Chương 117: Niếp niếp

Tiếng trẻ con non nớt vang bên tai Diệp Trùng: "Đại ca ca, phơi nắng, sẽ biến thành rất đen đó!" Một cánh tay nhỏ bé vẫy vẫy ra dấu, một cánh tay nhỏ bé khác lay nhẹ Diệp Trùng, ý muốn lay tỉnh hắn, đáng tiếc người nhỏ lực yếu, không thể làm lay động Diệp Trùng chút nào.


Diệp Trùng cố gắng mở mí mắt mỏi mệt, nặng nề, nghiêng đầu qua, nhìn đứa bé gái nhỏ trước mặt, căng môi nở một nụ cười khổ méo xệch. Sắc mặt của Diệp Trùng hiện giờ trắng xen lẫn xanh, nụ cười này xem ra có vài phần dọa người!


Đứa bé gái trước mặt đại khái chỉ có 5, 6 tuổi, 2 con mắt to trên gương mặt trắng nõn xinh xắn chớp chớp, trên đầu đội một cái nắp màu xanh lá nhạt, trên mặt có khắc vài cái rãnh, Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra đây là một linh kiện của quang giáp, hơn nữa, vật liệu vô cùng đặc biệt, không biết là cái gì làm ra, nhưng chế tác tinh xảo làm Diệp Trùng vô cùng kinh ngạc!


Trên cổ đứa bé gái còn đeo một khối hình thoi màu hồng to bằng lòng bàn tay, phía trên có xếp đặt 4 cái lỗ có quy luật, đây không phải là miếng đệm ở một nơi nào đó bên trong quang giáp sao? Lại bị đứa bé gái này lấy làm vật trang sức!


Diệp Trùng thầm thở phào một hơi, xem ra an toàn của mình sẽ không có vấn đề gì!


- Woa, đại ca ca, anh cười thật khó coi nha! Đại ca ca là bị chó cắn phải không? Thật đáng thương! Đứa bé gái đồng tình nói. "Đại ca ca không động đậy được phải không? Ôi, như thế sẽ bị phơi nắng rất đen, rất đen đó. Nếu như phơi nắng đến nỗi đen như Hắc tử ca ca thì làm sao?" Đứa bé gái nhíu mày, cực khổ suy nghĩ, dáng vẻ làm người ta yêu thích nói không nên lời! "À, có rồi!" Đứa bé vỗ tay, vui vẻ nói, rồi lập tức chân nọ xọ chân kia chạy đi!


available on google playdownload on app store


Không biết tại sao, nghe giọng nói ngây thơ của đứa bé gái, trong lòng Diệp Trùng không khỏi thả lỏng, giống như ở nơi sâu nhất trong lòng có cái gì đó đâm chồi vậy! Đứa bé gái chỉ chốc lát đã chạy ra khỏi tầm mắt của hắn, có thể đã chạy về rồi. Diệp Trùng lại lần nữa yên lặng cười khổ, nhắm đôi mắt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố hết sức để mình có thể sớm một chút hồi phục thể lực. Hiện giờ, loại cảm giác vận mệnh không phải do mình nắm giữ này làm Diệp Trùng cảm thấy tệ hại vô cùng!


Diệp Trùng hít thở có tiết tấu từng chút một, cố gắng để bản thân không ngủ thiếp đi! Trong trạng thái mệt mỏi muốn ch.ết mà phải giữ sự tỉnh táo, đây không nghi ngờ gì, là việc rất đau khổ, vô cùng thử thách ý chí của con người, từng cơn mệt mỏi tấn công tâm linh của Diệp Trùng, rất nhiều lần Diệp Trùng có ý nghĩ muốn ngủ luôn cho rồi, chẳng qua vẫn cố gắng gắng gượng!


Tuy rằng vô cùng đau khổ, nhưng phương pháp này rõ ràng vô cùng có hiệu quả. Diệp Trùng cảm thấy thể lực tích tụ từng chút một! Điều này làm hắn không khỏi vô cùng phấn chấn, nhất thời cảm giác mệt mỏi vậy mà lại giảm đi không ít. Ừm, tin rằng chỉ cần thêm mười mấy phút, mình chắc là sắp có khả năng hành động rồi!


