Chương 1: C1: Nói sao cũng phải đưa thằng nhóc đi

Tội Thành, Tử Ngục.
Đúng như tên gọi, đây là một nhà tù đầy tội ác, đồng thời cũng là nhà tù được canh gác nghiêm ngặt nhất trên thế giới.
Là nơi có một không hai.


Nhà chính trị có quyền lực nhất, người giàu có vô cùng, hay chiến thần dũng cảm và mạnh mẽ, giỏi chiến đấu... đều có thể tìm thấy trong nhà tù này.


Những người này đều từng phạm những tội ác tày trời, nhưng vì thân phận khá đặc biệt của họ nên chính phủ các nước vẫn không thể xử tử, chỉ có thể bỏ tù vô thời hạn.


"Thưa đại đương gia, lão Hắc đã đưa hai cô gái từ nước Anh Hoa tới. Dáng người và mặt mũi đều tuyệt vời, hơn nữa còn là xử nữ, đêm nay bảo họ đến phục vụ ngài nhé?"
Một người đàn ông nhỏ gầy, mặt mũi có vẻ hèn hạ nịnh nọt nói.


Ngồi trước mặt gã là một thanh niên da vàng, độ tuổi ngoài đôi mươi, dáng người cao lớn, đường nét ngũ quan sắc nét.
Nếu đặt cái xác này ở ngoài giới giải trí, chäc chẳn có thể khiến vô số cô gái phát cuồng.
Lý Trạch Vũ, ông hoàng vô đối trong Tử Ngục.


Là một cậu ấm quần là áo lượt rất nổi tiếng xuất thân từ nhà họ Lý giàu có bậc nhất nước Hạ, nhân vật nam chính trong vụ án chơi bời trăng hoa ở Hoàng Thành của nước Hạ vào ba năm trước.


available on google playdownload on app store


Đêm đó, Lý Trạch Vũ dưới sự xúi giục của đám bạn xấu đã cưỡng bức Diệp Khuynh Thành, mỹ nữ số một Hoàng Thành.
Nếu Diệp Khuynh Thành chỉ là một cô gái của một gia đình bình thường, với sức ảnh hưởng của nhà họ Lý, đương nhiên có thể giải quyết cho hắn.


Đáng tiếc Diệp Khuynh Thành cũng xuất thân từ nhà họ Diệp giàu có bậc nhất.
Nếu như không phải ông cụ nhà họ Lý bảo vệ nghé con, e rằng tên này không thể sống đến giờ...


Nghe nói khi đó ông cụ nhà họ Diệp một tay chống gậy, tay kia cầm khẩu súng lục Mauser đã cất giữ hàng chục năm xông thẳng vào nhà họ Lý tuyên bố muốn đập ch.ết Lý Trạch Vũ.


Ông cụ nhà họ Lý tuyên bố nếu ông cụ nhà họ Diệp dám động vào một sợi lông của chät mình thì sẽ kéo đối phương cùng đi gặp tổ tiên.
Sau đó, với sự thuyết phục của người trẻ hai nhà, hai ông cụ mới dần dần nguôi giận.


Vì đuối lý, nhà họ Lý đã lấy ra rất nhiều lợi ích để bồi thường cho nhà họ Diệp, còn công khai xin lỗi nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp đã lấy được lợi ích, còn có bậc thang để xuống nên cũng đồng ý dẹp yên chuyện.


Có điều, ông cụ nhà họ Diệp cảm thấy mình đã bị ông cụ nhà họ Lý coi thường, nên nhất quyết phải dạy cho Lý Trạch Vũ một bài học.
Kết quả là...
Tên này đã bị đưa đi vào Tử Ngục.
"Hả.."


Lý Trạch Vũ đứng dậy duỗi người, cong môi nói: "Cô gái gia đình bình thường sao? Vậy tôi miễn cưỡng nhận vậy."
"Vâng!" Tiếng cười của gã đàn ông hèn hạ vang lên.
Đúng lúc này, một người quản giáo da trắng chạy tới: "Đại đương gia, ba vị đại gia, mời ngài qua đó!"


Lý Trạch Vũ là ông hoàng của Tử Ngục, những người có thể được gọi là đại gia ở đây đương nhiên là ba người sư phụ của hẳn.
"Mấy lão lại muốn làm gì nữa đây? Không phải lại muốn đuổi mình ra khỏi tù đấy chứ..."
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa đứng dậy rời đi.


Gã đàn ông hèn hạ và quản giáo nhìn vào bóng lưng hẳn, trên mặt cũng là vẻ thắc mắc, khó hiểu.
"Người khác nghĩ mọi cách cũng không ra được, đại đương gia thì hay rồi, ba vị đại gia chủ xin ngài ấy đi, ngài ấy
cũng không đi!"


"Suy nghĩ của đại đương gia không phải thứ mà hai chúng †a có thể đoán..."
Cả hai thầm thở dài.
Vài phút sau, Lý Trạch Vũ đến bên ngoài một tòa nhà sang trọng nhất trong nhà tù.
"Hôm nay nói sao cũng phải đưa thắng nhóc đó đi!"


"Đúng vậy, nếu thăng nhóc còn không đi, có lẽ nó có thể đưa tiễn ba người chúng ta được rồi!"
Tiếng trò chuyện của hai ông lão vang lên.
"Hai ông đừng kích động quá, Ngự Long Thần Công của Trạch Vũ sắp luyện tới tâng chín đại viên mãn rồi, chắc thằng nhóc muốn chờ sau khi đột phá mới rời đi!"


