Quyển 2 - Chương 13

Bỗng nhiên bầu không khí trở nên ngượng nghịu, Duy Duy lẳng lặng quan sát anh, cảm thấy hôm nay bác sĩ Triệu có cái gì đó rất khác lạ.


Cô nên làm gì bây giờ? Với tình hình này, Duy Duy chỉ có thể tìm cách đổi chủ đề câu chuyện. Vì vậy cô nhắc tới lí do tại sao mình đến trễ. Anh vẫn không nói lời nào, tập trung vào ăn cơm nhưng rõ ràng rất vô vị.


Trong bữa ăn, đề tài câu chuyện vẫn thật tẻ nhạt, khiến Duy Duy thiếu chút nữa bỏ cuộc. Bữa tối kết thúc,  hai người vẫn đi dạo như cũ nhưng anh có vẻ bất an.


Đêm nay, không biết tại sao anh rất kì lạ. Khi đi đến công viên, anh mỉm cười nói chuyện với bọn trẻ như đang nói với những cụ ông cao tuổi, nhìn những gã say rượu không biết quý trọng bản thân hay những kẻ lang thang ngoài đường đến ngẩn người.


Cô mê muội nghĩ thầm, trong đôi mắt sâu thẳm kia, đến tột cùng cất dấu bao nhiêu niềm tâm sự sâu kín? Hình như anh chưa bao giờ chủ động đề cập qua bản thân mình.
“Chúng ta đi về thôi.” Có vẻ như anh hiểu được điều gì đó, nên ra quyết định dứt khoát.


Trên đường đưa cô về nhà, anh vẫn rất im lặng.
“Đến nơi rồi.” Anh dừng xe lại.
“Bác… sĩ… Triệu…” Duy Duy còn có việc quan trọng muốn nói.
Anh nhìn về phía cô.
“Anh cảm thấy… tôi như thế nào?” Duy Duy dùng hết cam đảm hỏi.


available on google playdownload on app store


Rõ ràng anh run lên ngạc nhiên, nhưng anh lập tức hiểu ngay vấn đề. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đã nếm trải không ít mùi đời, sao lại không hiểu lời ám chỉ của cô gái trước mặt?
“Bác sĩ Triệu, anh có bạn gái chưa?” Duy Duy trực tiếp hỏi thẳng.


Mặc dù đặt câu hỏi như thế, nhưng Duy Duy cũng đã tìm hiểu qua, biết được bác sĩ Triệu rất ít tiếp xúc với phái nữ.


Tuy nói việc nữ theo đuổi nam luôn có sự ngăn cách, nhưng cô đành phải cố lấy dũng khí để vượt qua ngăn cách này. Duy Duy nói với mình rằng, rất khó gặp khẩu vị ‘tốt’ như vậy, cô tuyệt đối không thể từ bỏ nó một cách dễ dàng.
“…”
Sau vài giây im lặng, anh rốt cuộc cũng trả lời:


“Tôi chưa có.”
Quả nhiên đúng như vậy. Duy Duy cảm thấy rất sung sướng.
“Bác sĩ Triệu, nếu…”
Cô chưa nói dứt câu, đã bị anh ngắt lời:
“Cô Chu! Đã khuya rồi, chúc cô ngủ ngon.” Anh nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, chủ động khom người mở cửa xe cho cô.


Duy Duy giật nẩy mình. Bởi vì lúc vừa quen biết, TriệuNhân Thành mới gọi cô bằng ‘cô Chu’, sau đó anh vẫn luôn gọi cô bằng ‘Duy Duy’.
Một tiếng ‘cô Chu’ này, đồng nghĩa với việc anh cố tình phân rõ ranh giới giữa hai người.


Như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, Duy Duy phản ứng không kịp, cô ngơ ngác nhấc chân bước xuống xe.
Không có thêm một lời dư thừa nào, chỉ để lại dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một luồng khói xe màu trắng…


Cô sững sờ đứng yên lặng, bởi vì thậm chí ngay cả cơ hội bày tỏ cô cũng bị cự tuyệt.
                                                  o0o


Về đến nhà, mở cửa bước vào phòng,TriệuNhân Thành nhìn chằm chằm vào chiếc gương lớn treo trên lối đi.  Đã từng có một người phụ nữ rất thích chưng diện, mỗi lần ra khỏi nhà đều đứng trước gương ngắm nghía.
“Thành à! Em mặc bộ đồng phục này có đẹp hay không?”


Cô mặc một bộ đồng phục màu xanh, xoay người nhìn sang anh cười quyến rũ. Nhưng chỉ mới vài giây thôi, nụ cười tươi rói kia đã biến hình…
Anh cảm giác ớn lạnh sống lưng, cứng đờ nhìn hình ảnh trống trãi của mình trong gương. Chỉ có mình chân thật, chỉ riêng mình với gương mặt tái nhợt…


“Cha đã về rồi sao?” Dụi đôi mắt buồn ngủ, nghe thấy có tiếng mở cửa, một thân hình bé nhỏ trong phòng ngủ bước ra.
Bất chợt, gương mặt anh bỗng nhiên dịu dàng hẳn.
“Ừ! Cha đã về rồi.”
Anh nhẹ nhàng đi về phía con gái của mình.