Đột nhiên, có cái gì đó che trên mặt của mình, cảm giác nóng bức trên gương mặt lập tức giảm đi không ít!
Diệp Trùng không khỏi mở 2 mắt ra!
Trước mặt, 1 cánh tay nhỏ bé trắng nõn chính đang cầm một cái vòng cỏ do cỏ tươi bện lại, giúp Diệp Trùng chống chọi tia nắng chói chang của mặt trời.


Cặp mắt to ngân ngấn nước của đứa bé gái chớp chớp, trong mắt Diệp Trùng lúc này xinh xắn vô cùng. Giọng bé gái non nớt nói: "Đại ca ca, như vậy sẽ không bị phơi nắng! Hi hi. Niếp Niếp thông minh chưa!"


Diệp Trùng không khỏi khe khẽ cười, nụ cười này không ngờ lại động đến vết thương, Diệp Trùng lập tức há miệng, khổ sở hít thở.


- Hì hì! Thấy vẻ mặt đau khổ của Diệp Trùng, làm cho tiểu Niếp Niếp bật cười. Tiếng cười của Niếp Niếp êm tai giống như chuông bạc, trong tai Diệp Trùng càng dễ nghe hơn nhiều giọng nói của Phượng Túc. Sau khi cười xong, tiểu Niếp Niếp nhíu đôi mày mỏng, gương mặt khổ sở, đồng tình nói: "Đại ca thật đáng thương! Nhất định là bị chó cắn rồi! Niếp Niếp sợ chó nhất đó! Chó thật hung dữ! Lần trước đã cắn hư cái váy của Niếp Niếp! Đại ca ca, quần áo của anh cũng là bị chó cắn hư sao?"


- Ừ!
- Hì hì, Niếp Niếp lần này chính là lén chạy ra ngoài đó, ông nội và Hắc tử ca ca đã lâu không cho Niếp Niếp ra ngoài chơi, Niếp Niếp mỗi ngày ở trong nhà chán ch.ết luôn! Đại ca ca, sau này Niếp Niếp tìm anh chơi được không?
- Ừ!
- Ah, đại ca ca đồng ý rồi...
......


Ba người lắc lắc lư lư đi ở bờ sông, thỉnh thoảng phát ra tràng cười đầy ɖâʍ đãng. Gã lùn thô tục bên trái, mặt dài trông xấu xí vô cùng, giống như quả bí đỏ khô quắt, vặn thành một đống. Gã lùn đột nhiên trước mắt sáng rỡ: "A, hai người các ngươi mau nhìn!"


Hai người còn lại, 1 người bình thường vô cùng, người còn lại mặt mũi hung tợn, râu mép như gốc rạ, nhưng con ngươi 2 người liên tục xoay tít, vừa nhìn thì biết là người lanh lợi!


Theo ngón tay của gã lùn, 2 người nhìn tới, gã khỏe mạnh đầy râu lập tức cười nói: "Lão Bì, đó có gì đẹp đâu, chẳng qua là một bé gái và một tên ăn mày? Có cái gì mà kinh ngạc chứ!"
Gã đàn ông dáng vẻ bình thường tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt lại cũng có ý này.


Lão Bì không nhìn vẻ mặt của gã dáng vẻ bình thường, hừ lạnh nói: "Không hiểu hàng, Lão Mãnh, ngươi xem Lão Bình người ta, không giống đơn bào như người nào đó. Ngươi cẩn thận nhìn đứa nhóc đó đi!"


Lão Bình và Lão Mãnh cùng nhìn về phía Niếp Niếp, Lão Mãnh nhỏ giọng lầm bầm: "Đây không phải là đứa nhóc sao? Có gì đáng nhìn đâu, chẳng lẽ Lão Bì bây giờ lại nghiện con nít sao?"


Lão Bình nhẹ nhàng nói: "Nhỏ tiếng chút, lời này làm sao có thể ở trước mặt người khác nói chứ?" Vẻ mặt lại vô cùng tán đồng. Lão Mãnh ở bên cạnh cười trộm mãi không thôi!


Khóe mắt Lão Bì co giật, nếp nhăn trên mặt co giật như sóng nước, nhưng lại giả như không nghe thấy, nói: "Các ngươi nhìn những thứ đứa bé đó đeo kìa, thứ đeo trên cổ đó!"


