Chương 65
Đương nhiên, có thể trong hai người Tử Sơn Quân và Sùng Minh, có một người hắn muốn tìm, cũng có thể trong hai người bọn họ, không có người nào hắn muốn tìm.
Nhưng khi Chu Trường Dung nhớ tới cành cây lúc trước mình tung lên, lại cảm thấy cái trước có khả năng hơn.
Nếu ông trời muốn đùa giỡn với hắn, như vậy người hắn muốn tìm hẳn sẽ là một trong hai người Tử Sơn Quân và Sùng Minh.
Nếu đặt mục tiêu vào hai người bọn họ thì sẽ phát hiện, thật ra đôi thầy trò này có rất nhiều chỗ giống với vị đạo lữ Vệ Liên Hoàn của Diệp Tiêu.
Tỷ như, bọn họ đều không vượt quá 1500 tuổi, hơn nữa cả hai người đều có được truyền thừa của sơn thần, đồng thời đều có dấu ấn công đức trên người.
Số mệnh của Tử Sơn Quân thì khỏi cần phải nói, hắn có thể từ một gò núi bình thường nho nhỏ biến thành một sơn thần như bây giờ, chứng tỏ số mệnh của hắn rất phi phàm. Còn Sùng Minh thì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã tu hành được đến nước này, tư chất cũng hơn người.
Rốt cuộc trong hai người ai mới là chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn?
Chu Trường Dung bước đi nặng nề, chậm rãi ra ngoài.
"Hoàng đạo hữu đang nghỉ ngơi, các ngươi đừng quấy rầy." Chu Trường Dung nhẹ giọng nói.
Bây giờ hắn chỉ là hóa thân, thật sự không tốt bằng bản thể, cũng không thể khống chế tâm tình của chính mình.
Lúc hắn nhìn hai người Tử Sơn Quân và Sùng Minh, không thể khống chế biểu cảm đúng lúc, lập tức bị Trần Hóa Vũ phát hiện ra đầu mối.
"Chu đạo hữu, sao ánh mắt ngươi nhìn Tử Sơn Quân và nhóc Sùng Minh kì quặc dữ vậy?"
Hai người Tử Sơn Quân và Sùng Minh cũng bị nhìn có hơi mơ hồ, không hiểu Chu đạo hữu có chuyện gì?
"Ai, nếu đã như vậy, ta cũng không thể không ăn ngay nói thật với các ngươi." Vốn ban đầu Chu Trường Dung còn muốn tự mình điều tr.a thăm dò tr.a trước đã, nhưng nếu đã bị bọn họ nhìn ra rồi thì dứt khoát nói thẳng, để đôi thầy trò này cũng bị buồn rầu phiền não theo luôn, nói không chừng tự bọn họ cũng phát giác ra cái gì đó?
"Bởi vì vừa nãy Hoàng đạo hữu dùng bí pháp, giúp ta tìm kiếm người nắm giữ dấu ấn công đức bẩm sinh, cho nên mới bị hao tổn quá độ." Chu Trường Dung ý tứ sâu xa đưa mắt nhìn Tử Sơn Quân và Sùng Minh một cái, "Nhờ phúc của Hoàng đạo hữu, ta đã tìm được hai người nắm giữ dấu ấn công đức bẩm sinh."
"Thật? Chúc mừng." Tử Sơn Quân vừa nói xong đã phát hiện ra tầm mắt của Chu Trường Dung cứ nhìn vào mình và đồ đệ mãi.
Hả? Hai người?
Tử Sơn Quân nháy mắt mấy cái, không dám tin, giọng nói cũng không khỏi vút cao, "Đừng nói hai người ngươi nhắc đến là ta và Sùng Minh nha?"
Sắc mặt của Chu Trường Dung trầm trọng, gật gật đầu, "Đúng là như thế."
Trần Hóa Vũ cũng cảm thấy rất kinh khủng, "Không thể nào."
"Cái gì không thể nào? Các ngươi đang nói gì đó?" Sư Vô Cữu đã giải quyết xong hết những người bên ngoài, tâm trạng khoan khoái trở về. Vừa trở về thì nghe thấy giọng nói của Trần Hóa Vũ, không khỏi hỏi nhiều một câu.
