Quyển 1 - Chương 53: Chờ cầu đổi xe BMV rồi tính tiếp
Sau cùng đương nhiên là ký hợp đồng, họ Trần thu thập giấy tờ, vô ý hỏi tôi: “Quản lý Tiêu, nếu chưa bán thính phong bình thì chờ một thơi gian nữa hãy bán, địa chấn ảnh hưởng tới thị trường mà.”
Tôi nói: “Cái thính phong bình kia tôi sẽ làm thiết bị thám trắc địa chấn.” Tôi nói tiếp với trợ lý Trần đang kinh ngạc há mồm: “Hơn nữa vợ mẹ rồi.”
Anh ta đương nhiên không tin, còn chọc tôi: “Nhưng mấy ngày nay hình như không có địa chấn.”
Tôi nháy mắt với anh ta: “Dư chấn rất nhỏ, chỉ có thể dùng thính phong bình giá 200 vạn mới phát hiện được.:
Anh ta thấy tôi có vẻ nói thật, tỏ ra lúng túng: “A ha, thứ đồ quý như vậy mà vỡ quả đáng tiếc, nếu như là trước kia có thể tìm chuyên gia tu bổ, nhưng hiện tại khó tìm được người có tay nghề như vậy.”
Tiễn anh ta, tôi cảm thấy rất thú vị, một cái thính phong bình bán cho bất kỳ ai trong nghề đều có thể lấy được 200 vạn dễ dàng, hiện tại trong thời kỳ đặc thù này lại chuyển nhượng quán bar giá 240 vạn cho tôi, uổng cho tôi lấy tâm tiểu nhân đo long quân tử, không hiểu Trần gia muốn làm gì. Tôi bất đầu hiếu kỳ đối với gia tộc họ trần, họ giảo haotj, nhưng không âm hiểu, lợi ích có thể nói rõ đặt lên bàn đàm phán, không phải tiểu nhân cũng chẳng quân tử, từ cách họ rat ay có thể thấy gia sản phong phú, nhưng vì sao lại nhiều lần giao dịch với một quản lý một cái cửa hiệu nhỏ nhoi, thật khó hiểu.
Còn có câu nói cuối cùng của trợ lý Trần nữa: liệu Ngọc Tượng Kim Đại Kiên có thể khôi phục thính phong bình không?
Tôi lập tức chạy một lèo lên trên lầu, hỏi Lý Sư Sư đang đọc sách: “Mảnh vỡ thính phong bình đâu rồi?”
Lý Sư Sư chỉ vào một cái hộp rất đẹp đặt ở góc sofa: “Em để tất trong đó.”
Cảm ơn trời đất! Tôi vừa muốn đi, Lý Sư Sư lại đưa cho tôi một tập giấy lộn, tôi không hiểu, Lý Sư Sư tỏ ra không hiểu: “Chẳng phải anh đi vứt rác sao? Tiện vứt luôn…”
“Rác? Em thấy qua rác nào trị giá 200 vạn chưa? Xem anh họ biến phế thành bảo này, đổi tiền mua bông tai cho em…”
Tôi chạy tới cầm hộp lên, mở ra nhìn vào, lại thấy lãnh tâm, cổ nhân có điển cố gương vỡ lại lành, là chuyện một tiều phu làm vỡ đôi cái gương của vợ, lại nhìn cái bình của tôi, vỡ nát rồi, tu sửa chắc thành cái mới luôn. Nếu tôi phải sửa cái bình này, dứt khoát xay nhuyễn rồi nặn lại.
Tôi còn nghĩ bỏ chút thời gian đi thăm 300, Lại gọi điện cho tôi, hắn nói: “Cường ca, học sinh của anh nhớ anh, anh nói với lĩnh đội nhé.” Sau đó là trầm mặc, tôi còn có thể nghe được tiếng Lại chỉ thị vọng vào: “Nói đi, Cường ca đang nghe…” Hồi lâu, mới nghe được tiếng Từ Đắc Long sợ sệt: “Uy?”
Tôi nói : « Từ đội trưởng phải không ? Tôi là Cường, có việc gì sao ? » Hồi lâu im ắng, nếu tôi không đoán sai thì Từ Đắc Long đang cầm điện thoại nhìn đông ngó tây, nghe thấy tiếng mà không thấy người, đại khái chưa có thói quen này.
“.. là Tiêu tráng sĩ à?”
“Đúng rồi, là tôi, có việc gì sao?”
“…….”