Không đợi 2 người có phản ứng, nói thẳng ra luôn: "Hừ, kẻ không có mắt đúng là không có mắt, thứ mang trên đầu đứa trẻ đó là cái chụp bên trong của phần chân quang giáp, ừ, màu xanh lá nhạt, chắc không phải là xương Lục thú thì cũng là xương đầu của Lịch Chủy Điểu, hắc hắc, các ngươi biết thứ đó giá nhiêu tiền không?"


Lão Bình và Lão Mãnh nghe ra ý tứ trong lời của Lão Bì, 4 con mắt lập tức mở to nhìn chằm chằm vào Lão Bì, đồng thanh hỏi: "Đáng bao nhiêu?"


- Hì hì! Thấy dáng vẻ 2 người, vẻ mặt Lão Bì đắc ý nói không ra lời: "Không biết phải không, cho các ngươi biết, thứ này không phải là thứ hàng rẻ bèo thông thường, hắc hắc, vừa nhìn là biết là do làm bằng tay, chế tác này, chỉ e cả hành tinh Harrison cũng không có mấy ai có thể làm ra!"


- Đừng khoe khoang nữa, ngươi cứ nói nó rốt cuộc đáng bao tiền! Lão Mãnh vẻ mặt xem thường, Lão Bình đứng bên cạnh phụ họa.
- Ừ, ít nhất đáng giá 100 ngàn! Phải nói ra giá tiền cụ thể, Lão Bì ngược lại có chút không muốn!


Ánh mắt nghi hoặc của Lão Bình làm Lão Bì không tự nhiên, Lão Bì khó chịu, mặt đỏ bừng nói: "Số tiền cụ thể ta cũng không rõ, dù sao cũng sẽ không thấp hơn con số này!"


- Thật hay giả đó? Lão Mạnh mau miệng có vẻ không tin: "Chỉ cái thứ hư hỏng đó mà đáng giá 100 ngàn? Ha, cũng thật là khoác lác đó nha, 100 ngàn có thể mua 100 ngàn cái mũ rách nát đó!"
Ngược lại Lão Bình vẻ mặt trầm tư, không nói lời nào.


Lão Bì càng đỏ bừng mặt, nói: "Ngươi hiểu cái đít gì, ta cho ngươi biết, cái mũ? Hừ, ai có tiền mà lấy cái đó làm mũ, vậy hắn chính là con bò! Thứ đáng tiền hơn là miếng đệm treo trên cổ đứa trẻ đó đó, ta dám khẳng định thứ này tuyệt đối càng đáng tiền hơn! So với cái chụp bên trong đó càng đáng giá hơn!"


- Xì, người khoác lác rồi! Lão Mãnh khinh thường nói.
- Ngươi...


Lão Bình vội vàng nhảy ra hòa giải: "Ài, thứ này vẫn chưa tới được tay, các ngươi tranh cãi cái gì! Chỉ cần chúng ta lấy được cái này, muốn biết nó đáng tiền hay không, không phải là đơn giản sao? Trước tiên lấy được 2 thứ đó hãy nói, một đứa trẻ này có thể tốn của chúng ta bao sức chứ, tên ăn mày đó cũng sắp ch.ết rồi, Lão Mãnh, ngươi đi lấy 2 thứ của con bé đó mang qua đây, sau đó chúng ta tới thẳng chỗ Hoàng Tam định giá! Nói không chừng có thể phát tài đó!"


Lão Mãnh hưng phấn nhếch mép, đồng ý, đi về phía tiểu Niếp Niếp.


Diệp Trùng nằm trên mặt đất, đối với âm thanh trên mặt đất truyền lại càng thêm mẫn cảm, bước chân trầm trọng càng lúc càng rõ ràng làm cho trong đầu Diệp Trùng lập tức phác họa ra đối phương là tráng hán có thể hình to lớn đáng đi về phía bên này. Diệp Trùng bỗng mở mắt, tiểu Niếp Niếp vẫn chuyên tâm dùng vòng cỏ đan trên tay quạt gió giúp Diệp Trùng. Mắt Diệp Trùng bị vòng cỏ chắn lại, không cách nào nhìn rõ tướng mạo của đối phương, nhưng có thể thấy rõ chân đối phương!


