Chương 49: Thiên tài đè bẹp! Hứa Văn Chiêu hết hồn
Đương nhiên, Hứa Văn Chiêu vẫn chưa nói hết.
Nếu Thẩm Lãng đáp đúng năm đề trở lên, vậy chứng minh là Hứa Văn Chiêu sinh sự từ việc không đâu, phải nhận lỗi trước mặt Thẩm Lãng.
Chẳng lẽ có khả năng này ấy à?
Dù cho mặt trời mọc hướng tây cũng không thể nào, cho nên cũng không cần nói gì thêm nữa.
- Nhớ cho kỹ, trong nửa canh giờ phải trả lời xong, quá thời hạn sẽ không tính nữa!
Tiếp đó, Hứa Văn Chiêu tự thắp một nén nhang.
Lúc nhang tàn vừa đúng một giờ.
...
Nhìn thấy cảnh này, Bá Tước đại nhân cũng không khỏi bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Như thế này chỉ sợ là Thẩm Lãng phải chịu tội!
Hứa Văn Chiêu lúc còn trẻ đã như vậy, không có tấm lòng bao dung, lòng háo thắng rất mạnh.
Nhưng làm một chủ tử thành công, quan trọng nhất là biết dùng người. Phải biết tóm được nhân tài và đặt vào những vị trí chủ chốt phù hợp.
Người dùng đúng việc, vật dùng đúng chỗ. Lúc trước Bá Tước cũng xem như thành công ở điểm này, thế nhưng hiện tại đang đối mặt cục diện này, ông thật không biết phải làm gì.
Bên trái là con rể của ông, mặc dù vô cùng nghịch ngợm, hơn nữa còn có khoảng cách thế hệ nhất định với ông. Thế nhưng từ tận đáy lòng, Bá Tước đại nhân vẫn tán thưởng, đồng thời thích thằng con rể này.
Mà bên phải là tâm phúc của ông, hơn nữa quản lý thu chi của phủ Bá Tước hai mươi mấy năm, là người mà ông đặc biệt kính nể.
Cho nên có chút thời điểm, dù cho làm chủ cũng rất khó quyết định tùy ý được.
Mà đối với mười mấy thanh thiếu niên ở đây mà nói hoàn toàn là một vở kịch đặc sắc.
Bọn họ hưng phấn đến nỗi khó lòng kiềm chế, tên Thẩm Lãng kia dám đối đầu với ông thầy Hứa Văn Chiêu khó tính, đúng là chuyện mười năm khó gặp à nha.
Quả thực quá mức mong đợi.
Mặc dù trong lòng bọn họ có một chút xíu nghiêng về phía Thẩm Lãng, nhưng càng muốn xem Thẩm Lãng bị quất roi một trăm cái.
Ai cho ngươi cưới nữ thần của bọn ta vậy?
Ngươi không xui xẻo, làm sao đám đàn ông kia hài lòng chứ?
...
Thẩm Lãng đọc thoáng qua mười câu hỏi này, trong lòng không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Ái chà!
Ta để cho Hứa Văn Chiêu vắt hết óc suốt một giờ ra đề bài, những tưởng nó khó khăn như thế nào?
Hoá ra lại đơn giản như vậy!
Để ta đường đường là thạc sĩ tới giải mười câu toán này, đơn giản là giết heo dùng dao mổ trâu rồi.
Đọc thử câu thứ nhất.
Người đầu tiên nắm một hạt gạo, người thứ hai nắm hai hạt gạo, và người thứ ba nắm ba hạt gạo, với tổng số một trăm người.
Hỏi, có bao nhiêu hạt gạo mà 100 người này nắm?
Đây là lớp 4 tiểu học? Hay là đề toán lớp 5 vậy?
Lúc Thẩm Lãng viết lên câu trả lời, cũng cảm giác mình giống thiểu năng trí tuệ, ai đời lại giải bài toán đơn giản như vậy.
Đương nhiên, câu hỏi đối với Thẩm Lãng mà nói đúng là giản đơn đến mức không cách nào nhìn thẳng, nhưng đối với người của thế giới này mà nói, đã cũng đủ khó khăn.
Chí ít mười mấy học trò ở đây, người có thể ở trong thời gian người có thể làm câu hỏi này trong một thời gian ngắn, về cơ bản không tồn tại.
(Chú thích của Bánh: Câu hỏi này được viết trong Olympic toán học cấp ba tại thành phố vào năm 1993, nhưng không có ai làm được, đừng hỏi ta làm sao biết điều đó.)
...
Tiếp tục Thẩm Lãng nhìn thấy câu thứ hai.
