Chương 29: Leo thiên thê 2
Vốn dĩ Hoa Tiểu Nhã cũng chỉ mặc một bộ váy áo rất mỏng. Hôm nay, khí trời đột nhiên như vậy. Hoa Tiểu Nhã bắt đầu chửi má nó, kẻ nào thiết kế ra cái thiên thê bỏ đi này chứ? Biến thái như vậy, muốn rét ch.ết người ta sao?
Bước chân cứng đờ, nàng không thể làm gì khác hơn là nhảy ——
Một chữ, lạnh. Hai chữ, rất lạnh.
Giờ phút này nàng cũng không cố nguyền rủa tên Bạch Trì Hữu biến thái ở trên đó, chỉ muốn một chuyện, nàng không thể thua ——
“Lửa.” Hoa Tiểu Nhã bắt đầu ảo tưởng, bốn phía quanh mình đều là những cây đuốc, cảm giác ấm áp.
Vậy mà, phút chốc không nhảy nổi nữa, Hoa Tiểu Nhã liền một đường lăn thẳng xuống phía dưới ——
Xong rồi xong rồi, mình leo được đến nửa ngọn núi thứ hai, vậy mà té xuống, còn không mất mạng sao?
Hoa Tiểu Nhã cố gắng đưa một tay ra, đè lại mặt đất, lại bị động lượng và quán tính ép tới cánh tay tê dại, đau đớn khiến nàng nhe răng trợn mắt, lại cũng không thể khiến thân thể nàng dừng lại ——
Đang lúc nàng suy nghĩ, làm sao mới có thể dừng lại đây, chỉ cảm thấy bên hông có một lực cản, nàng dừng lại ——
Nhìn chung quanh, cũng không có ai, tại sao mình lại dừng lại? Hoa Tiểu Nhã cũng không kịp để ý chuyện đó, chịu đựng đau đớn bên hông cùng thống khổ ở cánh tay, đứng lên. Mồ hôi lạnh toát ra.
Hoa Tiểu Nhã cúi đầu, lơ đãng liếc mắt nhìn biển biển cánh hoa mai bị đè trên mặt đất! Thì ra là, không biết từ khi nào, phía dưới mình vậy mà có thật nhiều cánh hoa mai. Mới vừa rồi cũng không có nhìn thấy hoa mai trên mặt đất. Hoa Tiểu Nhã lắc đầu cười một cái, có thể là gió thổi tới cũng nên.
Hoa Tiểu Nhã tiếp tục đi về phía trước, rốt cục, ở trên ngọn núi xuất hiện một màn sương trắng, cảm giác mình sắp đông cứng, leo lên ngọn núi thứ ba ——
Vừa lên đến ngọn núi thứ ba, Hoa Tiểu Nhã cảm thấy ấm áp, cảm giác bốn mùa như xuân, tòa sơn phong thứ ba này có thật nhiều hoa mai, từng đám từng đám, giống như tiến vào một hoa mai tiên cảnh.
Hoa Tiểu Nhã chân cứng đờ, bỗng chốc té ngã xuống đó.
Toàn thân mình cũng đông cứng, tứ chi đã sớm không nghe lời.
Nghe bốn phía dường như nơi nào đó có tiếng nước chảy, Hoa Tiểu Nhã cảm giác, giống như một bài hát ru con.
Ngủ một hồi, lại một hồi.
Hoa Tiểu Nhã nằm mơ.
Trong mộng trăm hoa đua nở, mình lại cảm giác ấm áp lạ thường, một đôi tay nhè nhẹ vuốt ve qua lại trên người mình, truyền cho mình cảm giác thư thái kì lạ, trên thân thể đông cứng kia cũng dần dần trở nên mềm mại.
Hoa Tiểu Nhã thoải mái rên một tiếng, tựa hồ nghĩ tới đôi tay ve vãn của Lạc. Đột nhiên bắt được đôi tay đang di chuyển truyền đến ấm ápkhắp người mình, đặt vào trước ngực mình.
Cảm giác được đôi tay kia dừng lại, Hoa Tiểu Nhã chui vào trong ngực một người khác, trong miệng thì thầm, “Lạc……”
Người nào đó đang ôm nàng bỗng chốc cứng đờ——
……
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót véo von, một không khí cuối thu của thiên nhiên, cảm giác hơi thở vô cùng thông thuận ——
Thật là thoải mái ——
Hoa Tiểu Nhã kiệt sức vặn vẹo thắt lưng, ngồi dậy.
Cảm giác thật thoải mái, dường như mình thần thanh khí sảng, vặn vẹo thắt lưng mấy cái, sờ sờ cái bụng, lúc này mới bắt đầu quan sát cảnh sắc xung quanh ——
Hoa tươi thảm cỏ, nước sông thác nước, chim nhỏ trời xanh ——
Mình đang ở tiên cảnh nhân gian nào đây?
Nghĩ đến mới vừa rồi mình tựa hồ đi không tới ngọn núi đáng ghét nào đó, sao lại tới được đây?
Chẳng lẽ mình ch.ết rồi? Cho nên mới đến thiên đường?
Có điều, Hoa Tiểu Nhã cười khổ một tiếng, mặc dù kiếp trước nàng không muốn nhớ lại nữa, nhưng chuyện này tựa hồ đã cắm rễ trong đầu, đuổi cũng không đi. Mình làm quá nhiều chuyện sai lầm, sau khi ch.ết đương nhiên cần phải tới địa ngục mới đúng chứ?