Chương 38
Edit: Michellevn
Chung cư cao cấp thuộc khu vực trung tâm thành phố và môi trường cực tốt, đoạn đường từ trung tâm thương mại chạy đến cũng chỉ hơn mười phút. Chu Lăng chạy xe đến cổng lớn bên ngoài chung cư, Thời Tuấn đã đứng chờ bên cạnh xe của mình.
một chiếc xe thể thao màu trắng thắng gấp dừng lại ở ven đường, cánh cửa xe bên ghế lái mở ra, Chu Lăng bước xuống xe, trên người là áo khoác lông chồn màu trắng, bên trong là váy len dài màu hoa hạnh, cả người trông mềm mại thoải mái đến không ngờ, tóc vén ra phía sau, trên đầu là mũ dạ màu xám.
cô vòng qua phía đầu xe bên này, vừa cúi đầu lấy ra điện thoại di động, hình như có điện thoại gọi đến. Thời Tuấn đã cất bước đi tới, thấy cô đột nhiên dừng lại, đưa điện thoại lên tai nhận cuộc gọi, đồng thời khóe miệng cong lên, quay người đưa lưng lại.
" Hello." một tay Chu Lăng chống lên mui xe, cười hi hi vào điện thoại.
Điện thoại là Hướng Nghị gọi tới, hỏi cô như xét hỏi:" Lại đi đâu đấy? "
(*)Xét hỏi: nguyên văn là “tr.a cương” ( 查岗), cách nói dùng cho cặp yêu nhau, tr.a hỏi đường đi nước bước của người yêu để phòng ngừa ngoại tình.
Cái từ "lại" này, phản ánh sâu sắc sự bất an và u oán bên trong của người nói. Đừng trách anh căng thẳng, trải qua việc lần trước anh vừa về nhà một cái thì người đã bỏ chạy, vẫn còn rành rành trước mắt, cho nên vừa nhìn thấy chỉ mình Tiền Gia Tô xách theo đồ trở về, tình trạng y như vậy, làm anhkhông thể tránh khỏi liên tưởng tương tự.
" Hey, yên tâm đi mà, không chạy đâu," Chu Lăng buồn cười sờ trán," Đợi em hai mươi phút nữa, sẽ về liền thôi."
Hướng Nghị ừ một tiếng:" Cơm làm xong rồi, em nhanh lên đi." Dừng lại một lát rồi bỗng dưng thông báo thực đơn:" Thịt kho tàu, gà nấm đông cô, canh đậu hũ tôm nõn, ốc xoắn xào tỏi hấp miến,......"
Buồn cười quá đi mất, thế mà còn nghĩ đến lấy đồ ăn ra dụ dỗ cô, cô tham ăn lắm đấy..........Chu Lăng vui vẻ hết sức, cười một hồi, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mép, được à nha, quả thật là sự thèm ăn đã được khơi gợi lên rồi.
" Mười lăm phút, không thể nhanh hơn được nữa đâu!"
Đầu dây bên kia Hướng Nghị cười khẽ cười, sau cùng lại dặn dò cô :" Lái xe chậm chút."
Chu Lăng cười, nói biết rồi, vừa cúp điện thoại thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng hô nhỏ :" Cẩn thận ----------!"
cô giật mình, ngẩng đầu theo phản xạ, còn chưa kịp xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cánh tay bị người ta nắm chặt lấy, kéo ra phía sau. Bờ lưng đập vào lồng ngực, ngay lúc đó, một chiếc xe tốc độ cực nhanh gầm rú xẹt qua trước mặt, chỉ trong chớp mắt đã lao như bay phóng đi cả mấy trăm mét.
Chiếc xe kia giá trị xa xỉ, cũng không biết là nhị thế tổ nhà nào bão xe trên đường lớn.
Phải mất vài giây mới phản ứng lại được, hai chân Chu Lăng trụ vững lại, lập tức hất người phía sau ra, cau mày phủi phủi chỗ quần áo đã bị anh ta túm.
sự ghét bỏ của cô không hề che giấu, Thời Tuấn thu tay lại, đáy mắt tối sầm.
Chu Lăng đã vòng sang bên kia mở cánh cửa phía sau, nghiêng người nhìn cái miệng dẩu ra có thể treo được cả chai dầu của Chung Niệm Đồng:" Xuống đi ."
" không xuống!" Chung Niệm Đồng ôm lấy ghế ngồi phía trước, bày ra tư thế nhất định chây ì," Em muốn cùng chị đi tìm Tiền Gia Tô! Em cũng muốn chơi những gì mọi người chơi, chị cho em leo cây thìchị phải chịu trách nhiệm!"