Lại im lìm.
Sau cùng tôi chỉ có thể nói: “Từ đội trưởng, tôi sẽ qua đó gặp các anh, có việc gì lúc đó chúng ta sẽ nói, được không?” Lại tiếp điện thoại, cười khổ: “Cường ca, đội trưởng của đại ca ôm điện thoại khư khư, hay là hai người có gian tình, chỉ muốn nghe tiếng hít thở hít thở…”
Cúp điện thoại, tôi tập hợp khẩn cấp tổ 5 người, tôi biết Từ Đắc Long tìm tôi chắc chắn có chuyện xảy ra, tôi cần an bài tốt mấy người này, kết quả Lưu Bang đi ra ngoài chơi bài, tôi lấy ra một xấp tiền phát cho mỗi người 10 tờ: “Mỗi người 1000 đồng, mọi người tới đây đã cũng một thwofi gian rồi, một vài việc hẳn biết cách xử lý, cơm trưa mọi người tự lo nhé – Anh Chính, không cho tiêu tiền bừa bài, cần hỏi rõ hãy mua, còn phải nhận lại tiền thừa.” Từ lúc đi chơi với Kim Thiếu Viêm mấy lần, bệnh tiêu hoang của Tần THủy Hoàng bạo phát, mua cái kẹo ʍút̼ hồ lô cũng rút ra tờ 100 NDT.
Tần Thủy Hoàng cười ha hả nói: “Đói chệt mật.
“Được, vậy tôi đưa tất tiền cho anh Kha, hai người phần lớn thời gian đều ở chung, anh muốn ăn gì kêu anh ấy mua cho.”
“Ổn mà.”
Không ngờ trên đời này còn có người không nguyện ý cầm tiền, chẳng qua khả năng Tần THủy Hoàng quen ở ngôi cao, nếu là Khang Hi Càn Long thích tự phục vụ chắc sẽ giật lấy cả xấp.
Tôi phát tiền xong, nhìn lại bọn họ, nghĩ đi nghi lại không có gì sơ hở, bất chợt nhớ tới: “Đúng rồi, việc này không được nói cho Bánh Bao, còn có, tên nhóc Lưu Bang mà hỏi tiền các anh từ đâu mà có nhất quyết không được nói nhé.”
Sau đó tôi lập tức nhìn ra vẻ bất đồng của mọi người, Lý Sư Sư thong dong gọi điện thoại: “A lô, là tiệm bánh Pizza hả? Mang cho một phần….”
Hạng Vũ cũng muốn học Lý Sư Sư, nhưng không biết nên gọi cho ai, sau cùng dùng một biện pháp thông minh nhất, đưa tiền cho Lý Sư Sư: “Em gọi giúp anh một đùi dê nướng nhé.”
Kinh Kha cùng Tần Thủy Hoàng thì vui rồi, Tần Thủy Hoàng chỉ càn ra phố tự nhiên thấy gì muốn cái đó, Kinh Khờ cũng chẳng khờ, để tiền của Tần Thủy Hoàng và mình ra 2 túi, sau đó nói với Tần Thủy Hoàng: “Đây là tiền của anh, xài hết là thôi.” Ai bảo hắn khờ?
Chẳng qua trong mắt tôi Kinh Kha có chút khờ, nếu là tôi, hẳn rẽ rút bớt vài tờ cho vào túi của mình.
Tôi ban bài xong xuôi, ôm hộp chứa mảnh vỡ thính phong bình, cưỡi lên con môt 1955, để hộp ở đâu là cả một vấn đề, ôm vào long thì không thể lái xe, để ở phía trước thì quá xau, nghĩ đi nghxi lại, oài, xóc thì óc, đã vỡ nát chẳng thể nát hơn được, 200 mảnh hay 300 mảnh cũng thế, chẳng có chi khác biệt.
Dọc đường quá quan trảm tướng, môt tuy không bị cấm ,nhưng vấn đề tôi đi một chiếc xe không biển số, mấy lần đứng chờ đèn đỏ cảnh sát đã liếc thấy tôi, nhưng tôi trốn sau mấy xe công cộng, dù muốn vượt cung xkhoong dám bấm còi. Có lần tôi dừng chờ đèn đỏ, một chiếc Alto đỗ bên kéo kính xuống hỏi tôi: “ANh giai, thật phong cách, tôi đổi xe này với anh, chịu không?”
Tôi nói: “Chờ khi cậu mua BMV rồi tính tiếp.”