Giọng nói của một bà lão vang lên.
"Ba người chúng ta hợp lại cũng chưa chắc đánh được thẳng nhóc, nó ra bên ngoài cũng không có đối thủ rồi, đột phá chỗ nào thì có liên quan gì chứ!"
Ông lão lên tiếng đầu tiên phản bác nói.


Lý Trạch Vũ đứng ngoài cửa nhếch môi nở một nụ cười tà ác, sau đó ấn xuống rồi kéo tay năm đẩy cửa bước vào.
Ba người già trong phòng ngồi cạnh nhau, hai nam một nữ.
Trong đó có một ông lão đầu trọc, trên người mặc áo hòa thượng, nhưng áo cà sa lại buộc ngang eo, thoạt nhìn trông chẳng ra sao.


Một ông lão khác tóc dài buộc cao, cằm có chòm râu dài màu trằng, trong tay cầm cây phất trần, nếu trong miệng ông không ngậm điếu xì gà lớn trong miệng thì trông cũng có dáng vẻ như thần tiên.


Cuối cùng, bà lão nhìn có vẻ bình thường, tuy tóc đã bạc và có nếp nhăn trên mặt, nhưng khí chất trên người rất tốt, ngũ quan tinh xảo chưa hề kém đi, không khó để nhìn ra khi còn trẻ cũng là một người đẹp tao nhã có một không hai.
"Thỏ con... À không, đồ nhi ngoan!"


Lão đạo sĩ kịp thời sửa lời nói: "Vi sư quan sát thiên tượng ban đêm, tính toán hôm nay là ngày lành, thích hợp ra tù nhất. Trăm năm sau sẽ không có ngày nào thích hợp hơn ngày hôm nay, cho nên... hôm nay con đi ngay đi!"


"Con không đi, tuyệt đối không đi!" Lý Trạch Vũ tìm một cái ghế gỗ, tự mình ngồi xuống, nghiêm túc nói: "Con đi rồi thì không còn ai hiếu kính với ba vị sư phụ nữa, đồ nhi không thể bất hiếu!"


"Bốp!" Hòa thượng vỗ vào cái đầu hói của mình, khuôn mặt già nua nhăn nhó đến mức gần như biến dạng, tức giận nói: "Con làm vậy là có hiếu với chúng ta sao? Ta thấy con chỉ mong sao. ba chúng ta sớm ngày về trời thôi!" "Sư phụ Nhất Trinh, người nói vậy không đúng rồi!"


Lý Trạch Vũ xắn tay áo lên, bắt đầu nói không ngớt.
"Nếu không phải con ở đây, mỗi ngày người có rượu có thịt để ăn sao?"
"Còn tấm ngọc bồ đoàn không còn sản xuất ở dưới gối của ngươi nữa, là ai đã đưa cho người?”


"Còn nữa, ai đã cho người toàn bộ đĩa xxx của thầy Thương cho người?"
"Vậy mà vừa rồi người lại nói những lời đó, lương tâm của người không đau sao..."
Nói đến cuối, Lý Trạch Vũ còn bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn.


Hòa thượng Nhất Trinh bị nói đến độ mặt đỏ tía tai, hận không thể tìm một vết nứt trên mặt đất để chui xuống.
“Thật không ngờ hòa thượng lại là loại người này!" "Ai nói không phải chứ..."
Lão đạo sĩ và bà lão mắt to trợn mắt nhỏ, vẻ khinh thường không hề che giấu.


"Khụ khụ" Cây phất trần trong tay lão đạo sĩ đổi hướng vung, ông
hằng giọng nói: "Đồ nhi ngoan, chúng ta đều biết con có lòng hiếu thảo, nhưng..."


Nói đến đây, giọng điệu của ông bỗng trở nên nặng nề hơn: "Bởi vì cái gọi là nam nhi tốt chí tại bốn phương, sao người trẻ tuổi có thể thu mình lại ở nơi khắc nghiệt, không có tương lai này chứ? Con nên ra bên ngoài thể hiện tài năng, xông pha đất trời!"


"Sư phụ Vô Trần, con chỉ là một cậu ấm đời thứ hai chỉ muốn an phận, không có lý tưởng hoài bão lớn như vậy!"
Lý Trạch Vũ mặt không đỏ tim không đập, nói với vẻ như lẽ đương nhiên.


Khóe miệng lão đạo sĩ Vô Trần kịch liệt co giật mấy cái, rõ ràng bị "đồ nhi ác nghiệt" trước mặt làm cho tức giận.


"Trạch Vũ, sao con có thể coi thường bản thân đến thế? Con là kỳ tài luyện võ hiếm thấy trong ngàn năm qua. Chỉ thời gian ba năm ngắn ngủi đã học được những tài nghệ cả đời của ba người chúng ta, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy!"


Bà lão nói đến đây còn cố ý nghiêm nghị, cất lời thấm thía: "Nếu ông trời đã ưu ái con, con nên có tấm lòng hào hiệp, ra thế giới bên ngoài giúp đỡ chính nghĩa, trừng phạt cái ác nêu cao cái thiện, làm một người có tài có chí người người kính trọng ngưỡng mộ!"


"Ngọc Linh Lung nói đúng quá!"
"Rất tốt, rất tốt..."
Lời nói của Ngọc Linh Lung đúng đến mức hòa thượng Nhất Trinh và đạo sĩ Vô Trần gần như vỗ tay khen ngợi.
Thế nhưng Lý Trạch Vũ lại ngoáy tai, trong miệng phun ra một câu.
"Só rỳ, con không có hứng!"






Truyện liên quan