Chương 82: Đại nhân vật vào vòng phấn! Thẩm Lãng lại muốn chơi chết người
Để lăn lộn vào thế giới này thì quan trọng nhất là cái gì?
Đương nhiên là sắp đặt mọi chuyện.
Thẩm Lãng ngươi đây là muốn hủy kế hoạch của chúng ta mà!
Sinh tử đại thù đó!
Chúc Văn Hoa cắn răng nghiến lợi nói:
- Các vị huynh đệ, kêu toàn bộ những người có thể gọi tới đây, chúng ta đi phủ thành chủ đòi lại công bằng. Lấy tư cách người đọc sách, chúng ta có nghĩa vụ quét sạch thứ dơ bẩn, một thanh chánh khí, trả lại cho người đọc sách thành Lan Sơn một cái càn khôn trong sáng.
Trịnh Xương Niên lập tức hiểu ra, Chúc Văn Hoa là muốn tập hợp gây rối, thúc ép thành chủ cấm bán sách của Thẩm Lãng ấy mà.
Mấy tên thư sinh vừa nghe, lập tức vui mừng ra mặt.
Lại sắp giàu rồi!
Mỗi lần như thế, Chúc Văn Hoa đều trả tiền theo đầu người, càng kêu được nhiều người tới, gã càng trả nhiều tiền hơn.
Mấy thứ khác Chúc Văn Hoa không có, nhưng gã thực có tiền nghen.
Ngắn ngủi chỉ hơn 1 canh giờ sau, sau lưng Chúc Văn Hoa tụ tập trên 100 tên học trò, cuồn cuộn hướng về phía phủ thành chủ.
- Thẩm Lãng, ta nhất định khiến sách của mày ở thành Lan Sơn, thậm chí toàn bộ quận Dương Võ, Quận Nộ Giang đều không có đất đặt chân.
- Sách của mày bán đắt thì sao chứ? Ta trực tiếp cấm vận luôn.
...
Trước mặt Chủ thành Lan Sơn Lý Phương bày hai quyển sách.
Một quyển sách《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa, một quyển là《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng.
Ông ta đọc quyển《 Mộng Uyên Ương 》trước.
Lúc đầu ông chẳng muốn đọc đâu, nhưng mà con gái ông đọc, vợ cũng đọc nốt.
Không những thế, vợ ông còn ở trong chăn nói về câu chuyện đó nữa, khiến ổng không thể không đọc.
Sau khi đọc xong, thành chủ Lý Phương không khỏi khen ngợi.
Chúc Văn Hoa quả nhiên ghê gớm đây.
Trong sách tuy rằng kể chuyện tình yêu nam nữ, nhưng là dính đến đấu đá từ trong nhà đến quốc gia, mặc kệ là trình độ lời văn, vẫn là cách xây dựng tình tiết cũng là lựa chọn tinh tế.
Thật không hỗ danh đại tài tử thịnh hành toàn thành mà.
Thảo nào một đám con gái đọc mê say, trở nên điên cuồng.
Ngay sau đó, Lý Phương cầm lên quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng.
Mới vừa thấy bìa sách, ông liền nhíu mày.
Dung tục không chịu nổi.
Lại ngó tên sách, ấn tượng càng kém hơn.
Lòe thiên hạ, cấp thấp diễm mị.
Vị thành chủ đại nhân này mang theo tâm lý khinh bỉ chê bai, lật ra trang thứ nhất.
Đọc xong đoạn thứ nhất, chân mày ông giãn ra.
Đọc hết trang thứ nhất, tinh thần ông phấn chấn.
Kế tiếp, ông liền hoàn toàn muốn ngừng mà không được!
Hay!
Sách hay!
Thật tuyệt vời!
Ái chà, tinh diệu cực kỳ!
Lời văn này, câu thơ ấy, thực sự là người phải có trí tuệ lớn, mới có thể viết ra được.
Đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Sách kinh điển như vậy, lại bán cho những đám người tầm thường kia.
Bọn họ cũng xứng đọc thứ văn chương sâu xa đến nước này ư?
Những thứ tiết mục dân gian kia đọc được sao?
