Chương 19: Bukur láu cá và các con

Tôi vừa buồn cười vừa sợ- Hoa Hồng thốt lên đầy tinh nghịch rồi lướt mắt nhìn khắp phòng nhảy.
- Có phải câu chuyện về con rồng làm bà thích thú không?- Với đôi má ửng hồng sau điệu nhảy vừa rồi, hoa Anh Túc lúc lắc những cánh hoa rực rỡ gợi chuyện.
- Tại sao lại không?- Bà chúa hoa đồng tình.


- Nhưng câu chuyện đó cũng phải buồn cười lắm nhé- Hoa Anh Túc vui lòng nhận lời.


Tiếng ồn bỗng vỡ ra khi Bukur láu cá cầu hôn với cô nàng Mara ba hoa, cái tin này gây xôn xao khắp làng. Chồng sắp cưới cũng như ý trung nhân của cô rất nghèo, nhưng ngay cả những người nghèo nhất cũng phải chuẩn bị cho lễ cưới. Bukur mượn bộ quần áo của hình nộm ngoài cánh đồng còn Mara lấy được váy cô dâu từ trong một túi đồ cũ. Vì cả hai chỉ có duy nhất một đôi giày nên Bukur đi chiếc giày bên trái, Mara xỏ chiếc bên phải và thế là cả hai sẵn sàng đi đến nhà thờ. Ngay lúc ấy, hai người đều rất hiểu nhau. Rắc! đó là tiếng kêu phát ra từ đôi giày trên đường đến nhà thờ. Be! Đế thêm là tiếng kêu của chú dê đực đen và dê cái trắng, những người làm chứng cho lễ cưới của họ.


Sau lễ ban phước của cha xứ, Bukur và Mara trao cho nhau những nụ hôn. Hai chú dê kêu lên đánh dấu cuộc hôn nhân của hai người. Đôi vợ chồng trẻ lại làm việc như thường lệ. Chồng sẽ không bao giờ để vợ mình ngủ ngoài trời, hiển nhiên là thế, các bạn thân mến của tôi ạ! Vì vậy, Bukur với sự giúp đỡ của Mara đã xây một ngôi nhà. Họ làm nhà như chải tóc vậy: Mara lúc thì tiến sang trái, lúc lại lùi ra sau. Và rồi cuối cùng họ cũng đã làm xong một túp lều. Mỗi lần đứng từ ngoài ngắm ngôi nhà, cả hai đều cảm thấy thích thú và luôn cười vì hạnh phúc.


- Chúng ta sẽ rất buồn nếu chúng ta sống một mình- Bukur khôn ngoan nhận định- Hãy nói đi Mara, em muốn chúng mình có bao nhiêu con?
- Một đàn- Mara cười- Cả trai và gái, chúng sẽ bằng những chiếc hôn của em- Mara xác định rồi hôn Bukur tới tấp đến nỗi anh ta không kịp đếm.
- Chín mươi chín chiếc hôn- Bukur nói với vợ.


- Không, không một trăm chiếc tròn- Mara đáp lại.
- Anh nói với em rằng chỉ có chín mươi chín chiếc thôi- Bukur nói.
- Còn em, em khẳng định với anh là một trăm- Mara nổi nóng.
Bukur thở dài.
- Em biết không, Mara! Thay vì cãi nhau, chúng mình sẽ bắt đầu lại nhé.


available on google playdownload on app store


Và thế là họ làm lại. Cuối cùng họ cũng tính được số nụ hôn, họ ghì chặt lấy nhau và nhảy vì vui sướng.


