Chương 38

Khi chuyện đó xảy ra, Amy và Mac tới quá trễ để có thể giúp đỡ, nhưng không giúp đỡ lại trở nên cần thiết. Họ đã tới trên con tàu Amphitrite vừa kịp lúc để thấy Warren đang rời khỏi đó. Con tàu Bồ Đào Nha không lãng phí một giây phút nào để khởi hành, nó đã chìm trong màn đêm xa xa ánh sáng của bến cảng.


Amy không hề thất vọng chút nào khi sự giúp đỡ của cô trở nên không cần thiết. Cô lao thẳng vào vòng tay của Warren để chia sẻ nỗi phiền muộn giờ đã kết thúc của anh. Cô chẳng hề chú ý anh đã không đáp lại cái ôm của cô.


Ở phía trên đỉnh đầu cô, anh hỏi Mac, "Cô ấy đang làm gì ở đây vậy?"
"Cô ấy ngang bướng y hệt như em gái cậu vậy, tôi không thể nói được gì với cô ấy," là câu trả lời gắt gỏng của Mac.


Amy quay người lại từ chỗ của Warren để chiếu cái nhìn trừng trừng đầy giận dữ vào ông già tóc đỏ người Scot. "Cháu cực kỳ chắc chắn là cháu không như thế, và nếu cháu như thế thì sao? Anh ấy có thể cần đến sự trợ giúp của chúng ta, và nếu anh ấy cần, làm sao anh ấy có thể nhận được nếu chúng ta không ở đây để làm điều đó cho anh ấy? Hãy trả lời cháu đi, tại sao chú lại không làm thế?"


"Đừng để tâm, Mac." Warren thở dài. "Chú không muốn thử tìm hiểu đâu, tin cháu đi." Và quay về phía Amy, anh nói, "Đi theo anh và bọn anh sẽ đưa em lại giường ngủ. Mọi chuyện chấm dứt rồi. Ngày mai bọn anh sẽ tìm cho em một con tàu để em trở về nhà."


Cô nguôi giận chỉ bởi anh đề cập đến "chiếc giường," và cô vẫn còn nghĩ là cô vẫn còn chia sẻ nó cùng với anh. Còn về việc tìm một chiếc tàu vào ngày mai, cô sẽ có một cuộc thảo luận chóng vánh với anh về chuyện đó. Cô muốn được ngắm nhìn quê hương của anh trước khi họ quay trở lại Anh.


available on google playdownload on app store


Khi cô bước đều đều đi bên cạnh anh, cô hỏi, "Vậy chuyện gì đã xảy ra? Li thực sự đã rơi vào trò lừa gạt của anh về chuyện bắn bọn chúng văng ra khỏi mặt nước à?"
"Đó không phải trò lừa gạt, Amy."
"Ối," cô thốt lên, một chút bất ngờ.


"Và miễn là anh vẫn cầm chiếc bình," Warren tiếp tục, "bọn chúng sẽ không liều mà cố gắng đọat lại nó từ tay anh đâu. Bọn anh đã quay lại đây và anh chỉ đơn thuần hỏi ông Caters những khẩu đại bác đã được lên nòng và sẵn sàng hay chưa thôi. Khi ông ấy nói chúng đã sẵn sàng, anh tung chiếc bình cho Liang."


"Tung nó á?" cô hụt hơi. "Anh không làm thế chứ."
"ch.ết tiệt là anh đã làm, và nét mặt của hắn trước khi hắn gần như chụp được nó khiến toàn bộ chuyện này thật bõ công."
"Em có thể nghĩ đến một vài chuyện khác có thể khiến nó trở nên đáng giá."


"Đừng," là tất cả những gì anh bình luận.


Sau đó anh rảo bước nhanh hơn, bởi vậy cô có một khoảng thời gian khó khăn để tiếp tục duy trì bất kì một cuộc thảo luận nào trong khi cố gắng theo kịp anh. Cô đã quen với anh rồi. Dẫu vậy, cô vẫn luôn kinh ngạc trước tính khí của anh. Cô đã giảm bớt cái tính khí thất thường của anh rồi, và sự thật là anh chẳng hề bực bội trong hoàn cảnh này, và đã mất đi cái kiểu nóng này thường trực của anh. Anh đã có được cô, nhưng cô không nghĩ anh quan tâm đến điều đó, nhất là từ lúc cô luôn tỏ ra sẵn sàng trước đòi hỏi của anh.


Tại ngôi nhà của anh, anh giới thiệu vài lời ngắn gọn về cô với người quản gia, người đã bị lôi dậy khỏi giường để chuẩn bị chỗ cho Amy nghỉ ngơi. Cô được dẫn vào phòng cũ của Georgina và được đưa cho vài bộ quần áo ngủ của thím ấy. Có vài chiếc váy cũ mà cô có thể thử vào sáng hôm sau.