Ồ?
Có chút thú vị!
Mặc dù nó vẫn còn rất đơn giản cho Thẩm Lãng, nhưng đối với thế giới này đã là đặc biệt khó khăn.
Hiện nay có một ẩn số, chia số đó cho 3 dư lại 2, chia số đó cho 5 còn dư lại 3, chia số đó cho 7 còn dư 2, con số đó không hơn một trăm, vậy hỏi con số đó là bao nhiêu?
(*Đây là bài toán trong quyển Tôn Tử Tính Kinh. Đáp án của nó ra một loạt số như 23, 128, 233, 338, 443... Nhưng vì có tổng không hơn 100 nên chỉ chọn số nhỏ nhất là 23.)
Được rồi, phải dùng đến phương trình.
Chỉ có 3 giây, Thẩm Lãng liền ra đáp án 23, còn chả cần dùng laptop Alienware.
Câu thứ ba thú vị hơn.
Tam nhân đồng hành thất thập hi, Ngũ thụ mai hoa nhập nhất chi; Thất tử đoàn viên chính bán nguyệt, Trừ bách linh ngũ tiện đắc tri!
(Tạm dịch: Ba người cùng đi đường thì vui gấp bảy mươi lần, măm cây hoa Mai có hai mươi mốt nhánh, bảy chàng dạo chơi vườn Đào vào giữa tháng của mùa Thu, thêm hay bớt một trăm lẻ năm để định đáp số. Đây là đề toán trong Toán Pháp Thống Tông, phương pháp giải vẫn y chang Tôn Tử Vấn Đề, được viết thành 4 câu thơ trong Tôn Tử Ca. Đáp án là: 2×70+ ×21+ ×15=140+63+30=233, sau đó lấy 233-105-105=23)
Thầy cho là viết thành thơ, là có thể che giấu hắn là một đường giản đơn toán học đề chân diện mục?
Thẩm Lãng vẫn không cần tốn nhiều sức giải ra đáp án.
Tiếp theo là đề thứ tư, thứ năm, thứ sáu và thứ chín.
Thực sự, không có một câu hỏi nào có thể làm cho Thẩm Lãng cảm giác được có một chút xíu độ khó cả.
Không có câu hỏi nào có thể khiến hắn mất hơn hai phút.
Do đó, hắn đặt tất cả những kỳ vọng của mình vào cái câu hỏi cuối cùng.
...
Câu hỏi cuối cùng thực sự chiếm toàn bộ một trang, Thẩm Lãng nhìn thoáng qua, không khỏi mở to hai mắt.
Câu hỏi này, có chút thú vị, có chút khó khăn rồi!
Thậm chí là siêu khó!
Tổng cộng có hai mươi cây, mỗi hàng có 4 cây, tối đa được bao nhiêu hàng.
Chỉ có phương pháp dùng hình vẽ ra, nếu như ít hơn 14 hàng thì đáp án coi như sai!
Câu hỏi này nhìn như giản đơn, lại là câu hỏi khó ngàn năm trên trái đất.
Người bình thường luôn nghĩ, tổng cộng 20 cây, một hàng 4 cây, đó là 5 hàng.
Đương nhiên hoàn toàn không phải như thế, bởi vì cây có thể được trồng theo hình dạng bất quy tắc nên chắc chắn lớn hơn con số 5 đó rất nhiều.
Vào thế kỷ XVI, người La Mã hoàn thành việc sắp xếp 16 hàng.
Nhà toán học nổi tiếng Gauss trong thế kỷ thứ mười tám đã hoàn thành sắp 18 hàng.
Mãi cho đến cuối thế kỷ hai mươi, hai vị cao thủ máy tính đã sử dụng máy tính để hoàn thành việc sắp xếp 20 hàng.
Đây đã là một kỷ lục.
20 hàng, mỗi hàng có 4 cây, thực sự trồng 20 hàng.
Tuy nhiên, vào thế kỷ hai mươi mốt, con số mới đã được được sinh ra, và một số người đã hoàn thành việc sắp xếp 23 hàng.
(*Vì không thể up hình bài giải nên Mèo chỉ có thể miêu tả sơ lược đáp án là một hình ngôi sao 6 cánh, thêm hai điểm khi nối các đỉnh ngôi sao lại ra tổng số 23)
Câu hỏi này cũng là đề mục Hứa Văn Chiêu đắc ý nhất, ông ta đã tìm thấy nó trong sách toán cổ.
Tiếp đó, ông làm không biết mệt, mất thời gian suốt mười mấy năm, cuối cùng hoàn thành sắp được 14 hàng.