- Chúng ta sẽ có một trăm đứa con- Họ hớn hở. Nhưng than ôi! Mong ước của họ không được toại nguyện. Nhiều năm trôi qua, những đứa trẻ vẫn chưa ra đời. Bukur trở nên cáu kỉnh: anh có vợ, có nhà cửa, thậm chí còn có cả một mảnh đất, anh chỉ thiếu những đứa con để làm nên hạnh phúc. Bukur đi thăm cánh đồng, trông nom mùa màng, ngắm nhìn những bông hoa anh túc đỏ rực và những cây xà cúc xanh ngắt đang nở rộ giữa cánh đồng lúa mì vàng óng mà không cảm thấy vui. Những cây anh túc rụng lá nhường chỗ cho những quả màu xanh. Những quả anh túc ngả nâu rồi chín vàng và Bukur ngày càng trở nên buồn. Một ngày nọ, khi đang ngồi bên bờ ruộng của mình để ngẫm nghĩ về nỗi buồn định mệnh của mình, Bukur chợt nghe thấy những tiếng rì rào phát ra từ một quả anh túc .


- Cứu chúng con với! Bukur- những tiếng nói vang lên.
- Cái quái quỉ gì thế này?- Bukur ngạc nhiên.


Bukur cẩn thận hái quả anh túc để mang về nhà. Đến nhà, anh liền dùng con dao nhỏ tách quả anh túc ra. Những hạt anh túc nhỏ xíu chui ra từ quả anh túc rơi xuống đất và biến thành một đàn trẻ con không theo thứ tự: những cậu bé, những đứa bé vô cùng nhỏ, những cô bé, duyên dáng như tiên nữ còn thơ. Đúng một trăm đứa trẻ không hơn không kém. Bukur và Mara phát mệt khi đếm chúng. Ngôi nhà nhỏ bỗng vui như tết. Các cậu bé tản ra, lục lọi hết các xó nhà, trèo lên mái ngói qua ống khói, nhảy vào chậu giặt của Mara, trèo lên đầu gối bố, đấu kiếm bằng những cây kim đan, kéo tóc các cô em gái; các cô bé chỉ đợi có thế liền hét lên như thể là bị người ta bóp cổ vậy. Trước cảnh hỗn loạn đó, Bukur và Mara cười ra nước mắt.


- Đó, Mara. Cuối cùng chúng ta cũng có cái điều mà chúng ta ao ước bấy lâu nay- Bukur nói sau khi cười rũ rưỡi- Giờ đây tự anh phải xoay xở để nuôi sống thế giới nhỏ bé này, thửa ruộng con của chúng ta không còn đủ sống nữa. Vì vậy, anh phải ra đi tìm một công việc mang lại cho chúng ta túi tiền.


Bukur bỏ vào túi một mẩu bánh mì, túi kia là một miếng pho mát rồi lên đường. Một lúc sau, anh gặp những người chăn cừu. Họ ngồi quanh đống lửa, ủ rũ và im lặng.


- Xin chào những người anh hùng, tại sao các bạn lại rầu rĩ đến thế? Nếu tôi có một đàn cừu tuyệt vời đến vậy, tôi sẽ nhảy lên vì vui mừng.


- Chúng tôi cũng vậy, chúng tôi cũng rất vui nếu đàn cừu đó là của chúng tôi- Những người chăn cừu trả lời- Nhưng hỡi ôi! Một lát nữa, một con rồng sẽ đến đây để mang nó đi. Ngày nào cũng vậy, chúng tôi phải nộp cho rồng một chú cừu, nếu không nó sẽ ăn thịt chúng tôi. Cứ tiếp tục như vậy mãi, chúng tôi chảng còn mắt để khóc nữa cơ.


- Phải làm một cái gì đó chứ- Bukur kêu lên đầy phẫn nộ- Chúng ta cũng sẽ không thể để đàn cừu xinh đẹp của chúng ta biến mất trong nanh vuốt của con rồng. Một nửa đàn cừu đủ nuôi sống cả một gia đình trong một năm. Nếu các bạn hứa sẽ cho tôi nửa đàn cừu và lùa chúng về nhà tôi, tôi hứa với các bạn sẽ tiêu diệt con rồng đó. Từ giờ đến cuối đời, các bạn sẽ không nghe nói đến nó nữa.


