Quyển 4 - Chương 17
“Đúng bảy giờ tối đến đón anh.”
Lúc sáu giờ, điện thoại Duy Duy có tiếng tin nhắn vang lên. Người gởi dĩ nhiên vẫn là Tiêu Đồ.
“Anh muốn đi đâu?” Cô cẩn thận nhắn lại.
“Anh muốn dùng xe.” Trả lời rất đơn giản.
Cô chỉ làm tài xế mà thôi? Duy Duy thở phào nhẹ nhỏm, nhưng đồng thời trái tim cũng mất mát âm ỉ.
Mấy ngày nay, anh chẳng hề đeo bám lấy cô. Ngược lại rất tích cực tránh mặt… Tư thái dứt khoát như vậy, nghĩa là rất sảng khoái từ bỏ cô. Thế cũng tốt…
Cô thay quần áo xong, tìm hết hai mươi phút mới chạy đến nhà của anh. Bây giờ nhớ lại, dường như cô chưa tới nhà anh lần này. Ngay từ đầu, quan hệ bọn họ quả đúng là bất thường.
Cô đứng dưới lầu nhắn tin mình đã tới, mười phút sau mới thấy anh chậm rãi đi xuống. Hôm nay anh quàng chiếc khăn caro màu bạc, mặc chiếc áo lông màu xanh thẫm cổ chữ V, để lộ khớp xương quai đòn khêu gợi, khuôn ngực gầy như ẩn như hiện và chiếc quần Jean bó sát người, đem đôi mông bao lại trông vừa tròn vừa đẹp mắt.
Từ sau khi ‘chia tay’ với cô, anh chẳng có chút uể oải, trái lại tinh thần càng lúc càng bay cao, đường tương lai sáng chói. Vì thế anh ăn mặc đẹp như một… cô em“Tòa nhà Ginza đường Giang Tân!” Nói ra sáu chữ xong, anh hạ mắt xuống, dáng vẻ xa cách chỉ xem cô như một tài xế taxi, chẳng muốn nói nhiều với cô một câu.
Trong lòng Duy Duy biết thế, nên cũng không hỏi nhiều, đạp ga tăng tốc chỉ tốn có mười phút đã đưa anh đến địa điểm. Anh xuống xe, Duy Duy đảo vô lăng muốn lái xe về nhà trước, ai dè…
“Em chờ đã, chắc khoảng nửa tiếng nữa anh xuống.”
Nửa tiếng? Hôm qua anh lên đó tới mấy tiếng cũng chưa xuống! Duy Duy nhìn anh đăm đăm.
“Dĩ nhiên là nếu đối tượng đẹp mắt, em sẽ tiếp tục đưa anh qua nhà gái để hẹn địa điểm.” Anh bình thản nói.
Tại sao phải là cô? Hôm qua đối tượng xem mắt của anh là một giáo viên mẫu giáo. Dường như anh đã chấm cô nàng rồi, không chỉ hoàn toàn quên mất cô đang đứng dưới lầu đập muỗi, mà còn cùng người khác trò chuyện đến mấy tiếng, cuối cùng kêu cô chở anh và cô nàng đi dạo chợ đêm. Thậm chí quá đáng hơn là đưa cô nàng về nhà, hại cô làm xong phận sự thì đến rạng sáng mới về tới cửa.
Grừ! Thật quá đáng, bây giờ cô vẫn là bệnh nhân đấy! Nhưng chuyện này cũng chẳng phải vấn đề, mà vấn đề quan trọng ở đây chính là cô nàng kia vốn dĩ hơi lẳng lơ, bộ tịch như muốn dụ dỗ anh lên giường!
May mắn thay anh không có kế hoạch nào với cô ả. Bởi thế lúc này cô giận mà chẳng dám nói gì, chỉ rầu rĩ ậm ừ.
“Được rồi, em chờ anh.” Ai bảo cô hứa làm tài xế cho anh, nghĩa vụ lao động ấy không làm cũng chẳng được.
Cô hy vọng anh sẽ tìm được một đối tượng lý tưởng. Tuy nhiên vì sao trong đầu mong muốn như vậy mà trái tim lại chua xót buồn đau?
“Ừ.” Anh bỏ đi.
Anh không hỏi xem, sức khỏe của cô ra sao rồi? Chỉ trong một đêm, bao nhiêu tốt đẹp anh dành cho cô đã bị thu hồi sạch sẽ. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên.
Ơ hay, được rồi! Duy Duy cũng không chống đối gì, gật đầu đồng ý. Nhưng… Cô trống trải giữa thinh không, dựa vào lưng ghế lạnh buốt mà nghe hồn mình ch.ết lịm.
Chắc hẳn là do độc tính trị liệu bằng hóa chất đang phân tán trong cơ thể. Nếu không, sao cô lại thấy ngực mình khó chịu? Sao hơi thở cũng dường như nghèn nghẹn?
Từ ngày nói chuyện rõ ràng với nhau, Thỏ Thỏ bắt đầu đi xem mắt dày đặc. Hầu như mỗi đêm đều có.
Nửa tiếng sau, anh đi xuống. Lần này chỉ có một mình, Duy Duy bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Không hợp à?” Cô chủ động nói chuyện với anh, ngay cả bản thân cũng chẳng nhận ra khóe môi mình thoải mái dương cao.
