Chương 113: Thuật thừa sư Già Trạc

Bỗng, một cảm giác nhu hòa và bình yên truyền tới não bộ của Diệp Trùng, mát mẻ, cảm giác như ngâm mình trong nước băng vậy, nỗi đau đớn không thể ngăn được trên thân thể lại giảm dần, tuy rằng vẫn đau đớn vào tận sâu trong xương tủy, nhưng dường như đã nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được của Diệp Trùng.


Ít nhất Diệp Trùng vẫn có thể phân thần suy nghĩ đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!


Thời gian lần phát tác này so với lần trước thì dài hơn nhiều, đợi đến sau khi sự đau đớn này không chút dấu hiệu nào biến mất, dưới người Diệp Trùng đã là một vũng mồ hôi, giống như là mới chui từ nước ra vậy.


Sắc mặt Diệp Trùng trắng bệch, lảo đảo đứng dậy, hắn không hề lập tức gọi Thương ra, mà lại khuyên nhủ Thương đang ở trong lòng hắn đã gấp rút đến độ muốn lập tức nhảy ra ngoài. Hắn hiện giờ so với bình thường không hề có chút khác biệt gì lớn, chỉ là vừa rồi đổ ra rất nhiều mồ hôi làm thể lực của hắn hơi có chút không tốt.


Trước mắt là một người trung niên, gương mặt gầy gò, mang theo nụ cười nhẹ, mặc một bộ đồ vải màu xanh nhạt, dáng người trong mắt Diệp Trùng có thể nói là vô cùng gầy yếu!


Đối phương mở lời trước: "Ngươi ở trước cửa nhà ta đột nhiên ngã xuống, thấy tình hình của ngươi không ổn, ta liền tự ý mang ngươi vào trong phòng, xin đừng để tâm!" Giọng nói bình tĩnh, thoải mái, bất tri bất giác, làm tâm trạng người khác bình tĩnh trở lại.


available on google playdownload on app store


Diệp Trùng lúc này mới phát hiện mình đang ở trong phòng, không khỏi cám ơn nói: "Cám ơn tiên sinh ra tay giúp đỡ!"


Người trung niên khẽ cười: "Chỉ là việc nhỏ, không cần để tâm! Ta tên là Già Trạc, yên tâm, nơi này rất an toàn, ngươi vừa rồi bị thương tổn rất là nghiêm trọng, ngồi xuống trước nghỉ ngơi đi đã!"


- Cám ơn! Diệp Trùng theo lời ngồi xuống, vừa ngồi xuống, hắn mới phát hiện cơ thể mỏi nhừ, quả nhiên là nghiêm trọng hơn lần trước nhiều a, Diệp Trùng thầm nghĩ.
Già Trạc giúp Diệp Trùng rót một ly nước không biết tên có màu xanh cánh trả, khách khí nói: "Mời dùng!" Nói xong thò tay ra hiệu.


- Ừ! Diệp Trùng bưng ly lên, một hơi cạn sạch, mùi vị của ly nước xanh ngắt này cực nhạt, mát lạnh, hơi mang theo vị đắng, uống vào miệng nhạt như nước đã được đun sôi. Diệp Trùng ngược lại không hề hoài nghi trong ly nước này sẽ có cái gì bất lợi cho mình. Với tình hình vừa rồi, nếu như đối phương có địch ý với mình, mình không hề có chút sức đánh trả nào.


Với lại, Diệp Trùng gần như có thể khẳng định, người trước mặt có 80, 90% chính là thuật thừa sư thần bí trong Quỹ hình khuyên.


Thấy cách uống này của Diệp Trùng, Già Trạc cười phá lên: "Ngươi nhất định là vừa tới hành tinh Harrison rồi!" Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Trùng, Già Trạc giải thích: "Đây là thức uống bình thường nhất của Harrison. Thông thường uống cái này đều là nhấp từng ngụm nhỏ, mới có thể thưởng thức được mùi vị trong đó, trút một hơi mà uống phần lớn đều là người mới vừa đến, uống như vậy chẳng khác gì uống nước cả!"