"Sư đạo hữu, ngươi về thật đúng lúc! Vừa nãy Chu đạo hữu nói... nói hắn tìm được hai người nắm giữ dấu ấn công đức. Nhưng theo ý của Chu đạo hữu, dường như hắn đang nói về Tử Sơn Quân và Sùng Minh." Trần Hóa Vũ vừa vội vàng nói, vừa nhìn Chu Trường Dung, "Chu đạo hữu, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bừa. Ngươi cũng đừng đùa kiểu này nữa, sao hai người Tử Sơn Quân và Sùng Minh có thể có dấu ấn công đức bẩm sinh chứ? Cái này cũng trùng hợp quá đi, khẳng định có điều kì lạ!"
"Ngược lại bản tọa cảm thấy rất đúng, không kì lạ." Hiển nhiên Sư Vô Cữu cũng nhớ tới nhánh cây lúc trước Chu Trường Dung tung lên kia. Chắc hẳn, vào lúc đó, ý cành cây chỉ không phải là phía đông, mà là Tử Sơn Quân và Sùng Minh.
"Sư đạo hữu, ngươi cũng đừng đùa giỡn theo chứ." Trần Hóa Vũ hơi nóng nảy, "Trong hai người bọn họ, mặc kệ ai là chuyển kiếp bọn ngươi muốn tìm nhưng với chút tu vi như thế, lên thượng giới rồi thì có còn mạng nữa đâu?"
Chu Trường Dung xoa xoa trán, hơi bất đắc dĩ, "Đây cũng không phải là thứ ta có thể quyết định, trên người hai người bọn họ thật sự có dấu ấn công đức bẩm sinh. Dấu ấn công đức của Tử Sơn Quân thì bị cái bớt trên lưng hắn che lại, dấu ấn công đức của Sùng Minh thì lại trùng với dấu ấn công đức sau này, cho nên mới không bị phát hiện."
Hai người Tử Sơn Quân và Sùng Minh theo bản năng mò lưng và chân của mình, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Chu Trường Dung cũng đã nói rõ ràng như vậy rồi, hẳn trong hai người bọn họ thật sự có một người là chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn gì kia.
"Các ngươi mau nói đi, biết đâu dấu ấn công đức của hai người là chuyển kiếp của những người lương thiện khác thì sao?" Trần Hóa Vũ sốt ruột không chịu được.
"Thật ra nghĩ theo hướng tốt hơn thì ít nhất người phát hiện ra chúng ta không đúng là Chu đạo hữu." Tử Sơn Quân bất đắc dĩ mỉm cười, "Ngược lại ta thật sự rất hi vọng người đó là ta thì hơn tốt, nói không chừng ta còn có cơ hội lên thượng giới nhìn thử xem, lúc đó cũng nói chuyện rõ ràng với cái vị Diệp Tiêu gì kia."
Hiển nhiên Tử Sơn Quân đã nghĩ mọi thứ theo hướng tốt đẹp.
Dù sao là hắn cũng đỡ hơn là Sùng Minh.
Nội tâm Tử Sơn Quân vẫn rất bảo vệ nhóc đồ đệ mình vất vả lắm mới thu được.
Sùng Minh trời sinh đã thông tuệ, trước đây cũng thường hay nói hình như có một người vẫn đang chờ nhóc, thật ra trong lòng Tử Sơn Quân rất hoài nghi. Nhưng Sùng Minh chỉ vừa mới bắt đầu tu hành có mấy năm thôi, nhỏ như vậy, sao có thể đối mặt với đạo lữ từ kiếp trước chứ?
Ít nhất mình đã từng gặp qua không ít chuyện, miễn cưỡng biết nên làm gì để tự vệ.
Hơn nữa, với vẻ ngoài của mình bây giờ, chắc hẳn cũng không dễ lọt mắt người ta.
"Sư phụ." Đột nhiên Sùng Minh mở miệng, cắt ngang ý đồ của Tử Sơn Quân, "Nếu không, để con lên thượng giới với Chu sư thúc một lần đi. Nếu là con, con sẽ nhận, lúc đó còn có thể giúp Chu sư thúc lấy đèn Thanh Tà, nếu không phải là con thì con sẽ trở về."
