đường Thiên Viễn trừng mắt, “Chuyện này có liên quan gì đến ta?”
Hoàng Qua nghĩ thầm, đã để ý đến mức như vậy rồi mà thiếu gia còn chối, người cho là mắt ai cũng bị hỏng như Đàm sư gia sao


Đương nhiên, hắn không dám nói những lời này ra khỏi miệng.


Đường Thiên Viễn thấy lá gan của Đàm Linh Âm rất lớn, ngay cả chuyện đào hôn mà cũng dám làm. Bản thân hắn cũng không biết nên nhìn nhận chuyện này là tốt hay xấu nữa. Theo lý thuyết mà nói, nữ tử không nên đào hôn. Chuyện hôn nhân đại sự phải nghe theo sự xếp đặt của gia đình, cha nàng ấy bảo gả cho người nào thì nàng ấy phải nhất nhất nghe theo. Trước đây, Đường Thiên Viễn luôn nghĩ như vậy. Mà có lẽ không chỉ có riêng hắn, chắc chắn toàn bộ người trong thiên hạ đều nghĩ như vậy cả.


Nhưng bây giờ thì sao? Hắn vừa nghĩ đến việc, nếu như Đàm Linh Âm ngoan ngoãn vâng lời phụ mẫu, nghe lời mối mai thì bây giờ đã thành nương tử của cái tên Đại Thông kia từ lâu rồi, thậm chí còn sinh con đẻ cái cho gã nữa. Vừa nghĩ đến đây, Đường Thiên Viễn cảm thấy rất khổ sở.


Sao Đàm Linh Âm phải gả cho Chu Đại Thông kia? Dựa vào cái gì mà phụ thân nàng ấy cứ nhất quyết ép gả nàng cho bằng được? Nữ nhân cũng là con người, vì sao lại không được quyền làm chủ chuyện hôn nhân của chính mình?


Kế đó, Đường Thiên Viễn lại nghĩ đến chính bản thân hắn. Còn hắn thì sao? Liệu hắn có thể làm chủ chuyện hôn nhân của chính mình? Hắn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời phụ thân, cưới một nữ nhân không hề quen biết về làm thê tử? Nếu như tính tình của hắn và nữ nhân kia không hợp nhau, dù không vui, bọn họ vẫn phải ngày ngày đối mặt, miễn cưỡng sống với nhau cả đời ư?


Trước đây hắn không quan tâm chuyện này cho lắm, cũng chẳng thấy làm vậy là không tốt. Bây giờ suy nghĩ kỹ mới thấy, chuyện này thật sự rất đáng sợ.


Suy nghĩ của Đường Thiên Viễn càng lúc càng vươn xa hơn nữa. Hắn và Đàm Linh Âm thuộc hai dạng người hoàn toàn khác biệt. Mỗi lần Đàm Linh Âm gặp phải chuyện gì đó, điều đầu tiên nàng ấy làm là nghiến răng giậm chân, mắng chửi cho đã miệng rồi mới tính đến chuyện phải giải quyết rắc rối kia ra sao; cho dù cách giải quyết này có sai sót thì sau đó sẽ từ từ nghĩ cách sửa chữa. Còn Đường Thiên Viễn hắn thì lại hoàn toàn khác. Mỗi một sự việc đều được hắn phân tích kỹ lưỡng ở mọi khía cạnh, mọi tình huống tốt, xấu; sau khi đã lên kế hoạch hoàn hảo, hắn mới bắt đầu hành động.


Dù Đường Thiên Viễn có cẩn thận, chu đáo đến mấy cũng chẳng có ích gì, người kia vẫn không hề để ý.


Sáng hôm sau, Đàm Linh Âm dậy hơi muộn. Vì hôm trước uống nhiều rượu quá nên lúc dậy, đầu đau như bị búa bổ. Nàng cứ lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu mới ngồi dậy được. Suy nghĩ một chút, nàng nhớ hình như hôm qua nàng đã ra oai trước mặt Huyện lệnh đại nhân, bây giờ nghĩ lại thấy có chút lo sợ. Lòng dạ của người kia vốn hẹp hòi, nếu như hắn ghi thù, thừa cơ nàng bất cẩn mà trả thù thì nàng phải làm sao đây?


Mặc kệ, cứ vất chuyện này sang một bên đã, trước tiên cứ cố gắng tránh mặt hắn, cố gắng tránh nói nhiều với hắn là được rồi. À, lại còn chuyện của Chu Đại Thông nữa, hôm qua nàng thấy tinh thần hắn rất sa sút, trong lòng nàng cũng có chuyện buồn phiền nên nàng và hắn quyết định mượn rượu để giải sầu…


Đàm Linh Âm thở dài. Cảm giác áy náy giống như một con dao cùn, không làm ngươi thấy giật mình vì đau đớn; nhưng chỉ sau vài ngày, vết thương trong lòng ngươi bắt đầu lộ ra, dù sớm hay muộn thì vết thương ấy cũng sẽ phải đổ máu; loại vết thương như vậy không dễ khép miệng chút nào. Ngươi mang vết thương đó cũng phải chịu cảm giác bị giày vò.