Diệp Trùng lúc này mới tỉnh ngộ, đơn giản nói: "Không sai!"
Rõ ràng Già Trạc cũng phát hiện Diệp Trùng không hề tùy tiện nói chuyện, liền mở miệng hỏi: "Vừa rồi thấy tiểu huynh đệ đột nhiên ngã xuống, không biết là vì sao?"


Diệp Trùng trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Ta mắc một loại quái bệnh!" Tuy rằng không biết vừa rồi vị thuật thừa sư này rốt cuộc dùng cách gì mà làm giảm bớt cảm giác đau đớn của mình, nhưng nếu có thể học được cách này, nói không chừng có thể giải được chất độc của dung dịch màu bạc của Hắc giác, ít nhất cũng có thể giảm được sự đau khổ.


Diệp Trùng và Thương mau chóng giao lưu trong lòng.
Thương nói: "Ài, Diệp tử, lão này nói không chừng có thể giúp ngươi giải độc!"
- Ừ, cái này thì ta biết!
- Vậy chúng ta trói hắn lại. tr.a hỏi! Cách này như thế nào? Thương tà ác nói.


- Ừ, tr.a khảo hắn nhất định sẽ nói sao? Diệp Trùng có chút hoài nghi với phương pháp này.


- Hì hì, Diệp tử, vấn đề này ngươi yên tâm. Kho tư liệu của ta có 756 cách tr.a hỏi, không cần công cụ có 177 loại, phương diện tâm lý học chính là sở trường nhất của ta đó nha! Hắc hắc. Tuyệt đối có thể làm hắn ngay cả việc của 18 đời trước cũng nói ra hết! Thương lộ ra cái đuôi của ác ma, nhưng vẫn không quên kèm theo một câu nói thường dùng trong phim ảnh!


- Nhưng tiền đề là chúng ta phải khống chế được hắn trước đã! Diệp Trùng bắt đầu suy nghĩ loại khả năng này, rồi nói: "Nhưng nghe nói thuật thừa sư rất lợi hại, vạn nhất đánh hắn ch.ết thì thế nào? Tư liệu của chúng ta về thuật thừa sư quá ít!"


- Nói cũng đúng! Thương cũng có chút nản lòng: "Đáng tiếc ta không thể giúp ngươi, nếu không 2 người chúng ta khẳng định có thể bắt sống tên này."


- Với lại, theo nguyên tắc giao dịch công bằng mà Mục nói, hắn vừa rồi giúp ta, bây giờ chúng ta dùng cách này để đối phó hắn, hình như không thích hợp lắm! Đối với hiểu biết về nguyên tắc giao dịch công bằng mà Mục nói, Diệp Trùng vẫn luôn rất mơ hồ, hắn đối với lời nói của mình cũng không chắc chắn lắm.


- Chà, đúng, ta làm sao có thể quên chuyện này chứ! Diệp tử, đều là ngươi không nhắc nhở ta, hại quang nghĩ trí cảm thiện lương như ta thế này suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn! Hừ, tri ân đồ báo, đây là một tố chất mà một người đàn ông chân chính phải có, điều luật thứ 7, thứ 7 đó nha, quả nhiên là một điều rất quan trọng... Thương nói vòng nói vo, lén lút thu hồi cái đuôi nhỏ của ác ma của mình lại.


Già Trạc đáng thương không biết bản thân mình vừa ở trong nguy hiểm, đi qua sát rìa của địa ngục.
Nhưng nghe Diệp Trùng nói quái bệnh, Già Trạc rõ ràng vô cùng có hứng thú: "Hử, quái bệnh? Có triệu chứng gì? Do đâu mà ra?"