"Con đang nói gì vậy?" Tử Sơn Quân biến sắc, "Con nít con nôi, bây giờ không phải lúc để con thể hiện đâu."
"Sư phụ, thật ra con vẫn luôn cảm thấy, có người đang tìm con." Sùng Minh sờ sờ mặt của mình, "Bây giờ nhờ ánh sáng của Chu sư thúc, ngược lại đã có thể giúp con giải thích nghi hoặc trong lòng."
"Nói thế nào?" Chu Trường Dung hỏi, "Có thể nói rõ hơn không?"
Sùng Minh lộ ra vẻ nghiêm túc nói, "Ngay từ khi sinh ra con đã thường hay mơ, trong mơ thấy mình và một người nào đó không rõ dáng dấp cùng nhau đi ngao du khắp nơi, con cũng có thể biết người ấy đã luôn tìm con. Nhưng con lại không biết người ấy là ai, cũng không biết hắn như thế nào. Trước đây con từng hỏi qua sư phụ, sư phụ nói có khi lúc con chuyển kiếp đầu thai vẫn chưa được xóa kí ức hoàn toàn, đợi con lớn hơn, những kí ức đó sẽ tự nhiên biến mất. Mà từ sau khi con bắt đầu tu hành thì loại giấc mơ này cũng càng ngày càng ít."
"Lẽ nào thật sự là Sùng Minh?" Trần Hóa Vũ trố mắt ngoác mồm, "Chẳng trách tư chất nhóc hơn người, kiếp trước của nhóc hẳn là một đại năng rồi, chuyển kiếp mà vẫn còn có dấu ấn công đức, đây là đại phúc vận trời cho!"
Sùng Minh đã nói như thế thì mọi chuyện trên căn bản đã được xác định.
Tuy trong nội tâm cảm thấy có lỗi với Sùng Minh, nhưng Trần Hóa Vũ vẫn được thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thời gian hắn quen biết Sùng Minh không lâu, ở trong lòng Trần Hóa Vũ, không quan trọng bằng Tử Sơn Quân.
Hắn thích Sùng Minh, càng nhiều hơn là bởi vì người bạn tốt Tử Sơn Quân này, đó là yêu ai yêu cả đường đi.
"Thì ra là vậy." Chu Trường Dung cũng không tỏ thái độ thế nào, trái lại cười trấn an Tử Sơn Quân và Sùng Minh hai câu, "Việc này vẫn chưa có kết luận nào, trước tiên các ngươi đừng gấp. Hơn nữa thành chủ Diệp Tiêu là một người tốt, sẽ không làm gì các ngươi đâu."
"Vậy... Vậy ta cũng cùng đi." Tử Sơn Quân khẽ cắn răng, giơ tay đặt ở trên đầu Sùng Minh, "Sùng Minh là người ta khá bận tâm."
"Không vội." Chu Trường Dung cười híp mắt nói, "Lỡ đâu cũng không phải hai người."
"Đúng vậy, làm gì có chuyện trùng hợp ghê thế." Trần Hóa Vũ thấy thế, vội nói, "Hôm nay mọi người đã mệt mỏi rồi, không bằng nghỉ ngơi cho khỏe đã, ngày mai rồi lại thương lượng sau."
Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng đồng ý với ý kiến của Trần Hóa Vũ.
Tử Sơn Quân và Sùng Minh đều có chút thất vọng, trong lòng nghẹn một chuyện lớn như vậy, làm sao có thể nghỉ ngơi đây?
Mà, dù bây giờ tiếp tục truy hỏi cũng sẽ không ra kết quả gì, Chu Trường Dung đã tỏ rõ vẫn còn muốn xem xét.
Haizz, xem ra mình phải cố gắng khuyên nhủ Chu đạo hữu mới được. Hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để một mình Sùng Minh đi đến cái tầng trời Thị Phi gì kia đâu!