Khi được hỏi cô muốn ăn thứ gì trước khi về phòng, Amy trả lời gì cũng được, miễn không phải cơm. Cô cũng không buồn giải thích, nhất là khi một bồn tắm nóng ấm đã được sửa soạn cho cô, và tất cả những gì cô có thể nghĩ là tận hưởng nó.


Nhưng khi cô chuẩn bị đi ngủ, cô không hề có ý định trèo ngay lên giường, ít nhất là không phải một mình. Cô đang chờ Warren sẽ đến với cô, và cô đã có một khoảng thời gian chờ đợi dài lê thê ch.ết tiệt, bởi anh không hề có ý định làm như thế. Cuối cùng cô cũng tự nhận ra được điều đó, cô kiềm chế bản thân bằng cách nêu ra một vài lời bào chữa cho sự vắng mặt của anh, nhưng không một lý do nào đủ sức thuyết phục, bởi vậy cô đã đi kiếm anh. Phòng ngủ thứ ba cô kiểm tr.a không hề có mặt anh.


Hoặc là anh vẫn còn chưa đi ngủ. Anh đang ngồi trên ghế với một chai whiskey đặt trên cánh tay, nhìn chằm chằm vào lò sưởi đã nguội lạnh. Anh không hề nghe thấy tiếng cô bước vào, và cô ngập ngừng muốn kéo sự chú ý quay về hướng cô, bởi trong ngôi nhà của anh, anh thực sự không có ý định đến với cô đêm nay. Cô không biết nên hiểu thế nào về chuyện đó, nhưng cô chắc chắn không nghĩ đó sẽ là một sự dàn xếp vĩnh viễn. Rằng nó chưa bao giờ len được vào tâm trí cô.


Cô cuối cùng cũng gọi, "Warren?" để tìm ra chuyện gì không ổn ở đây.
Anh chỉ đơn thuần quay đầu lại để xác định vị trí của cô. "Em đang làm gì ở đây?"
"Đi tìm anh."
"Ờ, giờ em đã tìm thấy anh rồi đấy, quay lại giường của em đi. Mọi chuyện chấm dứt rồi, Amy."


"Cuộc tranh cãi thì đúng, nhưng chúng ta thì chưa."
"Phải, giữa hai chúng ta."
"Anh không hề muốn thế."
Anh bật dậy khỏi ghế để đối mặt với cô. Anh không hề lắc lư người. Cái chai vẫn còn nhiều rượu. Anh đã chìm trong suy tư hơn là uống nó.


"Khốn kiếp," giờ thì anh gần như hét lên. "Khi nào em mới thôi hy vọng về điều gì đó sẽ chẳng bao giờ đến?"
Amy cứng người trước đòn tấn công bất ngờ ấy. "Nếu anh đang ám chỉ đến chuyện kết hôn, em có thể sống mà không cần nó nếu anh có thể."


"Chắc chắn là em có thể," anh chế nhạo. "Và có thể cả gia đình ch.ết tiệt của em cũng thế."


Anh nói phải, đương nhiên là vậy. Cô sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống dù là tội lỗi bên cạnh anh. "Vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục là những người yêu nhau," cô đề nghị, mặc dù điều đó khó mà giải quyết ổn thỏa vào lúc này. "Không một người nào biết cả."


"Chú ý những gì anh nói dù chỉ một lần thôi, Amy," anh nói chầm chậm, rõ ràng từng từ. "Anh đã nhận đủ từ em rồi, quá đủ rồi. Anh không cần những gì em dâng hiến cho anh hơn nữa." (em muốn giết lão này quá )


Anh cố ý trở nên tàn nhẫn, như anh đã từng làm rất nhiều lần trước đây. Chỉ duy nhất lần này khiến cô nổi điên, và cô trả đũa bằng cách nhớ lại những gì Jeremy đã một lần nói với cô. "Thật vậy sao?" cô nói khi cô trút bỏ chiếc áo choàng cô đang mặc và để nó trượt dần xuống sàn nhà. Cô cảm thấy thoả mãn khi nghe thấy hơi thở của anh trở nên nặng nhọc. "Vậy thì hãy nhìn lần cuối cùng, Warren Anderson, bởi anh sẽ ghi nhớ một cách đầy đủ những gì anh đang từ bỏ."


Cô đã, đương nhiên, nhanh chóng khỏa thân. Và anh hoàn toàn đầu hàng trước tình huống đó. Anh bước vội về phía cô, thực sự đã vấp chân, và khuỵu đầu gối ngay trước mặt cô. Hai cánh tay anh choàng qua mông cô; khuôn mặt anh ép chặt vào bụng cô. Tiếng rên rỉ của anh là thật. Amy nhanh chóng quên đi sự trả thù của cô. Warren nhanh chóng quên đi sự quyết tâm của anh. Chỉ còn ngọn lửa bừng cháy mỗi khoảnh khắc họ chạm vào nhau. Có lẽ ngày mai sự hối tiếc mới được xem xét đến.


Cả hai người sẽ có vài điều để hối hận, mặc dù không còn nữa, thật không may, là những lý do mà có lẽ cả hai đã trông đợi.






Truyện liên quan