Chu Lăng đang gấp trở về ăn cơm, không có thời gian lề mề với cô ta, cứ thế mà túm lấy cổ tay trắng nõn mảnh dẻ, cứng rắn lôi người xuống. Chung Niệm Đồng nhíu mày kêu lên đau đớn, Chu Lăng cũng không thèm để ý, cứ thế đẩy đến bên cạnh Thời Tuấn:" Em vợ của anh thì anh tự xem mà lo liệu đi."
nói xong, đóng sầm lại cánh phía sau, đi về phía chỗ ngồi tay lái.
" Sao chị lại như thế hả!" Chung Niệm Đồng thở phì phì muốn đuổi theo, bị Thời Tuấn kéo trở về.
Chu Lăng lên xe, giẫm mạnh chân ga phóng vụt đi.
không may là trên đường lại gặp một đoạn tắc đường, tới tiểu khu Hướng Dương đã quá thời gian mười phút. Chu Lăng dừng xe lại trong sân, gần như chạy chầm chậm lên đến lầu ba.
Đến trước cửa ngừng lại, hổn hển giơ tay lên, lại do dự chớp chớp mắt, không gõ được.
Giây tiếp theo, cửa được mở từ bên trong, là bà cụ ở trên lầu nghe được tiếng xe, chạy ra đón người. Bà cười tủm tỉm đứng ở cửa, cơ thể gầy gò được bao phủ bởi một chiếc áo khoác lông tương tự như của Chu Lăng, bên trong cũng là bộ quần áo cotton cô mới mua cho.
" Con gái tới rồi!" Bà cụ vui vẻ hô lên, đóng cửa lại, không hề dừng lại mà dạo bước một vòng quanh người Chu Lăng," Đẹp không ?"
"Đẹp." Chu Lăng cười, chúc, " Chúc bà sinh nhật vui vẻ ạ!"
Có lẽ vì bà cụ đã biết lịch sử hôn nhân của mình, cô ngược lại cảm thấy đỡ căng thẳng hơn một chút, mặc dù vẫn còn phản xạ có điều kiện khi đối mặt với người già, nhưng không căng thẳng như lần trước, không có vấn đề gì khi nói chuyện trực tiếp.
Tiền Gia Tô thò đầu ra ngoài cửa ngắm nghía, nhìn thấy hai người mặc đồ giống nhau, nhe răng ra cười vui vẻ.
Bà ngoại còn không rụt rè bằng cậu, vừa mang quần áo về nhà bà cụ đã hết sức vui sướng mà thay luôn, nói là muốn để cháu dâu của bà tới cho người ta xem. Cái áo khoác lông này vốn dĩ bà e ngại sang trọng quý phái không tình nguyện mặc, nhưng Tiền Gia Tô vừa nói hôm nay chị Lăng cũng mặc loại này, bà cụ lập tức phủ lên ngay.
Lúc Chu Lăng bị bà cụ kéo vào trong nhà, nghe thấy bà thì thào: " Sau này đừng mua quần áo cho ta nữa, mua nhiều cũng có mặc được hết đâu. Cháu để tiền lại mà mua quần áo cho mình ấy, đừng mua đồ cho bà nội nữa."
" không có gì đâu ạ," Chu Lăng định nói con vốn nhiều tiền mà, thế nhưng đến bên miệng lại biến thành:" Quần áo con nhiều mà."
Hướng Nghị bưng đồ ăn đã làm xong lên, một bàn đầy ắp, hết sức phong phú.
Bà cụ ăn một chén trứng chưng sữa bò, đồ ăn cũng nếm mấy miếng, rồi uống thêm một chút canh, thìkhông ăn được gì nữa, thời gian còn lại vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn Chu Lăng ăn, gắp đồ ăn cho cô.
Chu Lăng thì khẩu vị được kích thích, vùi đầu ăn, liên tục không dừng lại.
Tiền Gia Tô bên cạnh nhìn thấy vậy chép miệng:" Hôm nay chị mang theo hai cái dạ dày hả, sao mà ăn nhiều như vậy chứ?"
" Ăn của cháu đi, lo nhiều quá đấy." Bà cụ đập một cái lên lưng câu, quay về phía Chu Lăng lại là vẻ mặt tươi cười, thấy cô thích ăn thịt kho tàu, dứt khoát đem cả đĩa để trước mắt cô," không cần để ý nó, ăn nhiều một chút. Nhìn cháu gầy thế này, trên người cũng đâu được mấy lạng thịt."
Súyt nữa thì Chu Lăng phì cười, cả cái miệng đầy thịt còn chưa kịp nuốt, lấy tay bụm lại, ắnh mắt chan chứa ý cười liếc nhìn Hướng Nghị. trên người cô còn ít thịt hả? Thế nhưng chỗ cần lớn cũng không nhỏchút nào đâu.........