Diệp Tiêu ở trong lòng Tử Sơn Quân là một gã bị bệnh, người ch.ết cũng đã ch.ết rồi, còn muốn tìm cái gì mà chuyển kiếp của đạo lữ nữa chứ? Nếu duyên phận kiếp trước đã hết, hà tất gì phải dây dưa thêm kiếp này?
Cái loại chuyện ch.ết rồi mà còn muốn tiếp tục dây dưa, nói dễ nghe thì gọi là thâm tình, nói khó nghe thì chính là cố chấp! Chẳng lẽ đời trước là đạo lữ của ngươi thì đời sau không được phép thay đổi người khác à?
Tu sĩ ngay cả đạo thống cũng có thể đổi, dựa vào đâu đạo lữ không thể đổi?
Cái gã Diệp Tiêu này chỉ muốn tìm được đạo lữ mà đã gây ra nhiều chuyện như thế, sao hắn có thể yên tâm để một mình Sùng Minh đến chứ?
"Yên tâm, chắc chắn sư phụ sẽ che chở cho con." Tử Sơn Quân mạnh mẽ xoa xoa mái tóc mềm mại của Sùng Minh.
Sùng Minh dở khóc dở cười, "Sư phụ, con không phải con nít đâu."
Tử Sơn Quân không phải người dễ dàng từ bỏ.
Bàn về mưu trí, chắc chắn mình không phải của Chu Trường Dung.
Nhưng mà ở đây là đạo trường của thần tu, mình vẫn có chút lợi thế.
Tốt xấu gì mình cũng phải nắm bắt được một số suy nghĩ của Chu Trường Dung mới được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tử Sơn Quân phảng phất như sinh ra vô hạn dũng khí.
Nói làm là làm!
Hai ngươi Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu lại không lo lắng nhiều như vậy.
Trên lưng bọn họ đeo không biết bao nhiêu bí mật, dù trời có sập xuống cũng không gây trở ngại bọn họ nghỉ ngơi.
"Sư tiền bối đã giải quyết toàn bộ những người kia sao?" Chu Trường Dung biết rõ còn hỏi, "Xem ra tâm trạng của tiền bối rất tốt."
"Dễ bàn, hóa thân của những người kia đã bị ta đánh nát hết rồi, phỏng chừng không đủ ngàn năm thì không thể xuống Thế Gian được nữa." Sư Vô Cữu nhớ tới biểu cảm không thể tin được của những người kia khi bị mình đánh nát thì cảm thấy sảng khoái khắp chốn.
Dứt lời, Sư Vô Cữu nhìn về phía Chu Trường Dung, vẻ mặt quái lạ hỏi, "Ngươi sao, ngươi có ý tưởng gì chưa? Tử Sơn Quân và Sùng Minh, ngươi cảm thấy ai mới phải?"
Bên ngoài có người nghe lén.
Sư Vô Cữu rất nhạy cảm với việc bị rình mò, hắn vừa mới định giơ tay khắc xuống trận pháp, kết quả được Chu Trường Dung liếc mắt ra hiệu, rõ ràng lời này là để cho người ở bên ngoài nghe.
Người bên ngoài ngoại trừ Tử Sơn Quân hoặc là Trần Hóa Vũ thì còn có thể là ai?
Vì vậy, Sư Vô Cữu cũng hiểu ngầm trực tiếp hỏi.
"Đều có khả năng." Chu Trường Dung cười nói, "Biết đâu, cả hai người đều không phải."
"Không phải đứa nhóc kia nói vẫn luôn mơ thấy có người tìm nó sao?" Sư Vô Cữu tò mò nói, "Thấy sao, khả năng có thể là nó đó."
"Vệ Liên Hoàn đã ch.ết 1500 năm, bây giờ Sùng Minh mới vài tuổi? Có thể thấy, trước khi nhóc trở thành Sùng Minh, ít nhất cũng đã trải qua một lần thậm chí nhiều lần chuyển kiếp. Kí ức ra sao, chuyển kiếp nhiều lần mà vẫn còn có thể nhớ rõ?" Chu Trường Dung không vì lời nói của Sùng Minh mà đưa ra phán đoán, "Ngoài ra, Sùng Minh bị người hại từ lâu, mặc dù bây giờ đã vào con đường thần tu, nhưng Vệ Liên Hoàn trong miệng Diệp Tiêu, hình như vẫn kém một chút. Nhưng Tử Sơn Quân lại được trực tiếp tiếp nhận truyền thừa của sơn thần, số mệnh không giống người thường. Xét từ điểm này, số mệnh của Tử Sơn Quân càng hơn người, càng phù hợp với dáng vẻ của người nắm giữ dấu ấn công đức hơn."