Đàm Linh Âm quyết định kết thúc loại giày vò này. Chí ít, nàng muốn nói cho Chu Đại Thông biết, vị hôn thê thứ ba của hắn thật ra vẫn còn sống. Nghĩ vậy, nàng liền đi đến nhà của Chu Đại Thông.
“Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
“Ta có chuyện muốn nói với cô.”


Hai người bọn họ vừa chạm mặt đều đồng thanh nói những lời này. Đàm Linh Âm ngẩn người, nàng bảo, “Huynh nói trước đi.”


Chu Đại Thông nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ngày hôm qua uống rượu, ta không dám nói ra, sợ nàng cho đó chỉ là những lời nói trong lúc say. Hiện giờ ta rất tỉnh táo, lời ta nói cũng thật sự nghiêm túc.”


Đàm Linh Âm thấy vẻ mặt và giọng nói của hắn hết sức trịnh trọng, dù không biết hắn định nói chuyện gì nhưng nàng vẫn chăm chú lắng nghe, dáng vẻ cũng rất nghiêm trang.


Chu Đại Thông nói tiếp, “Thật ra, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã có cảm tình với nàng. Trước đây từng có người mai mối cho ta, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ cưới một thê tử thuộc loại người như thế nào; nhưng từ lúc gặp nàng, ta luôn suy nghĩ, nếu như cuộc đời ta phải thành gia lập thất, ta muốn cưới một thê tử như nàng.”


Bị thổ lộ rồi. Đàm Linh Âm đỏ mặt, lắp bắp nói, “Ta, ta…”


“Nàng hãy nghe ta nói xong đã,” Chu Đại Thông cắt ngang lời nàng, “Chuyện của ta, nàng đều biết cả rồi. Ta rất do dự, cũng rất đau khổ, không biết có nên hỏi cưới nàng không. Biết rõ mong muốn này có phần quá đáng nhưng ta vẫn muốn thử một lần để không phải ôm nuối tiếc cả đời. Linh Âm, ta rất thích nàng, nhưng ta không biết nàng có e ngại chuyện trước đây của ta hay không…” Hắn hít sâu một hơi, lắc đầu rồi lại gượng cười, “Ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường, cũng mong muốn có được hạnh phúc, cho nên, nàng… Nàng có nguyện ý làm thê tử của ta không?”


Đàm Linh Âm thẫn thờ. Nàng không ngờ hắn lại nói với nàng những lời này. Mặt nàng càng lúc càng nóng bừng, “Chu đại ca, ta không —— “


Chu Đại Thông thấy nàng muốn cự tuyệt, thì vội vàng nói, “Ta xin thề, ta sẽ đối xử tốt với nàng, thật đó. Phụ mẫu ta đều là người độ lượng lại không xem trọng chuyện môn đăng hộ đối, gia sản nhà ta từ trước đến giờ vốn không tệ. Ta cũng không phải là người thích tầm hoa vấn liễu, hay là thích thê thiếp đầy nhà. Nếu nàng gả cho ta, ta và nàng sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến già.” Hắn càng nói càng cuống, cuối cùng đưa tay nắm lấy tay nàng, “Linh Âm, đừng cự tuyệt ta.”


Đàm Linh Âm chưa từng gặp phải cảnh cầu thân thẳng thắn như vậy bao giờ. Nàng xấu hổ, cúi đầu, rụt tay lại, “Chu đại ca, huynh buông tay ta ra trước đi, làm như vậy không hay cho lắm.”
Chu Đại Thông buông tay nàng, lại hỏi tiếp, “Linh Âm, nàng nói thật với ta đi, nàng đã có ý trung nhân chưa?”


Đàm Linh Âm sửng sốt một chút, trong đầu nhanh chóng hiện lên khuôn mặt của một người luôn khiến nàng bực bội. Nàng lắc đầu, “Không có.”


Vẻ mặt căng thẳng của Chu Đại Thông cuối cùng cũng giãn ra, “Nếu vậy, Linh Âm, nàng có thể cho ta một cơ hội được không? Ta hứa sẽ yêu thương một mình nàng cả đời.”


Đàm Linh Âm vốn định cự tuyệt, thế nhưng… vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt mong đợi gần như cầu xin của hắn, sự áy náy trong lòng nàng khiến nàng không thốt nổi lời cự tuyệt. Nàng đành an ủi hắn, “Chu đại ca, huynh rất tốt, huynh sẽ gặp được một cô nương xứng với mình.”


Chu Đại Thông thất vọng, ánh mắt tối sầm, “Linh Âm, nàng sợ số mệnh khắc thê của ta, có đúng vậy không?”
“Không, không, không, không phải như vậy…” Đàm Linh Âm cuống lên, “Chu đại ca, thật ra… Nếu như, ta nói là nếu như… nếu như vị hôn thê thứ ba của huynh không ch.ết, huynh sẽ làm gì?”


Chu Đại Thông có chút ngỡ ngàng, “Nếu như cô nương ấy không ch.ết, ta sẽ rất vui mừng. Ta thực sự vui mừng vì nàng ấy.”
“Huynh không hận nàng ấy sao?”
“Nàng biết không, so với cảm giác suốt đời chìm trong hối hận và đau khổ, oán hận chẳng là gì cả.”