Cứ mà xem tranh khiêu ɖâʍ của các ngươi cho đã đi, lại dám chạy tới đọc《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của chúng ta hả, rõ ràng chả có một chút biết thân biết phận gì hết.
Chỉ có chúng ta - những người đã trải qua quyền thế tôi luyện tàn phá, mới có thể cùng chung chí hướng, mới có thể hiểu được điều thần kì bên trong quyển sách này đấy.
Sách hay tột đỉnh luôn!
Lúc đầu, khi đọc quyển《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa, đại nhân Lý Phương còn thấy có thú vị, cảm thấy rất là không tệ.
Nhưng bây giờ, ông cảm thấy đây là một đống cứt.
Quá ngây thơ, quá cố ý, quá kiểu cách, quá giả tạo.
Thậm chí ông còn bắt đầu hoài nghi phẩm vị của mình.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì ta ngâm mình trong giới quan trường quá lâu, bị hiện thực tàn phá quá hung ác, vị giác về văn chương bị thoái hóa?
Thậm chí ngay cả quyển 《 Mộng Uyên Ương 》 của Chúc Văn Hoa cũng đều nhai được ư?
Đây cùng giống như một chàng trẻ tuổi đẹp trai thực sự kìm nén quá mức, đầu nóng lên mà chui vào quán nhỏ ven đường với ngọn đèn mông lung ấy.
Sau khi tiến vào cấp bậc hiền giả, hồi tưởng lại cái nếp nhăn trên mặt bác gái kia, trong lòng vô cùng hối hận không thôi, cảm giác hơi bị buồn nôn.
Thật là đáng sợ quá!
Mấy năm không đọc sách, trình thưởng thức của ta lại xuống cấp đến mức này ư.
Là con người, nhất định phải đọc sách, nhiều đọc sách, đọc sách hay.
Thế là đại nhân Lý Phương dùng hai đầu ngón tay kẹp lên quyển sách kia của Chúc Văn Hoa《 Mộng Uyên Ương 》, dùng sức quăng cái véo qua một bên, còn dùng tay áo xoa xoa tay.
Rồi ông lật ra quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 của Thẩm Lãng, lại say sưa mà đọc ngon lành.
Thật sự là... quá phê nha.
Lời văn ấy, câu này nữa, mới là loại sách cho những người tao nhã có địa vị như chúng ta nên đọc.
Bất quá mới xem một chút, đại nhân Lý Phương có chút lúng túng.
Bởi vì... Lại thấy phía dưới phần bụng hơi nóng lên?
Bằng không trước hết đọc tới đây thôi, chạy đi nghỉ tạm cùng tiểu thiếp nhỉ?
Mà ngay lúc này, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.
Thậm chí, có người bắt đầu gõ trống.
Thành chủ Lý Phương tức khắc giận dữ, ai vậy hả? Đêm hôm khuya khoắt đi phá hứng thú của người khác.
Nhưng vào lúc này, phụ tá của ông nhanh chóng tiến vào bẩm báo:
- Đại nhân không xong rồi, có mấy trăm học trò tới bao vây tấn công phủ thành chủ.
Chân mày thành chủ Lý Phương lông tơ trên tóc gáy tức khắc dựng đứng lên.
Làm quan sợ nhất cái gì đây?
Quần thể sự kiện đó.
Nhất là đám học trò gây rối, khiến người ta đau đầu.
- Đã xảy ra chuyện gì? - Thành chủ Lý Phương hỏi:
- Là bất công trong thi cử sao, hoặc là tên ác bá nào đánh ch.ết người rồi?
Ngay sau đó, ông hỏi vấn đề mang tính mấu chốt nhất.
- Người cầm đầu là ai?
Phụ tá đáp lời:
- Đại tài tử Chúc Văn Hoa.
Ngay lập tức, tình trạng khẩn trương của thành chủ Lý Phương biến mất tăm.
Trong lòng ông cười nhạt một phen.
- Để cho bọn họ vào đây. - Thành chủ Lý Phương dặn thêm:
- Không cho vào hết, tối đa năm người thôi.
...
Một lát sau, Chúc Văn Hoa mang theo bốn tên học trò dùng hỏa lực mạnh nhất tiến vào, toàn bộ đều có công danh tú tài, đương nhiên chính là bốn tên chó săn của gã.