"Ngươi nói ngược lại cũng hơi có lý." Sư Vô Cữu không ngờ Chu Trường Dung thật sự nói ra nguyên nhân, "Lúc nãy Tử Sơn Quân đề nghị hai thầy trò cùng đi cũng là một biện pháp hay, sao ngươi không đáp ứng?"
"Sư tiền bối, chúng ta từ trên đi xuống đã không dễ, huống chi là mang theo một người cùng lên? Mang một người đã phiền phức, huống hồ là hai người?" Chu Trường Dung nghiêm túc nhìn Sư Vô Cữu nói, "Lỡ đâu giữa đường xảy ra sơ suất, đạo sĩ như bọn họ sẽ mất mạng ở tầng trời Thị Phi, lúc đó phải làm thế nào?"
... Có bản tọa ở đây, ngược lại không cần lo lắng đến vấn đề này đâu.
Chỉ cần Chu Trường Dung đồng ý lên tầng trời Tiêu Dao, bây giờ Sư Vô Cữu cũng có thể mang theo hắn đi.
Nhưng mà tiểu tử lừa đảo nói như vậy thì chắc chắn đang nói cho người bên ngoài nghe, Sư Vô Cữu sẽ không làm hỏng sân khấu của hắn, "Ngươi nói có lý. Giới Thế Gian và Tu Chân đa số đều có linh khí và trọc khí [dơ bẩn], nhưng bên trong tầng trời Thị Phi thì ma khí chiếm đa số. Tử Sơn Quân và Sùng Minh đều vẫn chưa có khả năng phi thăng, nếu tùy tiện vào đó, sợ rằng sẽ bị ma khí lấn vào cơ thể, không có thuốc nào có thể cứu được."
Lúc Sư Vô Cữu nói dối cũng ra dáng lắm.
Chu Trường Dung thiếu chút nữa bật cười.
Qua chốc lát, đợi người nghe trộm bên ngoài rời đi, Chu Trường Dung mới được cười thống khoái.
"Sư tiền bối, xem ra không phải ngài không nói dối nha."
"Bản tọa không tính là nói dối." Sư Vô Cữu không muốn thừa nhận, "Ta chỉ phối hợp tiếp lời ngươi thôi. Hơn nữa, quả thật người bình thường tới tầng trời Thị Phi sẽ bị ma khí quấn thân. Bản tọa nói, đều là sự thật."
Chỉ che giấu đi một phần sự thật, nhưng có lúc so với lời nói dối còn nghe thật hơn.
Bên trong tầng trời Thị Phi.
Một đống ma tôn và tiên tôn trở về bản thể.
"Yêu tộc ch.ết tiệt!"
"Sao ngươi cũng quay về rồi?"
"... Chẳng lẽ không còn ai ở lại sao?"
"Đáng ghét!"
...
Một đống tiên tôn và ma tôn bị Sư Vô Cữu đánh trở về, nhẫn nhịn tức giận đi hỏi thăm tin tức những người khác, xem xem rốt cục có ai lấy được tin tức từ gã yêu tộc kia không. Kết quả vừa hỏi mới biết, thì ra gã yêu tộc kia chẳng có tin tức gì, chỉ muốn tìm cớ, mượn cơ hội đó phân tán bọn họ, sau đó một lưới bắt hết.
Đúng là khinh người quá đáng!
"Phương pháp thân ngoại hóa thân trong một ngàn năm thì chỉ có thể dùng một lần, nếu lại muốn xuống hạ giới cũng chỉ có thể tìm Nhân Hoàng xin thủ lệnh." Sao những người này có thể dễ dàng chịu thua chứ?
