Chương 11
Thật ra trong lúc hoàn thành bản đồ tư duy về ba người Lâm Tiêu, Chu Trường Dung đối với tình huống của bọn họ cũng đã có suy đoán.
Sau khi ba người này đột phá, dường như đều không gặp bất kì khó khăn gì, thời gian cách nhau cũng không xa, nếu nói là trùng hợp, cũng không khỏi quá mức trùng hợp.
Đối với tình huống như vậy, Chu Trường Dung lớn mật đưa ra hai suy đoán.
Một, là ba người bọn họ ăn may chiếm được một loại bí bảo nào đó, bí bảo này có khả năng sau một lần phát huy cần có thời gian khôi phục năng lượng, cho nên mới xuất hiện tình huống ba người bọn họ trước sau đột phá, cách nhau gần hai năm. Bí bảo này có lẽ được giấu ở trên Đảo Đông Ba.
[bí bảo: bảo vật bí mật]
Hai, là ba người bọn họ đang giam cầm một luyện đan sư lợi hại nào đó, rồi bắt luyện đan sư này cung cấp đan dược cho bọn họ. Dù sao ở bên trong tu chân giới, đan dược tăng cao tu vi so với bí bảo tăng cao tu vi càng nhiều hơn, cũng thực tế hơn nhiều.
Đương nhiên, khả năng ba người bọn họ tự dựa vào chính mình cũng có. Mà dựa vào biểu hiện của Sư Vô Cữu, khả năng này cũng không cánh mà bay. Nếu ba người bọn họ thật sự không có vấn đề gì, Sư Vô Cữu sẽ không tự nhiên muốn lấy đan dược làm đồ ăn vặt như vậy.
Sở dĩ Chu Trường Dung muốn tìm Ngư lão, cũng là vì muốn biết dùng đan dược tăng cao tu vi có bao nhiêu tính khả thi. Hơn nữa, thả dây dài câu cá lớn, chỉ cần suy đoán của hắn đúng, vậy thì ba người Lâm Tiêu chắc chắn sẽ đi tìm luyện đan sư kia.
Sự thật, bây giờ Chu Trường Dung đã tìm được người bị giam cầm kia.
"Khụ khụ."
Tuy rằng Chu Trường Dung tự nhận có thể bày mưu tính kế, mà thân thể cũng không chịu thua kém.
Tử khí được Sư Vô Cữu kiềm hãm trước đây, cũng đã bắt đầu phát tán.
Mà người bị vô số xiềng xích trói lại, luyện đan sư chỉ có một đôi tai coi như tự do nghe thấy tiếng ho khan của Chu Trường Dung, mới ngẩng đầu lên một chút, khiếp sợ nhìn Chu Trường Dung.
Trong ánh mắt của cậu mang theo một tia mừng rỡ, mà nhiều hơn vẫn là sợ hãi và lo lắng.
Cũng đúng, cho dù là ai bị giam nhiều năm như vậy, đột nhiên gặp một người xa lạ, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
"Ngươi... Ngươi là ai?" âm thanh luyện đan sư cực kỳ suy yếu, cổ họng dường như đã bị phá hư, nói chuyện có chút gian nan.
"Chỉ là một tên tẻ nhạt ngứa mắt bọn người Lâm Tiêu lừa đời lấy tiếng, cho nên đến đây tìm rõ chân tướng sự việc mà thôi." Chu Trường Dung liếc mắt quan sát trên dưới luyện đan sư này một cái, trả lời.
Luyện đan sư thoạt nhìn chỉ mới 15, 16 tuổi, tựa hồ còn rất trẻ, thế nhưng đôi mắt của cậu lại hết sức tang thương, làm cho cả người cậu so với tuổi thật lớn hơn rất nhiều.
Sơn động ngoài ý muốn lại vô cùng rộng rãi, ngoại trừ khóa một người, còn có không ít linh thảo hiếm có khó tìm trên thị trường. Cách đó không xa là mấy lò luyện đang còn đang đốt lửa, trong lò cũng chậm rãi bay ra mùi hương thuốc.
Hiển nhiên, đây là một luyện đan sư vô cùng ưu tú.
"Bọn hắn... Quả thật là lừa đời lấy tiếng." Trên mặt luyện đan sư hiện lên từng tia từng tia cười lạnh, "Với tư chất của bọn hắn, có thể đột phá Nguyên Anh đã là cạn kiệt sức lực, bây giờ chưa đủ trăm tuổi Hóa Thần, hẳn là bọn hắn được người tôn kính vô cùng."
"Đan dược bọn họ ăn, là do ngươi luyện chế." Chu Trường Dung tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cùng tên đáng thương này bốn mắt nhìn nhau, "Yên tâm, bọn họ vừa mới tới, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, chúng ta có thời gian, cứ từ từ nói."
"Ngươi không cứu ta ra ngoài?" luyện đan sư trầm mặc một lát, nghi hoặc nhìn về phía Chu Trường Dung. Nếu đối phương biết đan dược bọn Lâm Tiêu ăn là do mình luyện chế, về tình về lý, người này chắc cũng rất rõ ràng giá trị của mình, vậy thì phải nhanh chóng cứu mình ra ngoài mới đúng chứ.
