Chương 38: Nô lệ
Sáng hôm sau, khi ông mặt trời vươn mình ra khỏi ngọn núi phía sau khu biệt thự, chiếu rọi những tia nắng đầu ngày vào ô cửa sổ của căn nhà tù ẩm ướt thì bọn hắn.đã bị mấy tên lính canh đánh thức bằng cái cách "vô cùng dễ chịu"
- này này mấy tên kia!!! Có dậy mau ko? Mặt trời đã lên cao lắm rồi.
Bọn hắn mở to đôi mắt, thắc mắc vô cùng. tại sao lại phải dậy sớm như vậy cơ chứ? bình thường bọn hắn ở trong nhà tù muốn ngủ lúc nào mà chả được. không ai quản mà cũng chẳng ai quan tâm. thấy rõ sự thắc mắc trong đôi mắt hắn, một tên lính canh giải thích:
-Hôm nay bọn mày sẽ phải đi lao động theo yêu cầu của tiểu thư Yu.....
bọn lính chưa nói hết thì từ đâu Yuki đã xuấy hiện đánh gãy lời chúng
-mấy tên nô lệ kia...mau xuống bếp phụ giúp đi. còn đứng đó hả? lề mề ta bẻ gãy tay.
Bọn hắn nghe thấy thế liền vội vã chạy ra ngoài. Tuy bọn hắn giỏi võ nhưng Yuki là ai kia chứ. Bọn hắn chưa từng quên Yuki là Vam. Có kẻ ngốc mới nghĩ mình thắng. Mà bọn hắn vẫn còn yêu quý cái thân xác này lắm. Thực sự là chưa hề có ý định bỏ đi cho dù đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. chạy được một lúc bọn hắn mới nhớ ra mình ko biết nhà bếp ở đâu. Thôi thì đành tự đi tìm vậy. Bọn hắn cũng ko dám hỏi những người xung quanh. Nếu đang lạc lõng giữa một bầy Vam và chỉ có mỗi mình là con người thì có ma nào dám hỏi chứ. RẦM Cái tội mải chạy ko nhìn đường của hắn lại tiếp tục tái phát và để lại hậu quả ko mấy nhẹ nhàng. Hắn vừa đâm vào một người. Ôi trời! Lần này thì là người sói hay ma cà rồng đây. Mạng mình đến đây là kết thúc rồi. Hắn định dành một phút mặc niệm cho số phần của mình thì thấy có hơi lạnh tỏa ra như băng sơn ngàn năm vậy. Khí lạnh ngút trời đó. xuất phát từ con người hắn đâm phải. Ực....hắn nuốt một ngụm khí lạnh, ngước đầu lên.
LÀ CÔ!
Ực....thôi xong. Đụng vào ai không đụng lại đi đụng vào nữ chủ nhân của nơi đây. Híc.....hắn tèo rồi. Kiểu này không ch.ết thì cũng bị chôn sống mất. Hu.....hu.....
Hôm nay trông cô thật xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức quỷ dị. Chẳng phải đây mới chính là con người thật của cô sao? Đôi môi cô đỏ chót màu đỏ tươi của máu. Đôi mắt đen lay láy lạnh lẽo mà sâu thẳm. Ai nhìn cũng như bị hút vào một mê cung không lối ra vậy. Móng tay cô dài, sơn màu đỏ đậm. Chúng dài và sắc hơn dao, đến nỗi tưởng chừng như chỉ cần vung tay chém vào một người nào đó thì người đấy sẽ ch.ết ngay tức thì vậy. Đằng sau lưng cô là đôi cánh lông vũ đen tuyền, mượt mà vô cùng. Cô khoác trên mình bộ váy xoè chấm đất màu đen quyèn quý, bí ẩn. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều có thể "say" ngay tức khắc.
Cô ko nói gì. Vẫn đứng đó. Nhìn hắn bằng ánh mắt thờ ơ, lạnh giá như lần đầu gặp vậy nhưng hình như có hơi khác. Trông ấm áp hơn chăng? Không. Làm gì có chuyện đó.
-Ngươi......- cô đưa tay lên chỉ vào mặt hắn, hắn đổ mồ hôi lạnh
-Công chúa! Công....ơ sao các ngươi ở đây? Ta đã nói xuống bếp làm việc rồi cơ mà. Có vẻ các ngươi không để tâm tới lời cảnh báo của ta thì phải. Hay là các người không quan tâm cánh tay của mình ra sao hả?- Yuki khi đang chạy theo cô thì bắt gặp cảnh tượng này liền lớn giọng quát.
-Cô nói gì hả? Cô.....- hắn đã đến giới hạn. Suốt ngày bị mắng chửi như xúc vậy vậy hả? Đằng nào chả bị lũ Vam các người hành hạ cho tới ch.ết. Thôi thì ta muốn ch.ết trong vinh quang chứ không phải ch.ết theo cái kiểu nhục nhã nhá. Nhưng mà cái kế hoạch ch.ết trong vinh quang của hắn đã bị Thiên cản lại. Cậu đưa tay bịt miệng hắn. Cái tên này thật là nóng tính mà. Ít ra cũng nên kiềm chế chút đi chứ. Chưa đến ngày ch.ết được trong vinh quang thì đã ch.ết trong nhục nhã rồi ý chứ.
-Nam! Bỏ qua đi- Thiên lên giọng nói tên não phẳng kia để cơn giận của hắn dịu xuống.
-Mau trả lời. Các ngươi đi đâu vô đây?- Yuki lại lên giọng
-À....bọn tôi không biết đường xuống bếp nên bị lạc ấy mà- Thiên tỏ vẻ ngoan hiền nhưng bên trong lại đang rủa thầm cô nàng tên Yuki là hỗn láo. Con gái chảnh choẹ...v....v....
-Yuki! Em đưa bọn họ đi đi- bấy giờ cô mới lên tiếng. Ánh mắt cũng bớt lạnh giá hơn, dịu xuống vài phần. Dừng một lúc, cô nBoj hắn ói tiếp:
- Chuyện càng ngày càng rắc rối nên có lẽ ta sẽ thưa lên cha
-Dạ....- Yuki ngoan ngoãn vâng lời rồi quay sang bọn hắn:
-Đi theo ta!- Yuki nói như ra lệnh
Bọn hắn đi theo Yuki mà trong lòng bực bội vô cùng. Đường đường là nhị thiếu gia cao cao tại thượng chưa ai dám đụng tới thì nay lại bị một con nhỏ vắt mũi chưa sạch coi như chó.
Cô nhìn theo bọn hắn. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không thể tả nổi. Cảm xúc đó là gì? Cô hoàn toàn không biết được.