                                                  o0o
Duy Duy chôn chân tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm… Bả vai cô bị ai đó chỉ chỉ vào, nhưng cô vẫn bất động.


“Heo con.” Phía sau truyền đến tiếng nói làm toàn bộ tóc gáy của cô dựng đứng lên.
Duy Duy lập tức quay đầu, sau lưng có một cặp mắt sắc như tia X quang bắn thẳng về phía cô.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Tiêu Đồ nghi ngờ hỏi.


Rất kì lạ, vô cùng kì lạ. Gần đây Duy Duy rất bận rộn, tan tầm cũng không thấy về nhà ngay nhưng khi hỏi Hi Hi, cô bé cũng nói lý do tương tự. Có phải mấy ngày nay cô giả vờ ngoan ngoãn chỉ vì nể mặt anh không?
“Lại thích thằng nhóc nào nữa rồi?” Anh cười cười hỏi.


Ánh mắt anh sắc như dao, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ, lại như một cây gai đâm xuyên vào lưng, khiến chân tóc cô muốn dựng đứng hẳn lên.
Mỗi lần nói chuyện cô cứ như một con nhện tinh, mà người này trước khi muốn phá hỏng chuyện của cô luôn mang vẻ mặt gian manh như thế.


Duy Duy chột dạ, đảo mắt liếc thấy chiếc xe Audi màu đen biến mất ở cuối đường, rồi nghĩ đến người nào đó mắc chứng bệnh cô đơn với những trò đùa quái ác. Cô lấy bình tĩnh, mỉm cười lắc đầu:
“Làm gì có chứ…”


Nếu muốn thu kết quả hoàn hảo, tốt nhất đừng làm quả bom này phát nổ, có giết ch.ết cô cũng không thừa nhận! Vì hạnh phúc tương lai của mình, Duy Duy đã đưa ra một quyết định sáng suốt từ lâu.


“Thỏ Thỏ! Anh nhìn hai đứa bé xinh xắn kia giống chúng ta trước đây không?” Duy Duy miễn cưỡng khởi động tinh thần, đánh lạc hướng anh chỉ về phía trước.
Tiêu Đồ nhìn theo ngón tay của cô…


Ở đó có hai đứa trẻ đang chơi đánh đu. Lúc đầu cô bé chiếm ưu thế và nắm chủ tình hình, bắt cậu bé phải đẩy mình. Ai ngờ đâu, cậu ta đẩy luôn cô nàng té ngã xuống mặt đất, rồi tự mình chiếm lĩnh chiếc đánh đu. Cô bé bị ngã đau điếng, khóc lóc không ngừng.


“Còn không mau dỗ dành nó đi.” Tự nhiên đem rắc rối tới cho mình.
Anh không chấp thuận việc này. Quả nhiên cô bé khóc lớn hơn, cậu bé đành bó tay, miệng phải liên tục dỗ dành.
“Anh trai luôn làm như thế với em gái.” Duy Duy cảm thán.


Dù trước đây có tức giận đến bao nhiêu, cũng không giữ nó được lâu. Bởi vì cô biết trên đời này, nếu có người nào thật tình thương yêu cô nhất, thì Thỏ Thỏ sẽ là một trong số đó.
“Hừ! Rõ ràng là cử xử như với người yêu bé bỏng.” Anh hừ lạnh.


Ánh mắt quá thiển cận! Anh trai mới là người lười biếng dỗ dành em gái của mình.
“Thôi vào nhà.” Cô không muốn phải tranh luận với anh.
Duy Duy kéo cánh tay đút trong túi quần của anh ra, thân thiết choàng lên đó. Đều là người một nhà, chẳng việc gì có thể chỉ một đêm thì biến thành kẻ thù.


“Thỏ Thỏ! Anh tìm được việc làm chưa?” Gần đây cô thấy anh luôn đi sớm về trễ.
“Rồi.” Anh gật đầu, ánh mắt liếc thoáng qua cánh tay đang bị cô ‘giữ’ lấy.
Khi cô mềm nhũn nép sát người dựa vào anh nũng nịu, dù nó không trọn vẹn nhưng toàn thân anh cảm thấy thật viên mãn.


Hai người cùng nhau trở về nhà, nhưng chỉ đi được vài bước Tiêu Đồ bỗng quay đầu, ánh mắt anh dừng lại nơi hai đứa bé đang chơi đùa…
Con nít? Ha ha, hóa ra có người thích em bé!
Sóng mắt của anh bỗng nhiên nhẹ nhàng thoải mái, lại giống như đang suy tư một chuyện gì đó…


Kế hoạch cho tình yêu không nên quá vội vàng, phải từng bước làm cho con mồi tự mình chui vào cạm bẫy.






Truyện liên quan