Thành thật mà nói, Chúc Văn Hoa ở trước mặt thành chủ Lý Phương có cảm giác về sự ưu việt.
Dù sao gã cũng là công tử của phủ tử tước Lan Sơn mà, dù cho tước vị không cao, nhưng lại là dòng dõi quý tộc lâu đời đã từng có đất phong đấy.
Mặc dù gã đang tích cực dựa gần thế lực tân chính, nhưng vụ này cũng không gây trở ngại tổ tiên của ta so với ngươi giàu cảm giác tự hào hơn.
Hơn nữa gã đã là cử nhân, có thể gặp quan mà chẳng cần lạy.
- Bái kiến Lý đại nhân. - Chúc Văn Hoa chắp tay.
- Bái kiến Lý đại nhân. - Phía sau gã, bốn tên tú tài khom lưng hành lễ.
Chủ thành Lan Sơn Lý Phương vấn:
- Chúc công tử, có chuyện gì vậy?
Chúc Văn Hoa nói:
- Mời Lý đại nhân làm chủ cho dân chúng toàn thành, đòi lại công bằng cho giới văn học Lan Sơn, trả lại thanh minh việc học cho thánh nhân.
Lý Phương lập tức cau mày.
Ông phiền nhất loại này, động một chút là ném mũ qua đây.
Hơn nữa còn ném từ cái đầu này sang cái đầu lớn hơn, giống như ngươi thời thời khắc khắc đều nắm giữ chính nghĩa vậy.
Mấu chốt là loại chuyện đó của ngươi, Lý Phương ta đây hai mươi năm trước đã làm rồi.
Mỗi người hồi tưởng đến bản thân hai mươi năm trước, đều có một cảm giác là.
Quá ngu!
- Đến tột cùng là chuyện gì đây? - Thành chủ Lý Phương lạnh giọng nói.
Chúc Văn Hoa lấy ra quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng, nói:
- Mong Lý đại nhân cấm quyển sách này, đồng thời mang người in ấn sách kết án, cũng tịch thu toàn bộ quyển sách đó mang ra đốt, tịch thu tài sản hiệu sách in ấn nó.
Trong lời của Chúc Văn Hoa cũng chỉ bắt người in ấn sách ra nói, căn bản chưa có kêu đi bắt Thẩm Lãng.
Bởi vì ai cũng biết, vì viết một quyển sách đi bắt con trai cùng con rể của Bá tước, hoàn toàn là tự rước lấy nhục.
Thành chủ Lý Phương trong lòng cười nhạt, quả nhiên là vì chuyện này a.
Ông tức khắc vuốt vuốt chòm râu nói:
- Ồ? Vì sao thế?
Chúc Văn Hoa nói:
- Sách này dung tục thấp kém, khó coi, đơn giản là làm bẩn sự học thánh nhân, không chỉ đục khoét tâm hồn của người ta, còn bại hoại bầu không khí của xã hội, nhất định phải hoàn toàn cấm vận nó.
- Ồ? - Lý Phương cầm lấy quyển sách này lật vài tờ, nói:
- Quyển sách này nhưng có phủ định học thuyết của thánh nhân sao?
Chúc Văn Hoa cau mày, ai mà ngu như đến mức ở trong sách rõ ràng phủ định học thuyết của thánh nhân đấy.
Thành chủ Lý Phương lại hỏi:
- Vậy trong quyển sách này có công kích triều chính sao?
Đương nhiên không có.
Thành chủ Lý Phương bảo:
- Đây cũng không có, kia cũng không, ta dựa vào cái gì đi cấm vận nó chứ?
Chúc Văn Hoa lạnh giọng kêu lên:
- Thấp kém, hạ lưu còn chưa đủ sao?
Thành chủ Lý Phương híp mắt nói:
- So với sách đây càng thêm hạ lưu thấp kém có rất nhiều, Việt quốc ta không một cái luật pháp nào nói không cho phép viết chuyện tình cảm nam nữ nha, ngay cả tập tranh khiêu ɖâʍ đều có thể bán, càng chưa nói đến quyển sách này.
