Chương 17
Nhanh chóng đã tuyết rơi, tháng trời nắng ấm cũng đã qua rồi. Nơi viện hoa nhỏ,
hoa đăng rơi trên mặt hồ đóng băng, thêm chút nữa mưa tuyết lại rơi. Hương nền tuyết như màng sương lạnh ngắt trong đêm vào mỗi sáng liền dễ dàng khiến người khác lười ra khỏi phòng, đúng hơn là tránh những nơi như cái đình viện buồn tẻ này không có gì vui.
Đình viện nơi này trong phủ Sử Đồng Vi, nó được xây tốt ở giữa một cái hồ lớn,
dưới hồ là những đóa ức hồng liên, bên kia bờ lại xanh ươm một màu xanh cuẩ cây lớn và hoa cỏ. Bất quá, nơi đó chỉ là dành cho phong cảnh đẹp vào những đêm hoa đăng, ngâm thơ, và vào mùa xuân mới có. Hiện tại, nơi đây chỉ là một mảnh toàn trắng, rất trắng và trắng xóa, nơi kia chỉ còn những cành cây khẳng khỉu đen ngòm, như những cái bóng lớn từ đằng xa. Nơi này, hoa ức liền hồng đã không nở, chỉ toàn những chiếc lá to ngập dưới màng lớp băng tuyết dày đặc.
Yêu Tử thở dài nhìn về phía trước, đem tay chống cằm. Một năm trôi qua rồi, đúng một năm trôi qua, nàng không thể tính được ngày nàng chiềm trong bóng đêm từ khi nào, lại không thể biết cách làm để nhập vào khuôn ngọc hồ ly kia. Một năm tìm đủ cách để rời đi tìm đến Độc Hoàng, nhưng không biết tại sao vừa rời xa Sử Đồng Vi được một trăm bước liền có cảm giác đau tim, đầu óc choáng váng. Dù là hồn ma nhưng vẫn có cảm giác muốn cháy cả thân hình, còn nhớ lần trước, Sử Đồng Vi đang tìm duyệt bản tấu chương, Yêu Tử lại muốn ra ngoài tìm ngọc để nhập vào, lần vừa bước ra khỏi cửa sau liền muốn đổ hết người xuống. May Kim Khuyến nhìn thấy liền đem nàng về lại bên Đồng Vi, với lý do nàng muốn chạy trốn.
Cùng lắm là bị oan, nhưng xem như hắn cứu nàng một mạng.
Kể từ cái ngày đó, Đồng Vi ngoại trừ lên triều thì dường như lần nào cũng bắt nàng ở trong phủ hắn. Nói ra mới nghĩ, tên kia cơ bản là một tướng quân triều đình, hai năm nay ở phía ngoại ô phương Tây, dịch bệnh đột nhiên hoàn hành hắn cũng một toán binh nhỏ của mình đi tìm giải độc, không ngờ trên đường đi về đoàn quân gặp phải thù địch đặc bẫy, giữ được mạng với sự hỗ trợ của hai cận vệ là may rồi.
Tình ra một chút, cái này liên quan đến triều đình. Nàng không muốn phiền phức.
Mà có muốn được hay không đây?!
“Yêu Tử ta tìm nàng khắp nơi cuối cùng là nơi này.”
Giọng nói vang lên từ phía sau lưng, một tiếng thở dài bên tai, thêm một tiếng cười trêu chọc. Sử Đồng Vi từ trên triều đi xuống, hắn vừa được tin tốt nơi bệnh dịch miền tây đã bị quét sạch, nhân dân đang dần cải thiện lại đời sống. Hắn muốn chia sẻ với nàng, cũng muốn nàng có cái gì đó để vui, cùng lắm hắn muốn nàng cười. Một năm quen nàng, trước một ngày chưa thấy nàng cười tươi một lần,
chỉ trưng đôi mắt tím nhìn vế phía vạn vật trước mắt. Con mắt sâu thằm và vô định kia khiến nàng cô tịch đến kì lạ. Gần đây vào đông rồi gió cũng lạnh hơn,
bên nàng vẫn luôn là trang phục khá mỏng, cơ bản không đủ ấm. Nhìn đi nhìn lại hắn vẫn muốn đưa cho nàng cống phẩm cống nạp này.
“Đồng Vi đại ca, huynh đã ở trong triều về rồi”
“Trời về lạnh đem nó mặt vào. Hiện tại trong phủ ai cũng biết nàng là biểu muội của ta, về sau ta sẽ gọi thêm người đến may ít trang phục ấm cho nàng. Mùa đông không được để lạnh. Hiểu không?”
“...Đồng Vi đại ca, đa tạ.”
Yêu Tử cười lạnh nhìn về khăn bông, lại nheo mắt nhìn về phía trời, nhẹ cười, có một người bạn tốt thì tốt nhất rồi, nhưng với thân nhiệt hiện tại của mình...Nàng như thế nào cần đến áo ấm hay áo lông chồn để giữ ấm chứ?
Đồng VI lắc đầu nhìn nàng, hắn hiểu nàng đang nghĩ gì. CHuyện lần trước, hắn còn quá ngượng ngạo, Kim Tuệ đánh cửa đúng lúc khiến hắn tỉnh người, nếu không sau này không biết làm sao đối mặt với nàng được. Sau những ngày, nàng nhìn hắn cũng gần hơn một chút, nhưng giữa khoảng cách không đến quá gần thân mật hắn sợ rằng đến khi hắn không thể nhìn nàng được nữa. Một năm trôi qua Yêu Tử vẫn thế, chỉ là hắn không biết lòng hắn đã thay đổi rất nhiều rồi.