Diệp Trùng cẩn thận giới bị! Tuy rằng không biết tại sao, Diệp Trùng lại tuyệt đối không muốn đứa trẻ giúp mình đan vòng cỏ trước mặt này xảy ra bất cứ bất trắc gì! Nói không ra lý do, nhưng niềm tin này lại vô cùng kiên định! Đáng tiếc Mục và Thương không ở đây, nếu không vẫn có thể cùng 2 người họ nghiên cứu!


Bước chân càng lúc càng gần. Tiểu Niếp Niếp vẫn không phát hiện ra, là tới tìm người thân của hắn ư? Diệp Trùng cảm giác mình đã hồi phục được vài phần thể lực, liền chuẩn bị ứng biến!


Lão Mãnh sắp đi tới sau lưng tiểu Niếp Niếp, tiểu Niếp Niếp mới phát hiện ra, ngỡ ngàng quay đầu lại, trong miệng còn hỏi: "Đại ca ca, đây là bạn của anh sao? Là tới giúp anh à?"
Trong lòng Diệp Trùng lập tức nhảy mạnh, tiểu Niếp Niếp không quen biết! Người này là ai? Tới đây làm gì?


Lão Mãnh cười hì hì đi về phía tiểu Niếp Niếp. Vốn hắn tướng mạo hung ác, nụ cười này càng dọa người hơn. Tiểu Niếp Niếp nào đã gặp qua nụ cười đáng sợ như vậy, lập tức bị dọa đến nỗi núp ra sau lưng Diệp Trùng, chỉ dám len lén ở sau lưng Diệp Trùng thò cái đầu nhỏ ra, liếc nhìn 1 cái, lập tức rụt trở lại, lại bị dọa đến run bần bật.


- Đại ca ca, Niếp Niếp sợ, người râu ria thật đáng sợ! Hắn là người xấu! Niếp Niếp ở sau lưng Diệp Trùng khẽ lay nhẹ Diệp Trùng, hơi có chút nghẹn ngào, giọng nói đầy bất lực!


Lão Mãnh cười toe toét: "Tiểu muội muội, đưa cái mũ xanh trên đầu em cho ta được không, ừ, cái thứ màu đỏ trên cổ đó của em nữa..." Lão Mãnh gãi gãi đầu, một mình đứng ở một bên nhỏ giọng lầm bầm nói: "À, cái đó gọi là cái gì nhỉ, Lão Bì rõ ràng vừa rồi có nói, ta thế nào lại quên nhỉ? Ài, thật là mất mặt mà!"


Tiếng cười khì khì của Niếp Niếp vang lên, nỗi sợ vừa rồi trong thoáng chốc bị quẳng ra ngoài 9 tầng mây, làm mặt quỷ với Lão Mãnh, lè lưỡi: "Ông râu xồm ngu ngốc!"


Trong lòng Diệp Trùng lại đột nhiên bừng tỉnh, thì ra đối phương là vì cái này mà tới, lập tức thầm chửi mình quá ngốc, mình thế nào lại quên béng cái này đi? Chẳng lẽ sau khi bị thương, mình ngay cả khả năng suy nghĩ cũng giảm xuống?


Mục từng nói, khi mà giá trị của đồ vật vượt quá thực lực của người cầm giữ, cực dễ dẫn tới sự nhòm ngó của người khác! Xem ra quả nhiên không sai!


Lão Mãnh nhìn dáng vẻ sắp ch.ết đến nơi của tên ăn mày trên mặt đất này, đối với mình cũng không có uy hϊế͙p͙ gì, không khỏi thầm chửi mình ngốc, ở chỗ này lắm lời làm gì, trực tiếp cướp là được rồi, vậy không phải là dễ như trở bàn tay sao?


Lão Mãnh thu nụ cười lại, mạnh chân bước về phía đứa trẻ!
Niếp Niếp thông minh cũng ý thức được nguy hiểm, một mực tránh sau lưng Diệp Trùng, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy!
Lão Mãnh đi tới trước người tên ăn mày này, thò tay bắt lấy đứa trẻ tránh sau lưng tên ăn mày.


Chính ngay lúc này, Diệp Trùng vẫn luôn nằm trên mặt đất giống như một đống bùn nhão cử động!






Truyện liên quan