Chúc Văn Hoa hỏi:
- Vậy quyển sách này dám ám chỉ bản thân ta, hoàn toàn là đối thanh danh của ta làm bẩn cùng chà đạp, lẽ nào đây còn chưa xúc phạm đến luật pháp sao?
- Ngươi là pháp luật sao? - Thành chủ Lý Phương buồn bã nói:
- Với lại, trong quyển sách này nào có ám chỉ ngươi đâu?
Chúc Văn Hoa mở ra một trang, bên trong là đoạn Tây Môn đại quan nhân sủng hạnh Chúc Văn Sơn.
Gã chỉ vào đoạn đó hỏi:
- Ngài xem một chút, phương diện này Chúc Văn Sơn không phải là ám chỉ ta sao? Không phải là nói xấu thanh danh của ta sao?
Thành chủ Lý Phương nói:
- Nhân vật này rõ ràng kêu Chúc Văn Sơn mà? Cùng ngươi lại có quan hệ gì đâu? Chữ Hán chúng ta nhiều như vậy, không cẩn thận trùng tên rất bình thường đi.
Ánh mắt Chúc Văn Hoa phát lạnh.
Thái độ của thành chủ Lý Phương thiệt tình không đúng, rõ ràng che chở Thẩm Lãng kìa.
- Lý thành chủ, ngài có ý gì, rõ ràng ngài muốn che chở Thẩm Lãng phải không? - Chúc Văn Hoa lạnh giọng hỏi.
Lý Phương nói:
- Chúc cử nhân, ta khuyên ngươi lòng dạ phóng khoáng rộng rãi một chút, không nên đố kỵ tài năng. Cũng bởi vì sách của người ta viết hay hơn so với ngươi, sẽ phải đi cấm vận người khác, dựa vào cái gì thế?
Lời này, chính là tát vô mặt trần trụi rành rành.
Sắc mặt Chúc Văn Hoa lập tức trở nên vô cùng khó coi.
- Lý thành chủ, ngài dựa vào cái gì nói như vậy? - Chúc Văn Hoa nói:
- Luận lời văn, luận câu chữ, quyển sách này của Thẩm Lãng so sánh được với sách của ta ở chỗ nào?
Thành chủ Lý Phương khinh thường cười lạnh đáp:
- Quả thực, quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh quả thực không cách nào cùng so sánh với 《 Mộng Uyên Ương 》của ngươi.
Lời này khiến Chúc Văn Hoa liền lộ ra nụ cười đắc ý.
Thành chủ Lý Phương nói tiếp:
- Nói vậy là hoàn toàn bôi nhọ đối với quyển sách này của Thẩm Lãng. Đây là một tác phẩm sáng tác kinh điển hiếm có, há để cho mấy thứ tầm thường so sánh được?
Bốp bốp bốp!
Trong không khí giống như truyền đến tiếng vả bôm bốp vào mặt thật kêu.
Trong lòng gã Chúc Văn Hoa liền tức muốn nổ tung.
Lý Phương nhà ngươi dựa vào cái gì nói như thế hả?
Ta hành văn thật hay, câu văn của ta tuyệt diệu, sách của ta viết quá đạt?
Thế mà ngươi lại nói ta viết là vật tầm thường?
Tên cẩu quan này chỉ sợ là có mắt không tròng đi.
Lý Phương biểu lộ ra một chút chân thành, ông nói:
- Chúc công tử, ta khuyên ngươi ổn định tâm thần lại đọc một chút quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, thực sự là... Để cho người ta vỗ án tán dương, thói bất cần đời kia, nơi đó hiểu rõ đối mặt với tình đời ấy, quả thực kinh diễm vô song. Ta có thể nói cho ngươi biết, một khi ngươi đọc đã hiểu quyển sách này, đối với ngươi có ích vô cùng to lớn.
- Xì! - Chúc Văn Hoa trong lòng khinh thường.
Ta đã tài hoa hơn người, học quán năm xe, để ta đi đọc cuốn cặn bã của Thẩm Lãng?
Đùa gì thế.
Bất quá thành chủ Lý Phương trước mắt ắt hẳn muốn che chở cho Thẩm Lãng.