Không chỉ có như thế, ông ta còn thích cầm câu hỏi này đi làm khó tất cả mọi người.
Kể cả các đồng nghiệp ở phủ Bá Tước, cả Bá Tước đại nhân, cùng với đám thư sinh vừa thi đậu chút công danh.
Bởi vì không ai đủ trình toán học đến tầm cỡ như ông ta.
Khi ông tìm ra phương pháp sắp xếp 14 hàng, ông có thể gặt hái những biểu hiện sợ hãi và kinh ngạc của người khác.
Hiện tại ông lại đem câu hỏi này thử thách Thẩm Lãng, lấy tư câu hỏi cuối cùng.
Đương nhiên, căn bản ông ta không nghĩ Thẩm Lãng giải ra được, chỉ để khoe mà thôi.
Để tên Thẩm Lãng quê mùa nhà ngươi chống mắt mà xem, Hứa Văn Chiêu ta đây cuối cùng lợi hại đến cỡ nào?
Được rồi, đối với Hứa Văn Chiêu mà nói, có thể giải đáp ra 14 hàng đã thực sự rất ngầu rồi.
Nhưng đối với Thẩm Lãng mà nói, con số này còn chưa đạt tới trình độ của thế kỷ mười sáu.
Mà hắn dễ dàng là có thể vẽ ra sắp xếp 23 hàng, so với đáp án tối thiểu của Hứa Văn Chiêu vượt xa một ngàn năm.
20 cây, mỗi hàng có 4 cây, trồng ra 23 hàng.
Đơn giản là nghịch thiên, hoàn toàn đè bẹp con số 14 của Hứa Văn Chiêu!
Chỉ sợ khiến Hứa Văn Chiêu bị chấn động hồn phi phách tán đi!
...
Trong chín câu hỏi đầu tiên, Thẩm Lãng đã hoàn thành trong chưa đầy mười phút.
Câu hỏi cuối cùng, hắn đã dành hơn nửa giờ!
Đương nhiên, đáp án ở trong đầu hắn rất nhanh, trong nháy mắt đã có đáp án hấp dẫn nhất để ghi vào bài làm.
Thế nhưng, muốn viết ra trên giấy cũng cần thời gian nhất định.
Đây là một bài hình học đặc biệt chính xác, sai một chút đều không được.
Cho nên, Thẩm Lãng mới dùng hơn nửa canh giờ.
Trong quá trình trả lời các câu hỏi, để không gây áp lực cho hắn, Bá Tước đại nhân cùng thầy đồ cũng không có ở bên cạnh mà chỉ đứng ngoài quan sát.
Hứa Văn Chiêu ngồi ở phía trên nhìn bài thi Thẩm Lãng, trong lòng là đặc biệt đắc ý.
Ông ta vẫn luôn chú ý Thẩm Lãng, phát hiện thời gian trả lời câu hỏi trước mặt hắn rất ngắn, nhưng lại dành phần lớn thời gian của mình vào câu hỏi cuối cùng.
Đây là hành vi rất bình thường.
Hắn thấy, chín đề trước là dạng đề cứng nhắc, đúng là đúng, sai là sai.
Mà Thẩm Lãng nhất định là hoàn toàn sai, đem có động não cũng chả ra gì, cho nên vội vã nhìn thoáng qua những câu hỏi kia rồi viết bừa một đáp án.
Mà câu hỏi cuối cùng mặc dù khó khăn nhất, nhưng lại dạng câu hỏi mềm.
20 cây, mỗi hàng trồng 4 cây, tối đa trồng được mấy hàng?
Bất luận kẻ nào thấy câu hỏi này, trong lòng đều có thể ôm một chút hi vọng, tiếp đó điên cuồng tập trung vào đó, không ngừng thử nghiệm các loại đáp án trái ngược.
Kết quả phát hiện, dù cho tiêu hao mấy tháng, cũng căn bản không thể giải đáp được.
Hứa Văn Chiêu hao tốn thời gian mười mấy năm, mới hoàn thành sắp xếp 14 hàng.
Cho nên đã có thể kết luận, Thẩm Lãng còn chẳng giải được nửa câu.
Ăn một trăm roi, đã trở thành kết quả cuối cùng.
Vì sao Hứa Văn Chiêu chắc chắn như thế?
Bởi vì phía trước chín đạo đề Thẩm Lãng hoàn toàn không có bất kỳ quá trình tính toán theo công thức, thậm chí còn không có mượn que tính.
Coi như là người học toán, cũng phải tính toán theo công thức trong một thời gian dài.