Đàm Linh Âm nghe hắn nói vậy thì trong lòng nàng càng chua xót, khóe mắt cay cay, một cảm giác vô cùng khó chịu xâm chiếm trái tim nàng. Nàng lớn tiếng nói với hắn, “Chu đại ca, nàng ấy không ch.ết! Thật ra nàng ấy không có ch.ết!”
“Sao nàng lại biết?”


Đàm Linh Âm không trả lời. Nàng không biết nên làm thế nào để đối mặt với hắn, đành xoay người chạy trối ch.ết.
Chu Đại Thông không đuổi theo. Hắn đứng im một chỗ, ánh mắt dịu dàng dõi theo bóng lưng của Đàm Linh Âm cho đến khi dáng hình nàng biến mất khỏi ầtm mất của hắn.


Gã sai vặt bước lên trước, dè dặt hỏi hắn, “Thiếu gia, người biết rõ cô nương ấy là…”
Chu Đại Thông xua tay ngăn không cho hắn nói tiếp, “Ta sẽ làm cho nàng ấy cam tâm tình nguyện giao thân, giao tâm của nàng ấy cho ta!”
*


Bên này, Đàm Linh Âm cắm đầu chạy về Huyện nha, nỗi phiền muộn vẫn bóp nghẹt trái tim nàng. Nước mắt vừa trào ra, nàng hít một hơi thật mạnh, cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống.


Bên trong Huyện nha, Đường Thiên Viễn đang đứng trước sân của phòng khách, đợi Đàm Linh Âm đến. Vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa Đàm Linh Âm và Chu Đại Thông, hắn liền thấy khó chịu. Hơn nữa, vừa nhìn Chu Đại Thông là biết ngay người này đã có sự chuẩn bị mới đến tìm, đương nhiên chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì.


Nói chung, Đường Thiên Viễn quyết định phải bàn kỹ việc này với Đàm Linh Âm.
Thấy Đàm Linh Âm cúi đầu đi qua phòng khách với bộ dạng hồn bay phách lạc, Đường Thiên Viễn cất giọng gọi, “Đàm Linh Âm.”


Đàm Linh Âm không ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì?” Miệng thì lên tiếng nhưng chân nàng vẫn bước nhanh như đang trốn chạy điều gì đó.
Bộ dạng trả lời cho có của Đàm Linh Âm khiến Đường Thiên Viễn nổi cáu. Hắn cố ý gằn giọng, quát lớn, “Ngươi giỏi lắm!”


Quả nhiên, Đàm Linh Âm đứng lại ngay. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này hắn mới phát hiện hai mắt nàng đỏ ngầu, lệ vương khóe mắt.


“Ngươi gào với ta làm gì!” Nàng vừa lên tiếng, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống. Vốn đang bực bội, giờ lại vô duyên vô cớ bị hắn quát như vậy, cảm giác tủi thân dâng trào khiến nước mắt rơi lã chã.


Đường Thiên Viễn luống cuống, bao nhiêu oán giận tích tụ từ hôm qua đến giờ đều bay sạch, hắn vội vã thanh minh, “Không, không có gì. Ta… ta chỉ muốn đùa một chút với ngươi thôi mà…”


Lệ vừa rơi xuống, Đàm Linh Âm liền không kìm nén thêm được nữa, hai ngấn lệ cứ như hai dòng suối nhỏ chảy dài trên má.


Nhìn Đàm Linh Âm khóc, trái tim Đường Thiên Viễn nhức nhối vô cùng. Hắn đã sớm phát hiện ra, hắn không muốn thấy nàng khóc. Nhìn nữ nhân khóc, cùng lắm hắn chỉ thấy thông cảm cho người ta; nhưng vừa thấy Đàm Linh Âm rơi lệ, ngực hắn liền đau đớn. Hắn lấy khăn tay từ trong người ra lau nước mắt cho nàng, lo lắng nói, “Ngươi đừng khóc nữa, đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Đàm Linh Âm đang lặng lẽ rơi lệ, nghe hắn hỏi thăm liền òa khóc.


Đường Thiên Viễn càng luống cuống tay chân. Lúc này hắn chẳng muốn ra vẻ ta đây nữa. Hắn ôm nàng vào lòng, vừa nhẹ nhàng vỗ về lên lưng nàng vừa dịu dàng nói, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Có ta ở đây, ta sẽ không để cho nàng chịu một chút uất ức nào đâu.”


Đàm Linh Âm không giãy giụa, ngược lại còn dựa sát vào trong lòng hắn mà khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dán chặt vào ngực hắn. Có lẽ, nhờ có sự vỗ về của hắn mà tiếng khóc nức nở của nàng cũng nhỏ đi không ít.


Cảm nhận được thân thể người trong lòng mình đang run lên theo từng tiếng nức nở, tâm Đường Thiên Viễn gần như vỡ vụn.
Đột nhiên hắn có một suy nghĩ, có lẽ trái tim của hắn đã thật sự rung động vì nàng rồi.
—-
Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.






Truyện liên quan