“Ừ.”
“Thật ra, anh bớt kén chọn đi. Em thấy cô nàng tối qua cũng khá lắm.” Cô giả bộ nói.
Mặc dù cô thực sự chả ưa gì cô ả đêm qua. Nhưng cô không muốn biểu lộ quá rõ ràng.
“Cô gái đêm qua không được! Chơi đùa thì vô tư, nhưng không thích hợp làm vợ.” Anh thản nhiên trả lời.
“Anh đang muốn tìm đối tượng kết hôn, sao có thể qua loa?”
Lời anh nói làm cô sửng sốt. Gì cơ, kết hôn á?
“Nếu gặp người thích hợp, chắc anh phải cưới sớm. Có lẽ cưới trước em rồi, ngày mùng một tháng năm sẽ kết hôn.” Anh cười.
Mùng một tháng năm? Cả người Duy Duy cứng đờ. Anh giỡn chơi hả? Chắc là giả! Anh cố ý chọc tức cô đây mà! Nhưng vì sao anh đang cười mà thần sắc lại vô cùng nghiêm túc như thế?
Lại một tuần trôi qua, Duy Duy cảm thấy lạ kì hơn. Tiêu Đồ chẳng hề tìm cô, chẳng hề yêu cầu cô làm tài xế chở đi tung lung, càng quên chuyện đi xem mắt.
“Gần đây bệnh viện các anh bộn rộn lắm à?” Vì vậy cô đành thử dò la Triệu Nhân Thành.
“Còn phải hỏi, anh bận sắp ch.ết.” Triệu Nhân Thành nhẹ nhàng trả lời.
Cô không phải hỏi anh! Nhưng cô làm sao có thể hỏi trực tiếp?
“Ồ, đúng rồi! Anh quên nói với em chuyện Tiêu Đồ hình như đang quen với con gái ông viện trưởng.” Triệu Nhân Thành vừa xem TV, vừa nói.
Toàn thân Duy Duy đều tê dại.
“Thế à? Làm sao có thể…” Cớ sao cô không hay biết gì cả? Hơn nữa cô chưa từng nghe nói anh và con gái ông viện trưởng có giao tình.
“Là con gái ông viện trưởng chủ động đến bệnh viện tìm cậu ta, cứ như bị tiếng sét ái tình với bác sĩ Tiêu.” Triệu Nhân Thành thông báo cho cô tin mới nhất.
“Có vẻ bác sĩ Tiêu cũng rất thích con gái ông viện trưởng, hai người tiến triển mau lắm, nghe đồn ngày nào cũng hẹn hò.”
Tiếng sét ái tình…
Anh cũng rất thích con gái ông viện trưởng…
Hai người tiến triển mau lắm, nghe đồn ngày nào cũng hẹn hò…
Mấy việc này rõ ràng chẳng quan hệ gì với cô, thế mà lúc này cả đầu óc Duy Duy đều tê điếng.
“Duy Duy à, ngày mai em phải đi tới bệnh viện để khám rồi. Ngày kia sẽ dùng hóa chất xạ trị.” Nhớ tới chuyện này, Triệu Nhân Thành thở dài.
Bây giờ mỗi một lần xạ trị, sẽ càng khốn khổ hơn lần trước rất nhiều.
“Ngày mai là sinh nhật của em.” Anh vuốt tóc cô, muốn nhân cơ hội này kéo tình cảm hai người gần nhau hơn.
“Sinh nhật của em?” Duy Duy ngẩn ngơ.
Cô hoàn toàn quên mất.
“Đúng thế! Anh nhìn thấy ngày sinh của em trong hồ sơ bệnh án.” Triệu Nhân Thành mỉm cười.
“Em muốn tặng quà gì?”
Có lẽ tình yêu không đủ, nhưng anh luôn cố gắng đối tốt với cô.
Qùa tặng gì ư?
“Nếu không thích sự sắp xếp này, thì anh tự đặt mình trong hộp, mặc bộ đồ cậu chủ, lại mặc luôn đồng phục phi công, sau đó bao luôn một khoang máy bay, chúng ta làm ở trong đó, hài lòng chưa?”
“Em mang theo bộ đồng phục tiếp viên hàng không, anh mặc áo blouse trắng là được rồi!”
Đừng nhớ nhung! Đừng nghĩ nữa! Đừng nghĩ nữa!
“Em thích vòng cổ, túi sách hoặc thứ gì?” Triệu Nhân Thành tiếp tục hỏi.
Cô chẳng cần gì cả, cô chỉ muốn…
“Ngày mai anh đem mình làm quà tặng cho em đi.” Giữa hoảng hốt, Duy Duy bật thốt.
Triệu Nhân Thành ngẩn ngơ, vì sự mạnh mẽ của cô.
Duy Duy cũng kinh hoàng. Rốt cuộc cô đang nói gì thế? Chính cô đang nghĩ đến điều gì?
Triệu Nhân Thành nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi kiên quyết gật đầu.
“Được!” Mối quan hệ này sớm muộn rồi phải đến, lựa chọn ngày mai cũng tốt thôi.