Suốt mấy năm nay, có bài toàn nào chỉ dùng công thức mà không cần que tính đâu, một khi không dùng, cũng chỉ có thể chứng minh một việc, hắn chẳng làm gì cả, chẳng qua là viết vớ vẩn thôi.
Không chỉ là Hứa Văn Chiêu nghĩ như vậy, Bá Tước đại nhân cũng cho là thế.
Thẩm Lãng không sử dụng que tính lần nào, chỉ sợ thật sự không giải được câu nào.
Lần này rắc rối rồi.
Thật sự chẳng lẽ mắt mở trừng trừng nhìn nó bị đánh trăm roi sao?
Thằng nhỏ này da mỏng thịt mềm, cộng thêm Hứa Văn Chiêu chắc chắn không biết nặng nhẹ, nhỡ ra thật sự đả thương thì biết thế nào cho phải?
Cho nên, Bá Tước đại nhân rất nhanh liếc một cái ra hiệu.
Tức khắc, một nô bộc lén chạy thật nhanh, đi vào bẩm báo Bá Tước phu nhân.
Kế tiếp Hứa Văn Chiêu nếu có đánh Thẩm Lãng, Bá Tước đại nhân không tiện ngăn cản, nhưng phu nhân là đàn bà, là có thể cản.
Sau khi trả lời tất cả mười câu hỏi này, Thẩm Lãng rõ ràng có thể nộp bài thi, thế nhưng hắn cố ý không giao, mà ngẩn người nhìn những câu hỏi này.
Trong lòng Hứa Văn Chiêu càng thấy sảng khoái.
Thứ tiểu bạch kiểm miệng còn hôi sữa, ta ra đề bài, cho dù ngươi nhìn chằm chằm mười năm cũng không ra.
Thứ không biết trời cao đất rộng là gì, còn dám tới trêu chọc ta? Dám cản đường của ta, dám cướp đi chuyện tốt của cháu ta sao?
Để ta đánh ch.ết ngươi.
Bởi vì có gió, cho nên không đến một giờ, đã tàn một nén nhang.
Hứa Văn Chiêu lạnh giọng nói:
- Đã đến giờ, nộp bài!
Tiếp đó, ông trực tiếp đi xuống, quơ một phát hốt hết bài thi Thẩm Lãng trên mặt bàn.
- Đồ dốt nát, lên lớp không nghe giảng, chưa học xong đã dám khẩu xuất cuồng ngôn, chưa từng biết sợ... - Hứa Văn Chiêu thản nhiên nói.
Tiếp đó, ông ta nhìn vào bài thi của Thẩm Lãng.
Câu thứ nhất.
Hứa Văn Chiêu nhìn nó với thái độ xem thường, và sau đó ông ta xem lướt qua câu thứ hai, bản năng sẽ phải đánh một dấu X.
Nhưng sau khi tạm dừng một giây, ông ta quay lại câu hỏi đầu tiên.
Lại... trả lời được?
Sao có thể?
Mặc dù câu hỏi đầu tiên đơn giản nhất, nhưng nó còn hơn cả những gì ông đang dạy vào lúc này.
Những người không hiểu toán học cao cấp chỉ có thể một thêm hai, thêm ba, thêm bốn, và tiếp tục thêm vào cho đến khi đủ 100, lúc đó thời gian của một nén nhang đã hết.
Nhưng mà, Thẩm Lãng cho ra đáp án và phương pháp giải chính xác.
Lại nhìn câu thứ hai, vẫn đúng.
Câu thứ ba vẫn đúng.
Hứa Văn Chiêu cảm thấy có chút không ổn, sắc mặt liền thay đổi ngay lập tức.
Câu thứ tư và thứ năm vẫn đúng.
Thậm chí còn chính xác vượt ngoài sức tưởng tượng, cách Thẩm Lãng ra đáp án còn rõ ràng tinh vi hơn Hứa Văn Chiêu nhiều.
Mồ hôi lạnh phía sau lưng Hứa Văn Chiêu bắt đầu tuôn ra.
Chính miệng ông ta từng nói, chỉ cần Thẩm Lãng trả lời năm câu hỏi, ông sẽ xin lỗi Thẩm Lãng trước công chúng.
Hiện tại Thẩm Lãng trả lời năm câu chính xác, nên làm thế nào cho phải?
Kế tiếp, Hứa Văn Chiêu nhìn phía câu thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, và thứ chín!
Ông ta đã không thể đổ mồ hôi lạnh, mà là hoàn toàn bị sốc.
Gặp quỷ, cái này tuyệt đối là gặp quỷ rồi!