"Tuổi thọ ngươi không còn nhiều, chỉ còn hai tháng." Chu Trường Dung cũng không vòng vo, bởi vì hắn nhìn ra trên người luyện đan sư này có không ít phản phệ, dù cứu hay không thì kết quả khi cậu ra ngoài cũng không khác nhau là mấy.
Như vậy cũng tốt.
Nếu luyện đan sư này còn có thể sống tới năm 18 tuổi, vậy thì hắn còn phải chờ thêm 3 đến 5 năm nữa mới có thể biến đối phương thành Quỷ Tinh Cửu Mệnh của mình.
Chu Trường Dung không thích ch.ết, cũng không thích cướp đoạt sinh mạng của người khác.
Trừ gian diệt ác là thay trời hành đạo, mà luyện đan sư trước mắt này không nợ máu nghiệt duyên, hắn không thể ra tay.
Còn không bằng thừa dịp người còn sống, rút ngắn quan hệ một chút.
Như vậy, đợi đến khi đối phương ch.ết rồi, mình cũng có thể thuyết phục cậu ta cho mình sử dụng sớm một chút.
Không sai, cái này gọi là logic!
"Ngươi cũng có chút bản lãnh đấy." Luyện đan sư không phản bác Chu Trường Dung, thừa nhận.
"Tuy rằng bộ dáng ngươi thoạt nhìn như là còn có thể sống thêm mấy chục năm nữa, nhưng con người ta đối với tử khí cũng tương đối nhạy cảm." Chu Trường Dung thở dài một tiếng, "Nếu ngươi muốn sống, không phải là không có biện pháp, nhưng chính ngươi đã bỏ qua cơ hội này."
Sở dĩ luyện đan sư không thể sống, là vì cậu luyện chế quá nhiều đan dược yêu cầu sự sống của luyện đan sư để luyện chế. Nhưng chỉ cần cậu đúng lúc bổ sung một ít linh vật tràn đầy sinh cơ, tĩnh dưỡng một thời gian, dù cho không thể hoàn toàn khôi phục, cũng có thể giúp mình sống thêm một đoạn thời gian. Lâm Tiêu và Vân Trung Quân bọn họ coi trọng nhân vật thiên tài này như vậy, khẳng định hiểu rõ đạo lý mổ gà lấy trứng, không thể để gà đẻ trứng vàng của mình cứ vậy mà ch.ết đi được. Rõ ràng, là do người này không muốn sống, cho nên đối đan dược bọn Lâm Tiêu yêu cầu đều không hề cự tuyệt, đồng thời cũng biểu hiện ra rằng mình không có vấn đề gì.
[mổ gà lấy trứng: chỉ thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng không tốt đến lợi ích lâu dài]
"Ha ha, ngươi nói đúng." Luyện đan sư đột nhiên bắt đầu cười lớn, có chút khua tay múa chân, xiềng xích trên người thuận theo mà phát ra tiếng leng keng, cũng không khó nghe. "Không nghĩ tới bọn người Vân Trung Quân ở cùng ta nhiều năm đều không nhìn ra, một người xa lạ như vậy cũng coi như là tri kỷ của ta."
Cười xong, luyện đan sư này lại đột nhiên uể oải, giống như Chu Trường Dung, ngồi trên mặt đất buồn bực ngán ngẩm.
Vì sao lúc trước người hắn gặp phải, không phải là thanh niên trước mặt này, mà là ba người Lâm Tiêu bọn họ chứ? Mà đợi đến lúc mình sắp ch.ết, người này mới xuất hiện.
Trước đây sư phụ từng nói với hắn, vận may của hắn rất quái lạ.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là vô cùng quái lạ.
"Ta đối với đan dược không hứng thú gì, nhưng mà đối với chuyện xưa của ngươi ngược rất có hứng thú." Chu Trường Dung tò mò nhìn cậu. Bởi vì người có thể làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh, thường có mệnh cách rất kỳ lạ, đồng thời cũng có cảnh ngộ khác thường, hơn nữa, trời sinh bọn họ cũng sẽ hấp dẫn một số ít người có vận khí may mắn.
Không sai, ba người Lâm Tiêu đều có thể gọi là vận may dồi dào.
Bởi vì ba người bọn họ linh căn không xuất chúng, ngộ tính cũng không đủ, mà có được tu vi như thế đều là nhờ bắt được một luyện đan sư, hơn nữa luyện đan sư này còn không môn không phái, bị nhốt ở đây qua bao nhiêu năm cũng không có người phát hiện.
Nếu không có vận may dồi dào, thì sao có thể làm được?
Sổ Sinh Tử Chu Trường Dung giữ có 18 quyển, cần phải tìm đủ 18 người có mệnh cách kỳ lạ để làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh. Bây giờ mới tìm được có một người, đúng là đường dài thì lắm gian truân. Nhưng nếu như có thể hiểu thêm một chút, nói không chừng sau này đi tìm có thể bớt đi một chút đường vòng.
"Ta nói gì, ngươi cũng tin?" Luyện đan sư bật cười một tiếng, "Hơn nữa, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?"