"Trước chúng ta dùng phương pháp thân ngoại hóa thân xuống nhân gian, nhưng lại chẳng chào hỏi Nhân Hoàng câu nào. Bây giờ, nếu chúng ta đi cầu kiến Nhân Hoàng, sợ là sẽ bị thổi bay đá văng ra ngoài."
"Đúng vậy, ta còn đang suy nghĩ, nếu bị Nhân Hoàng vấn tội, ta còn phải trực tiếp nhận lỗi nữa."
"Đáng ghét, yêu tộc cố ý đánh nhân tộc chúng ta trở về, chắc chắn không tốt lành gì. Đúng rồi, các ngươi có thấy tên yêu tộc nào trở về không?"
"... Vừa nói như thế, hình như không có."
"Quả nhiên là cái bẫy của yêu tộc!"
Nhóm tiên tôn và ma tôn sẽ không cam lòng thừa nhận mình bị một tên yêu tộc đánh trở về, nhưng sẽ cam lòng thừa nhận đây là cái bẫy của nhóm yêu tộc liên hợp bố trí. Nếu không phải vậy thì giải thích như thế nào, cố tình chỉ có mấy người bọn họ bị đánh trở lại, còn những tên yêu tộc kia thì vẫn đang còn ở hạ giới?
"E rằng, chúng ta phải nói chuyện với thành chủ Diệp Tiêu thôi." Một ma tôn ra chủ ý, nghiêm trang nói, "Chuyện này không chỉ tranh đoạt đèn Thanh Tà, mà rất có thể những yêu tộc kia có ý đồ cướp đoạt chí bảo của nhân tộc chúng ta mới nghĩ ra kế sách như vậy. Thành chủ Diệp Tiêu là nhân tộc, đối với chuyện này, phải phân rõ trái phải mới đúng."
"Không sai, đèn Thanh Tà vốn là đồ vật của thánh nhân nhân tộc chúng ta, có liên quan gì đến yêu tộc đâu? Bây giờ chuyện đã đến nước này, chúng ta há có thể ngồi chờ ch.ết, không nói sự thật cho Diệp Tiêu? Lúc đấy nếu thật sự để đèn Thanh Tà rơi vào tay ngoại tộc, đó chính là đại tội với nhân tộc chúng ta!"
Vốn nhóm tiên tôn và ma tôn nên là tử địch của nhau, nhưng ngay tại lúc này, ngươi một lời ta một câu đã khẳng định chậu nước bẩn này lên người yêu tộc. Kết quả, bọn họ cũng có thể quang minh chính đại đi tìm Diệp Tiêu.
Rốt cuộc, đèn Thanh Tà vẫn đang ở trong tay Diệp Tiêu.
Dù mấy người bọn họ đã không thể xuống Thế Gian được nữa, nhưng vẫn không cam lòng cứ thế bỏ qua, chẳng bằng dứt khoát rút củi dưới đáy nồi, đi tìm Diệp Tiêu trước.
Một khi mọi người đã xác định kế sách thì sẽ không trì hoãn nữa, tập kết nhân số, quyết định bỏ qua hiềm khích, liên thủ với nhau bắt Diệp Tiêu giao ra đèn Thanh Tà trước.
Chỉ cần lấy được đèn Thanh Tà đến tay, lúc đó hiển nhiên sẽ đi tìm gã yêu tộc kia báo thù!
Thế Gian.
"Khốn nạn, thả bọn ta ra."
"Mọi người đều là yêu tộc, ngươi hẳn phải đồng tâm hiệp lực với chúng ta mới đúng."
"Ngươi nhốt bọn ta lại làm gì? Bây giờ mấy tên nhân tộc kia đều đang đi tìm người khắp nơi đấy!"
Ngay lúc này, nhóm yêu tộc được những tên ma tôn tiên tôn trên thượng giới nhung nhớ, người nào người nấy, gần như đều đang bị vây nhốt ở trong một vườn hoa nho nhỏ.
Vườn hoa này nhìn thì như có muôn hoa nghìn sắc nhưng thực tế lại không lớn, đi một lúc là hết.