- Thời gian phát tác không xác định, triệu chứng đau đớn, từ đâu tới không biết! Loại câu trả lời đầy cảnh giác này của Diệp Trùng làm cho Thương rất khinh thường. Tuy rằng Diệp Trùng biết trên người mình có chất độc của dung dịch màu bạc, nhưng lại cảm thấy không thích hợp nói ra, chỉ có thể nói là không biết.


Trả lời của Diệp Trùng quá chung chung, Già Trạc không khỏi nhíu mày: "Ừ, có chỗ nào khá đặc biệt không?"


Diệp Trùng cẩn thận hồi tưởng lại cảm giác lúc đó: "Ừ, giống như ý thức bị giày vò, lần này, cơ bắp trên cơ thể còn bị nhức mỏi, còn nữa, sóng não bị cách ly, không cách nào liên lạc với máy móc điều khiển bằng sóng não, như quang giáp chẳng hạn!"


- Hử! Còn có loại bệnh này sao! Rõ ràng mấy triệu chứng này vượt xa ý liệu của Già Trạc, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài, ray rứt cười nhẹ: "Chà, rất xin lỗi, ta không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, loại quái bệnh này ta cũng không biết."


- Ừm! Diệp Trùng đột nhiên hỏi: "Ngài là thuật thừa sư?"
Già Trạc ngẩn người, lập tức cười nhẹ nói: "Ừ! Ta là thuật thừa sư!"
Diệp Trùng hỏi: "Lúc đó, đầu của ta mát lạnh là ngài làm ư?"


- Ngươi nói cái này ư? Cũng không thấy Già Trạc có động tác gì, trong đầu Diệp Trùng đột nhiên mát lạnh, giống y như lúc phát bệnh, chỉ là lần này do mình còn tỉnh táo, cảm giác càng rõ ràng hơn, giống như nước suối mát lạnh rửa qua đầu óc mình vậy, sảng khoái vô cùng.


Diệp Trùng bỗng nhiên ngạc nhiên, bất kỳ ai, trong đầu đột nhiên chạy ra cái gì đó, chỉ e đều sẽ vô cùng kinh ngạc. Diệp Trùng tò mò hỏi: "Ngài thế nào mà làm được vậy?"
Già Trạc cười ha hả, vấn đề này đã không phải là lần đầu tiên có người hỏi hắn rồi.


Thuật thừa sư, thật ra nói dễ hiểu chút chính là một đám người tôi luyện tinh thần, bọn họ thông qua sự tôi luyện ý thức tinh thần, từ đó khai phá tiềm năng của thân thể. Cho nên, bọn họ thường có một số năng lực người bình thường không có. Không giống với thân thể mạnh mẽ của Hắc giác, bọn họ là một loại tồn tại mạnh mẽ khác! Mà thứ Già Trạc vừa sử dụng chẳng qua chỉ là ứng dụng cơ bản nhất, cũng là thường dùng nhất của thuật thừa sư, khi dùng sẽ làm tâm trạng người ta bình tĩnh, gọi là "Thanh tâm".


Nhưng cái này làm cho Diệp Trùng chưa từng tiếp xúc với phương diện này vô cùng kinh ngạc.
Đột nhiên nhớ lại Huck từng nói với mình về 3 lưu phái lớn của sư sĩ lúc khởi đầu, không khỏi buột miệng nói: "Bí thuật sư?"


Già Trạc có chút kinh ngạc: "Không ngờ ngươi cũng biết bí thuật sư. Ha ha, xem ra đây cũng không xem là bí mật gì rồi, bí thuật sư là tiền thân của thuật thừa sư. Năm đó bí thuật sư một chia thành 2, người tôi luyện đơn thuần là thuật thừa sư, giống như ta, chính là loại này. Còn loại còn lại là thuật thừa sĩ, bọn họ là sư sĩ tôi luyện tinh thần."


- Thuật thừa sĩ! Diệp Trùng lần đầu tiên nghe nói tới tên gọi này. Tưởng tượng một chút, sư sĩ có dị năng tinh thần, khi chiến đấu, sẽ có quang cảnh thế nào nhỉ? Diệp Trùng không tự chủ được có chút động lòng.