Khóe miệng Hướng Nghị khẽ cong lên, không nói gì, tay ở dưới bàn lén nhéo một cái lên eo cô.
Tiền Gia Tô và hai miếng cơm, vươn tay muốn gắp thịt kho tàu, vậy mà chả thấy thịt đâu, tìm một vòng không biết đã chạy đến trước mặt chị Lăng của cậu rồi. Mới duỗi đôi đũa ra, đã bị bà cụ chọc vào mu bàn tay, chỉ vào đĩa rau xanh trước mặt cậu nói :" Cháu ăn cái đó."
" Cháu cũng gầy lắm đó, sao bà không cho cháu ăn thịt chứ?" Tiền Gia Tô bất mẵn nói thầm hai câu, vòng đũa lại, gắp gà om trước mặt anh họ.
"Cháu gầy là bởi vì yếu ớt, chứ bộ ăn ít thịt sao?" Bà cụ không lưu tình nói," Suốt ngày thức đêm, không thì co quắp trên giường nghịch di động, cũng không chịu vận động. Cháu xem anh cháu kìa, ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày rèn luyện, thân thể tốt bao nhiêu."
Tiền Gia Tô không nghiêm túc nói :" Cháu mà có bạn gái thì ngày nào cháu cũng vận động đấy."
Động tác ba người dừng lại, đồng loạt nhìn cậu, bà cụ sững người một lát mới phản ứng lại kịp, đánh hai cái lên lưng cậu, vừa cố gắng kìm nén nụ cười:" nói gì vậy hả, nhóc lưu manh!"
một bữa cơm ăn tương đối vui vẻ, Hướng Nghị dọn dẹp sạch sẽ cái bàn bừa bộn, Chu Lăng đội cho bà cụ cái mũ sinh nhật, bên kia Tiền Gia Tô đã châm nến xong, đèn vừa tắt, hát lên bàn hát chúc mừng sinh nhật:" Chúc bà sinh nhật vui vẻ ~ Mừng bà sinh nhật vui vẻ ~"
Hát hết một lượt lại hát quay lại, Hướng Nghị dị ứng với giai điệu này, không thể nhịn nữa, vỗ một cái lên đầu cậu:" Được rồi đấy."
Bà cụ vui cười hớn hở hỏi:" Có phải nên ước nguyện không ?" Nhận được câu trả lời thuyết phục, liền khom người, hai mắt lấp lánh nhìn bánh ngọt nói :" Ước muốn sang năm có thể được ẵm bồng chắt trai lớn!"
" Ây dô, sao bà lại nói thẳng ra như thế, ngay trước mặt con gái nhà người ta, xấu hổ quá đi mất ha ha ha ha ha!" Tiền Gia Tô ngồi luôn xuống đất cười không ngừng lại được.
Chu Lăng theo bản năng đưa mắt nhìn Hướng Nghị, đúng lúc gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình, đáy mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng lấp lánh của ngọn nến.
Bánh ngọt không đường, bà cụ chỉ ăn một miếng nhỏ, không bao lâu dạ dày liền cảm thấy khó chịu. Chu Lăng đang thảo luận với Tiền Gia Tô về mùi vị bánh ngọt, hốt hoảng, vội vàng chạy tới phòng bếp gọi Hướng Nghị.
anh đang sắn tay áo rửa chén bát, trên tay đều là bọt xà phòng." Thuốc ở trong ngăn kéo phía dưới tủ ti vi,” anh chỉ cho Chu Lăng đi lấy," lọ màu trắng đấy, uống một viên là được."
Nhìn bà cụ uống thuốc xong, Chu Lăng lại đi tới phòng bếp, yên lặng đứng phía sau anh.
Hướng Nghị cảm nhận được cảm xúc của cô không đúng, quay đầu nhìn cô, nói trấn an:" không có gì đâu, đừng căng thẳng." cô cúi đầu, đứng yên không nhúc nhích, Hướng Nghị nói tiếp:" Em đưa bà xuống dưới đi dạo một chút đi, tiêu thực."
Chu Lăng vẫn cúi đầu, đi ra ngoài.
Bà cụ chỉ là ăn nhiều quá, không có gì đáng ngại, lúc xuống lầu còn ngược lại an ủi Chu Lăng. trên sân đang có hàng xóm tán gẫu, trông thấy hai người mặc áo khoác lông chồn bước ra từ hành lang bụi bẩn, ăn ý ngừng lại.
Có người nhận ra bà cụ, đon đả cất tiếng chào:" Ây dô, hôm nay ăn mặc sang trọng như vậy ư?"