Thế nhưng những yêu tộc này lại bị nhốt ở trong vườn hoa, có đi đường nào cũng không thể chạy thoát, dù muốn phá hoại cũng chỉ có thể tự chịu phản phệ mà thôi.
Mà những thứ này đều do một thanh niên yêu tu đang ôm một bó hoa nhài đông làm ra!
"Định lực của các ngươi thật sự quá kém." Thanh niên trẻ tuổi ôm hoa nhài đông trong ngực chậm rãi lắc đầu, "Thực lực như vậy mà còn muốn mơ ước đèn Thanh Tà, cũng chỉ là si tâm vọng tưởng. Xét ở tình cảm đồng tộc, ta sẽ mài dũa tính tình này của các ngươi một chút, để cho sau này các người trở về cũng có thể tự biết được chỗ thiếu sót của bản thân, cố gắng tu hành."
"Rốt cuộc ngươi là ai chứ? Ra tay với đồng tộc, đợi bọn ta trở về báo cáo với Yêu Hoàng Ngọc Sương, cho ngươi biết mặt."
Hiển nhiên các tộc nhân yêu tộc không muốn nghe lời khuyên từ một kẻ vô danh.
"Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân." Thanh niên cúi đầu sờ sờ hoa trong lồng ngực, cười khá hiền lành, "Ta lớn tuổi, chắc chắn các ngươi không biết ta."
[Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân: thuộc bài thơ "Tặng Phạm Diệp" của Lục Khải, ý thơ: Đất Giang Nam nào có gì để làm quà, xin gửi một cành hoa tượng trưng cho mùa xuân sớm.]
Sau khi Tử Sơn Quân nghe trộm Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu nói chuyện xong, lặng lẽ rời đi.
Hắn và Sùng Minh, thật sự sẽ có một người là chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn sao?
Tới tầng trời Thị Phi, nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng, sao hắn có thể nhìn Sùng Minh ch.ết oan uổng?
"Sư phụ, ngài đã về." Sùng Minh thấy Tử Sơn Quân về, vội vã đi lên nghênh đón, quan tâm hỏi, "Sư phụ, hình như sắc mặt ngài không được khỏe."
"Sùng Minh." Tử Sơn Quân cầm tay đồ đệ của mình, "Tầng trời Thị Phi là nơi ma tộc và ma tu tụ tập, mười phần ma khí, con chỉ mới tu hành không được bao lâu, nếu bị ma khí quấn thân, chắc chắn sẽ không có thuốc nào cứu được. Con tuyệt đối không thể đi, biết chưa?"
"Con không đi, chẳng lẽ sư phụ đi?" Sùng Minh nỗ lực tránh thoát khỏi tay của Tử Sơn Quân, vẻ mặt quật cường, "Sư phụ, ngài cũng chẳng tốt hơn con bao nhiêu, chẳng lẽ đổi lại là ngài bị ma khí quấn thân, ngài có thể tránh được một kiếp sao?"
"Ít nhất sư phụ có thể chống đỡ nhiều hơn con một chút." Tử Sơn Quân phản bác.
"Thôi đi sư phụ, căn bản ngài chưa tu hành đến mức tốt như thế." Sùng Minh không chút khách khí nói, "Trần sư thúc đã nói với con rồi, trước đây ngài không cố gắng tu hành, so với thúc ấy là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Mặc dù vẫn có thể bình an đi chu du khắp nơi, nhưng bởi vì đó là được sơn thần đời trước truyền cho thần vị và nhang đèn tự thân, không cần ngài nỗ lực cố gắng tiếp ngận nhang đèn của tín đồ mang tới."
"Cái tên Trần Hóa Vũ miệng rộng này, cái gì cũng có thể nói!" Tử Sơn Quân hơi tức giận, lúc trước hắn giúp Trần Hóa Vũ không ít chuyện, vậy mà kết quả người này còn ở trước mặt đồ đệ của mình, nói hết chuyện xấu hổ trước đây của mình ra, đúng là khốn nạn.