- Ha ha, người bên ngoài biết thuật thừa sĩ khá ít, bọn họ phần lớn đều ở trong tông phái của Thuật thừa sư, rất ít ra ngoài. Già Trạc thấy vẻ mặt Diệp Trùng có chút nghi hoặc, liền giải thích.


- Ừ, quái bệnh của ngươi ta cũng không có cách nào cả, nhưng ngươi có thể đi khu Huete thử xem, nơi đó có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nói không chừng ngươi sẽ có thu hoạch không ngờ được! Già Trạc cúi đầu viết lên một tờ giấy, một lát sau ngẩng đầu lên, đưa mảnh giấy cho Diệp Trùng: "Đây là địa chỉ của mấy vị bác sĩ khá có thực lực mà ta biết, ngươi có thể đi thử xem, nhưng người ở đó đại đa số tính khí khá quái dị, có lúc có thể sẽ đưa ra một số yêu cầu kỳ lạ khó ngờ, ngươi phải tự mình cẩn thận! Với lại, cho dù mấy vị này không được thì cũng không nên nản lòng, ở chỗ đó ngọa hổ tàng long, chỉ cần ngươi kiên nhẫn tìm kiếm, rất có khả năng sẽ tìm thấy bác sĩ có thể chữa được căn bệnh lạ của ngươi."


Diệp Trùng nhận lấy tờ giấy này, cảm kích nói: "Cám ơn!"
Già Trạc ôn hòa cười, phẩy phẩy tay nói: "Không có gì, ta không giúp được gì cho ngươi cả! Cái này vẫn phải tự ngươi tìm kiếm!"
Diệp Trùng đột nhiên hỏi: "Ừm, vậy Thanh tâm có thể hay không dạy cho tôi, tôi nguyện ý trao đổi!"


Già Trạc áy náy cười: "Thanh tâm tuy rằng là ứng dụng tinh thần đơn giản nhất, nhưng học được cũng không dễ chút nào! Với lại, không được thuật thừa sư tông sở cho phép, ta không thể tự tiện truyền thụ cho người khác!"
Diệp Trùng "ừ" một tiếng.


Thương trong lòng Diệp Trùng oán trách nói: "Sớm biết thế thì trói hắn lại, tr.a khảo là xong rồi! Ta không tin hỏi không ra!" Trầm mặc vài giây, lập tức hưng phấn nói: "Diệp tử, ta nghĩ được một cách tốt!"
- Cách gì? Diệp Trùng tò mò hỏi.


- Hắc hắc, lão già này đối với ngươi không tồi, chúng ta không tiện ra tay! Nhưng thuật thừa sư chỗ này khẳng định là không chỉ có 1, hắc hắc, chỉ cần chúng ta bắt thuật thừa sư khác, như vậy thì không vi phạm nguyên tắc giao dịch công bằng rồi! Thương xúi giục nói.


- Ừ, dường như cũng rất có đạo lý! Diệp Trùng nói.
- Thì đó! Thứ ta đề nghị có thể không có đạo lý sao? Ta không phải là tên Mục không chút thú vị đó đâu, hắc hắc, thuật thừa sư, nhất định chơi rất vui! Cái đuôi của ác ma nào đó lại bắt đầu vung vẩy!


Diệp Trùng từ biệt Già Trạc, nhân tiện hỏi thăm khu Huete có phải là cũng có cơ sở của thuật thừa sư hay không.


Già Trạc vẫn cho rằng Diệp Trùng có hứng thú gia nhập hàng ngũ Thuật thừa sư, nhiệt tình chỉ dẫn vị trí cụ thể của tông sở Thuật thừa sư của khu Huete, thuận tiện còn nói cho Diệp Trùng biết địa chỉ của mấy vị thuật thừa sư khá có thực lực địa phương, nói Diệp Trùng nếu có thời gian có thể đi thỉnh giáo bọn họ, v.v...!






Truyện liên quan