"Chỉ cần lời ngươi nói là thật, ta sẽ tin." Chu Trường Dung vô cùng nghiêm túc nói, "Ngươi nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi nhặt xác, ta là một người nghe rất tốt."
Luyện đan sư bị sự thẳng thắng của Chu Trường Dung chặn họng.
Nhưng hắn cũng rất động lòng.
Hắn bị nhốt ở đây đã rất lâu, có rất nhiều điều muốn nói. Bây giờ có sẵn thính giả, cũng không phải chuyện gì xấu.
Rất nhiều lời nếu như không nói bây giờ, sau này đại khái cũng không tìm được cơ hội khác để nói.
Hắn không thể nói những câu nói này cho bọn người Lâm Tiêu, như vậy người xa lạ trước mắt này chính là lựa chọn tốt nhất của hắn.
"Ta vốn dĩ tên là Ứng Trúc Xuân." Trên mặt luyện đan sư chậm rãi nở nụ cười, "Ứng Ngọc Xuân phi thăng trước kia, là thân đệ đệ ruột thịt cùng mẹ với ta."
Vốn dĩ?
"Ngươi là người đoạt xác?" Chu Trường Dung lúc này nghe ra được một ít manh mối. Ứng Ngọc Xuân đã phi thăng nhiều năm, tuổi tác ca ca hắn sợ cũng đã rất lớn. Mà dáng vẻ luyện đan sư trước mắt này là dáng vẻ của người tuổi còn rất trẻ.
Thêm vào người này tuổi còn trẻ mà đã có thể luyện chế đan dược tăng cao tu vi, khẳng định không bình thường.
Nếu là đoạt xác, còn có thể tin.
"... Ngươi rất thông minh." Ứng Trúc Xuân không nghĩ tới chỉ với một câu nói, tu sĩ trẻ bệnh này có thể phản ứng nhanh như thế.
Chắc là ông trời thấy hắn sắp ch.ết, nên mới đưa tới cho hắn một người nghe thông minh như vậy.
Cũng tốt, hắn đỡ phải tốn nhiều nước miếng.
"Không sai, tình huống của ta là như thế, cứ gọi là đoạt xác đi. Chỉ là ta không hề nghĩ tới, lúc ta từ cõi ch.ết sống lại sẽ trọng sinh trong thân thể một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy, hơn nữa thời gian đã qua ngàn năm." Trên mặt Ứng Trúc Xuân tràn đầy mờ mịt, cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa hiểu tại sao mình có thể tồn tại trong thời điểm này, thân thể này?
Hắn cũng không hề chủ động đi đoạt xác bất cứ người nào, cũng chưa từng sở hữu pháp bảo kéo dài tính mạng nào.
Vậy mà kỳ tích lại xảy ra ở trên người hắn.
Đối với tình huống như vậy, phải gọi là trọng sinh mới đúng.
Mấy cái phim truyền hình tiểu thuyết ở kiếp trước, đã dùng mấy tình tiết này muốn nát luôn rồi.
Mà ở thế giới này, lại có lời giải thích khác. Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, linh hồn tu sĩ không có chỗ đặt chân, may mắn có thể chuyển thành quỷ tu hoặc đầu thai, không may thì là hồn phi phách tán. Muốn đi vào luân hồi, đã trở thành một loại hy vọng xa vời đối với tu sĩ.
Vì vậy các đại năng đều hi vọng tầng trời Hoàng Tuyền nhanh chóng mở ra, như vậy nếu bọn họ tu hành thất bại vẫn có một cơ hội làm lại.
Tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, ba ngàn đại đạo thiếu một đạo vô cùng quan trọng, vì vậy ở thời đại này mới có không ít người có mệnh cách quỷ dị ra đời.
Nói một cách mỉa mai, lúc quỷ tu thịnh hành, muốn tìm một người có mệnh cách kỳ lạ đủ để làm Quỷ Tinh Cửu Mệnh khó càng thêm khó. Thế nhưng khi tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, quỷ tu một mạch sa sút, người mệnh cách kỳ lạ ngược lại ngày càng nhiều.
Kỳ ngộ như vậy đặt ở trên người những tu sĩ khác, là cơ hội làm lại từ đầu.
Nhưng mà đặt ở trên người Ứng Trúc Xuân, là mở màn bi kịch cho cuộc đời hắn.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách một người đương nhiên có thể thay đổi, nhưng mà muốn thay đổi trong một sớm một chiều từ một kẻ ngu xuẩn trở nên cực kỳ thông minh, không thể.
Bởi vì ngươi vẫn là ngươi, dù có thay đổi như thế nào cũng không bao giờ có thể thoát ly khỏi bản thân mình.
Ứng Trúc Xuân cũng không phải một kẻ thông minh, sau khi hắn sống lại, đương nhiên cũng không thể trở nên thông minh.
Trước đây hắn có sư phụ, có đệ đệ che chở.
Nhưng khi hắn mang theo ký ức ngàn năm trước đây sống lại trên thế giới này, là hư không.
Đứa trẻ ôm ngọc đến phố xá sầm uất, đứa trẻ vô tội, mang ngọc mắc tội.