Chương 12: Đêm
Hàn Lữ Nhi bước đi trên hành lang, ánh mắt dừng lại ở một cánh cửa bằng sắt bị đóng kín.
Phòng huấn luyện của Hàn gia.
Cho dù Hàn gia đã trải qua những biến cố khó có thể tin nổi, thế nhưng căn biệt thự cùng căn phòng huấn luyện ma quỷ này là thứ mà Hàn gia của cô chưa từng đánh mất hay để người ngoài biết được, dù chỉ một chút.
Cô bé đó, đã xin được vào nơi này - không phải nhân cách thứ 2 mà là nhân cách thường ngày. Đây là phòng huấn luyện dành cho những tay sát thủ vương bài của Hàn gia, chỉ cần thông qua nơi này và trở về, hầu hết những người đó đều có thể đánh ngang tay với bộ đội đặc chủng - vương bài của quân đội một cách trực diện, hoặc thậm chí là ám sát ch.ết bộ đội đặc chủng cấp vương bài.
Đã hơn 2 tuần, không biết nó đã ch.ết hay có thể quay trở về.
"Đó là lựa chọn của nó, em không có lỗi gì cả!" Hư Thịnh nhìn thấy Hàn Lữ Nhi đang ngẩn người, bực mình đập mạnh lên đầu cô."Khi nó gặp nguy hiểm, có thể cái nhân cách thứ 2 của nó sẽ xuất hiện, đừng lo."
"Em hi vọng là vậy. Thực sự, em không hiểu nổi tại sao nó lại đưa ra quyết định như vậy!" Vành mắt của Hàn Lữ Nhi đỏ lên. Ánh mắt kiên quyết đó khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Tại sao lại không ngăn nó lại?
Tại sao lại để nó mạo hiểm như vậy?
Tại sao nó lại giống cô đến thế?
Giống hệt cô của năm đó, vì muốn bảo vệ cho tên kia mà liều mạng xông vào nơi này, để rồi mang một thân đẫm máu trở ra, nhìn thấy kẻ mà mình hết lòng yêu thương nở nụ cười tàn nhẫn đem Hàn gia đạp xuống, khinh miệt hết thảy, kể cả tình yêu của cô.
Trả giá như vậy, đáng sao?
Cắn môi, Hàn Lữ Nhi quay người rời đi. Thế nhưng cô chưa kịp bước, cánh cửa bằng sắt đã mở ra. Cô sững sờ quay người lại, nước mắt rớt xuống, vội vàng lao đến. Hư Thịnh cũng mặt mày tối sầm, bước tới giúp đỡ Hàn Lữ Nhi.
Mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.
Sau ngày đó, Cố Lam tiếp tục hôn mê hơn nửa năm, sau khi tỉnh dậy thì trở thành vương bài của sảnh quyền anh ngầm vào ban đêm, buổi sáng cô làm bartender ở quán rượu của Hàn Lữ Nhi.
Cho đến hôm đó-
"Ta nhất định sẽ thành công, trở thành phu nhân tập đoàn Dạ Thị, hưởng thụ vinh hoa phú quý!" Mã Lan mỉm cười âm hiểm, móng tay nhỏ dài khua loạn trong ly rượu vang.
Cô ta không hề biết, hành động của cô ta đã bị một cặp mắt lạnh lùng trông thấy.
"Dạ tổng ~" Mã Lan đặt ly rượu xuống bàn, cô ta nở nụ cười quyến rũ rồi ngồi xuống bên cạnh Dạ Dương, đùi nhỏ cố ý khiêu khích dán sát bên chân Dạ Dương.
Dạ Dương nhàn nhạt liếc cô ta một cái cảnh cáo rồi nâng li rượu lên uống. Mã Lan cười khẩy trong lòng, cô sẽ quay lại cảnh hai người làʍ ȶìиɦ để đe dọa Dạ gia, Dạ Dương anh cứ thử xem làm sao đấu lại tôi!
Quán rượu này có tên là "U Mê", âm nhạc dịu nhẹ, ánh sáng mờ ảo nhưng lại tao nhã mà không thô tục, nhất là nó nằm trong quản lý của khu ngầm Xã hội đen chính thống mà không phải mấy loại đầu gấu linh tinh, vậy nên "U Mê" nghiễm nhiên trở thành một trong những quán rượu nổi tiếng nhất thành phố.
Dạ Dương vốn là chỉ muốn ở nơi này chừng 10-15 phút cho cuộc xã giao rồi trở về nhà mà thôi, hắn lại không ngờ mình sẽ bị trúng kế ở đây.
"Phịch..."
"Ôi... Dạ tổng! Anh say quá rồi!" Mã Lan che miệng thốt lên, ánh mắt sắc nhọn đảo qua mấy "chị em tốt".
"Chà chà, Dạ tổng say quá rồi. Mã Lan, chị nên mang anh ấy lên phòng nghỉ đi!"
"Đúng đúng! Chị nên mang anh lên phòng nghỉ!"
Sau khi Mã Lan đắc ý rời đi, các nam nhân viên mờ mịt không hiểu gì, các nữ nhân viên thì tụm năm tụm bảy lại bàn tán.
"Phen này Mã Lan trúng lớn rồi!"
"ch.ết tiệt! Nếu không phải ả đàn bà đó quá ghê tởm thì tôi đã không nghe theo cô ta rồi!"
"Thôi đê! Cô nghĩ cô đấu lại cô ta sao?"
Các nữ nhân viên đang buồn bực gay gắt, không ai nhận ra một bóng người vụt qua bọn họ, đi theo lối đi của Mã Lan và Dạ Dương.
Trên một góc hành lang, Mã Lan bị Dạ Dường gắt gao đè lên tường, trên môi là nụ cười vô cùng tự phụ vì thực hiện được âm mưu.
"Cô! Dám hạ thuốc tôi!"
"Thì sao nào?" Mã Lan đắc ý nở nụ cười khàn khàn, bàn tay vuốt ve khuôn mặt của Dạ Dương, ý tứ khiêu khích."Đêm nay anh là của tôi!"
Mã Lan áp môi lên môi Dạ Dương, trên môi là thuốc mê cùng mị dược. Cơ thể bị suy yếu, Dạ Dương bị động bị Mã Lan ép thuốc mê vào người, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Bình thường cô gái này giả dạng ngoan ngoãn biết điều, không ngờ được là lại thâm hiểm đến đáng ghê tởm thế này!
"Ha ha ha." Nhìn Dạ Dương gục trên vai mình, Mã Lan không nén nổi nữa cười to.
"Cô không xứng để chạm vào anh ấy!" Một giọng nữ tựa u linh xuất hiện, khiến cho da gà của Mã Lan thi nhau nổi lên.
__________________________
Xì poi ~
"Đã yêu tên này hơn 10 năm, cố chấp, đau đớn, điên cuồng. Vậy thì đem bản thân giao cho hắn có gì khó chứ?"