Chúc Văn Hoa thản nhiên nói:
- Hành vi của thành chủ đại nhân như vậy, chỉ sợ sẽ để cho người đọc sách thành Lan Sơn chúng ta thất vọng buồn lòng đấy.
Lời này chính là uy hϊế͙p͙ trắng trợn.
Nếu như Thành chủ Lý Phương không cho gã một kết quả thỏa đáng, mấy trăm tên học trò đây liền muốn gây chuyện.
Hoặc là bao vây tấn công phủ thành chủ, hoặc là bãi khóa.
Tóm lại có tiền có thể sai khiến quỷ thần, sai mấy trăm học trò gây rối đơn giản nhất.
Mấy tên học trò trẻ tuổi kia quá ngu dốt, chỉ cần có người dẫn đầu, ăn cứt đều có người ra góp.
- Chúc Văn Hoa, ngươi muốn làm gì? - Thành chủ Lý Phương lạnh giọng bèn hỏi.
- Ha ha... - Chúc Văn Hoa một trận cười to nói:
- Nếu Lý đại nhân không thể vì người đọc sách thành Lan Sơn làm chủ, chúng ta đây liền tự mình đi đòi lại công đạo này.
Thành chủ Lý Phương cầm lấy bút lông, ở trên tờ giấy trắng vẽ một tuyến đường.
- Không được bao vây tấn công phủ thành chủ, không được bao vây tấn công học đường! - Lý Phương thản nhiên nói:
- Một khi lướt qua tuyến này, ta sẽ tóm gọn hết.
Lời vừa phát ra, bốn tên tú tài đằng sau Chúc Văn Hoa liền rụt cổ lại.
Lấy tiền làm việc là một chuyện, nhưng so với an toàn của bản thân cùng tiền đồ lại không coi là cái chi.
Chúc Văn Hoa nói:
- Tại hạ lại há là người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy?
Tiếp tục, gã lớn tiếng hét:
- Đầu sỏ xuất bản quyển sách độc hại này là hiệu sách Xuân Sắc của Đặng Tiên, vì chính khí giới văn học, vì sự cân bằng cho thành Lan Sơn, mọi người theo ta cùng đi đập hiệu sách, lấy toàn bộ sách《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 mang ra đốt hết.
Sau đó, Chúc Văn Hoa dẫn đầu đi ra.
Mấy trăm tên học trò hăng hái bừng bừng đi theo, hướng hiệu sách Đặng Tiên đánh tới.
- Đi, đi đập hiệu sách Xuân Sắc!
- Đi thiêu quyển sách độc hại Thẩm Lãng viết!
Sau khi Chúc Văn Hoa rời khỏi, phụ tá đi đến hỏi:
- Đại nhân, vì sao ngài không ngăn cản Chúc Văn Hoa gây rối? Ngược lại trợ giúp gã?
Thành chủ Lý Phương nói:
- tr.a xét một chút tài năng của vị cô gia Thẩm Lãng này, đây cũng là một diệu nhân, nếu như ngay cả chút sóng gió ấy đều không ngăn được, đây chẳng phải để cho ta thất vọng sao?
...
Bên trong hiệu sách Xuân Sắc của Đặng Tiên!
- Thẩm công tử, Chúc Văn Hoa bọn họ sẽ đến sao? - Đặng Tiên hưng phấn mà vừa khẩn trương hỏi.
Thẩm Lãng mỉm cười đáp
- Có, nhất định rồi!
Hơn mười ngày trước hắn đã lập ra phương án ABC cho Chúc Văn Hoa.
Luôn có một thứ thích hợp mày, luôn có một cái có thể bẫy ch.ết mày!
Rồi Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Tất cả sắp xếp xong hết chưa?
Đặng Tiên đáp:
- Dựa theo phân phó của công tử, mọi thứ đều bố trí xong. Nếu Chúc Văn Hoa tới, cam đoan cho hắn ta lọt hố.
Thẩm Lãng phán:
- Giết ch.ết hoàn toàn là không thể nào, nhưng có thể khiến hắn ta gần ch.ết!
...
Chú thích của Bánh: Chương gần bốn ngàn chữ, lạy xin phiếu đề cử, các vị ân công!