Chung cư chủ yếu là người nghèo, trông thấy áo khoác lông chồn như thế, tất cả phản ứng đầu tiên đều là ------Giả thôi. Nhưng rồi khi tầm nhìn rơi lên người Chu Lăng đứng bên cạnh khí chất nổi bật, thì khó tránh khỏi trở nên khác thường.
cô từ đầu tới chân, áo nón và giày nhìn ra đều là hàng hiệu cao cấp, không hề giống giả tí nào. một phụ nữ xinh đẹp vừa có tiền như vậy, hiển nhiên không phải người của tiểu khu chỗ họ.
" Ai vậy nhỉ?" Ánh mắt mọi người đều lướt trên người Chu Lăng, có người tò mò hỏi.
Bà cụ liếc mắt nhìn đối phương, cười ha ha, cố ý giới thiệu về cô :" Đây là bạn gái Hướng Nghị nhà chúng tôi, hôm nay tới mừng sinh nhật tôi đấy!"
Người kia làm ra vẻ không tin tưởng cho lắm:" thật sao, dáng dấp thật xinh đẹp, đối tượng ai giới thiệu cho vậy hả?"
Bà cụ không thèm để ý, kéo Chu Lăng nói :" Đây là mẹ của Tống Phỉ. Cháu gặp Tống Phỉ rồi nhỉ, trước kia hay đến nhà chúng ta chơi, từ nhỏ đã rất thích quấn quít Hướng Nghị."
Lời này là cố ý nói cho mẹ của Tống Phỉ nghe. Quan hệ hai nhà vốn dĩ không tồi, mấy năm này lại vì chuyện ồn ào của hai đứa trẻ mà không vui vẻ lắm. Mẹ Tống Phỉ gặp ai cũng than phiền Hướng Nghị sửa xe không có tương lai, cứ quấn lấy con gái nhà họ không tha, có cả một thời gian hai nhà khôngqua lại vì chuyện này.
Tống Phỉ.......Chu Lăng vẫn có chút ấn tượng, không phải chính là người thích Hướng Nghị kia sao, côgái nhỏ rất hay chạy đến phòng làm việc đó à. Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, còn muốn dùng điệu bộ bà chủ lấn áp cô, Chu Lăng cũng không khách sáo, xem cô ta như bảo mẫu mà sai cô ta mang nho đirửa.
Chuyện mẹ của cô ta Tiền Gia Tô cũng đã nhắc qua một chút, Chu Lăng nhìn bà ta, mỉm cười:" Xin chào."
Sắc mặt mẹ Tống Phỉ nhìn không tốt lắm, bĩu môi. Người bên cạnh bà ta lập tức hòa hoãn nói :" Đều là chuyện ngày nhỏ thôi, giờ Tiểu Phỉ tương lai rộng mở, đang làm việc ở ngân hàng, tiền lương được cả vạn ấy chứ hả?"
" Hết năm nay nghe nói còn muốn tăng nữa đấy." Mẹ Tống Phỉ có phần đắc ý, rồi lại hỏi Chu Lăng:" côlàm công việc gì vậy?"
Chu Lăng hơi hơi nghiêng đầu, tủm tỉm cười nhìn hai người kẻ xướng người họa, nghe hỏi vậy bình thản thờ ơ trả lời:" Tôi tự mình mở công ty."
Con mắt mẹ Tống Phỉ hơi có phẩn mở to ra, nhưng có vẻ cũng không tin cô có thể mở được công ty tử tế gì." thật á, công ty làm gì vậy?"
" Bất động sản ạ." Chu Lăng đáp tùy tiện.
Mẹ Tống Phỉ và bạn tốt liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau ---- Chắc chắn là khoác lác, một cô gáituổi còn trẻ như vậy, có thể làm được bất động sản sao?
" Ây dô, vậy chắc là kiếm được nhiều tiền lắm hả, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu thế?"
Chu Lăng khẽ nhướng mày, thu nhập của công ty một tháng bao nhiêu, cô quả thật là không biết.
" Này khó nói lắm ạ."
Mẹ Tống Phỉ lập tức lộ ra biểu tình " Bà xem, tôi biết ngay là cô ta khoác lác mà", vẻ khinh thường hiệncả ra trước mắt.
Chu Lăng không nhìn bà ta, nghĩ nghĩ, quay đầu, chỉ vào chiếc xe của mình ở dưới lầu, nói :" Dù sao một tháng đổi một xe thể thao cũng không có vấn đề gì."
Mẹ Tống Phỉ tức khắc ngẩn người ra, vừa rồi bọn họ mới bình luận về chiếc xe đó, ít nhất phài là 7 con số ấy chứ. Mấy tháng này thường xuyên nhìn thấy xe thể thao chạy vào trong tiểu khu, mọi người đều lén nói có phải con gái nhà ai bám được người có tiền hay không , thì ra là Hướng Nghị đó hả?
Thằng nhóc đó thế mà lại bám được một phú bà?