"Sư phụ, con rất cảm kích đại ân đại đức của ngài, thế nhưng xin ngài hãy tin tưởng con, con cũng rất muốn biết rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì." Ánh mắt Sùng Minh nhìn về phía Tử Sơn Quân vô cùng kiên định, "Chỉ cần con đi gặp cái người tên Diệp Tiêu kia, con chắc chắn có thể nghĩ ra. Tuy thời gian ở cùng với sư phụ không dài, nhưng mà xin ngài yên tâm, con nhất định sẽ trở về."
Tử Sơn Quân còn muốn nói gì đó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nói ra miệng.
"Nếu như sư phụ thật sự lo lắng cho con, không bằng ngài đưa cho con mấy món pháp bảo bên người là được rồi." Sùng Minh thấy vẻ mặt Tử Sơn Quân trầm trọng, vội vàng nói.
"Đúng đúng đúng, con muốn pháp bảo nào, cứ việc nói." Tử Sơn Quân như được Sùng Minh nhắc tỉnh, vội vàng lấy hết pháp bảo mình có ra, "Ta cũng không biết những thứ pháp bảo này có thể giúp con được bao nhiêu, nhưng có thể cho con nhiều ít đảm bảo là tốt rồi, cứ tùy tiện lấy đi."
Sùng Minh nhìn một đống pháp bảo tràn đầy túi, cuối cùng chỉ lấy ấn sơn thần được Tử Sơn Quân quanh năm đeo ở trên người, "Là cái này, sư phụ."
"Cái ấn sơn thần này không lợi hại, chỉ là thứ vi sư tiện tay dùng thôi." Tử Sơn Quân thấy đồ đệ mình bỏ qua nhiều pháp bảo như vậy, trong đó còn có truyền thừa của sơn thần trước đấy cho mình, kết quả Sùng Minh lại không thèm nhìn, cuối cùng chọn một cái ấn sơn thần nho nhỏ. Cái ấn sơn thần này có từ từ khi hắn kế thừa thần vị, được làm từ một nắm đất nhỏ lấy từ bản thể của mình rồi luyện chế thành, xem như là một đoạn hồi ức của quá khứ.
"Bởi vì đây là đồ sư phụ thường dùng." Sùng Minh rất vui vẻ, "Những pháp bảo khác dù tốt thế nào cũng không phải là sư phụ. Có nó ở bên cạnh con, con mới có thể cảm nhận được sư phụ luôn luôn ở bên con. Sư phụ, tầng trời Thị Phi thật sự rất nguy hiểm, ngài đáp ứng với con, đừng đến đó có được hay không? Nếu con thật sự không may mắn, ch.ết ở đó, như vậy ngài cũng có thể thử đi tìm chuyển kiếp của con, tiếp tục nhận con làm đồ đệ!"
"Con cho rằng ta nhận đồ đệ dễ dàng lắm sao?" Tử Sơn Quân chịu không nổi nữa, kéo Sùng Minh qua ôm chặt lấy nhóc, "Ta chờ đồ đệ mấy trăm năm, còn chưa dạy được mấy năm đã sắp rời khỏi ta, ta đi đâu lại tìm một đồ đệ tốt như vậy đây?"
"Sư phụ..."
Trần Hóa Vũ ở cách vách nghe thấy âm thanh gào khóc của Tử Sơn Quân, rất mất kiên nhẫn mà móc móc lỗ tai.
Thật sự đủ lắm rồi.
Tử Sơn Quân vẫn như cũ, lúc gặp chuyện của người khác thì vững như núi Thái Sơn, đến lúc gặp chuyện phát sinh trên người mình thì ấu trĩ đến không có điểm dừng.
Còn nói hắn không nỗ lực tu hành, lẽ nào Tử Sơn Quân cố gắng tu hành lắm sao? Cũng như thường đánh không lại Vương Thất Thập Ngũ Kiếm!
Nghĩ tới đây, Trần Hóa Vũ không khỏi thở dài, chớp mắt một cái mà hắn và Tử Sơn Quân đã quen biết với nhau được hơn trăm năm.
Nhớ tới trăm năm trước, lúc bọn họ còn kề vai chiến đấu, Tử Sơn Quân bị thương nặng mà còn nói mớ nữa!