Những người chăn cừu chấp thuận lời đề nghị của Bukur. Họ tập hợp nửa đàn cừu lại, xua chúng qua quả đồi và tới tận nhà của Bukur. Mara cảm thấy hoan hỉ vì vui sướng. Trong lúc ấy, Bukur láu cá bình tĩnh ngồi trên một phiến đá, thổi mạnh vào ống sáo, giữ chặt con cừu già mà những người chăn cừu để lại. Đột nhiên, một con rồng xuất hiện trước mặt anh. Con rồng ba đầu đang phun lửa.


- Những con cừu của ta đâu?- Con rồng hét vang như sấm làm cho cây cối đổ rạp.
- Vâng, tôi đang ăn bánh mì- Bukur bình thản trả lời.
- Đàn cừu của ta đâu?- Con rồng gào lên.
- Không, tôi không cầm dao- Bukur nói rồi vểnh tai về phía con rồng.


- Thực sự là ngươi cũng rất tinh tế đấy.- Con rồng nghẹt thở vì tức giận- Nếu ngươi không trả lại ta đàn cừu ngay lập tức, thì ngươi sẽ ch.ết- Rồng ta hét vang như sấm.


- Ngươi nhầm rồi, chính ta mới là kẻ mạnh- Bukur trả lời với giọng không thể bắt bẻ được. Được rồi, hãy nói to lên, đồ nhãi nhép, ta chẳng thể nghe thấy ngươi nói gì cả. Nếu ngươi muốn thử sức với ta, hãy thể hiện sức mạnh của ngươi trước đi. Hãy nghiền viên đá trong miệng ngươi cho đến khi nó tan ra thành nước. Nếu không đạt được điều đó, thật là vô ích khi chúng ta đánh nhau. Có thể ta sẽ đánh ngươi đến ch.ết.


Con rồng liền nhặt ngay viên đá đầu tiên trước mặt. Nó cố gắng cắn vỡ và nghiền nát viên đá nhưng vô ích. Chẳng có giọt nước nào chảy ra.
- Ngươi không xứng đáng là kẻ mạnh- Bukur đánh giá rồi bĩu môi- Hãy xem ta biết làm những gì đây.


Anh ta mới lén lút lấy từ trong túi ra mẩu pho mát trắng rồi nhai đến khi nước bắt đầu rỉ ra.
- Chưa hết đâu- Bukur khoe khoang- Ta có một trăm đứa con. Chúng được sinh ra từ một quả anh túc, nhưng mỗi đứa đều mạnh hơn ta gấp trăm lần.
Con rồng cảm thấy hoảng sợ.


- Thôi, đừng nổi giận, con trai của ta- Con rồng dụ dỗ người dũng sĩ xa lạ với một vẻ niềm nở- Ta có một ý kiến: Hãy đến phục vụ ta. Nếu ngươi hầu hạ ta trong một năm, ta sẽ trả công ngươi xứng đáng.
- Một năm đối với rồng kéo dài bao lâu- Bukur muốn biết.
- Ba ngày trọn vẹn- Con rồng trả lời.
Bukur do dự.


- Khoảng thời gian khá dài, nhưng thôi, ta đồng ý!- Khi thỏa thuận xong, con rồng dẫn Bukur về hang của mình. Con rồng cái già đã nhom lửa chờ chồng.
- Những con cừu đâu?- Rồng cái ngạc nhiên.


- Hôm nay, chúng ta phải tạm bằng lòng với chú cừu duy nhất này vậy. Bù lại, tôi đem về cho bà một tên đầy tớ sức khỏe phi thường- Con rồng vội vàng kể cho vợ nghe một cách lén lút những kỳ tích của Bukur. Rồng cái kéo chồng ra một góc.


- Thật là ngu xuẩn- Rồng cái thì thầm- Nếu hắn ta khỏe đến vậy thì chúng ta phải dùng mưu để tống khứ hắn đi, nếu không hắn sẽ giết cả hai chúng ta. Tối nay, nhân lúc anh ta ngủ say, ông phải đập ba nhát chùy vào đầu anh ta.


Bukur tỏ vẻ không quan tâm đến hai con quái vật, nhưng thực tế anh ta không bỏ sót một từ nào trong cuộc trò chuyện của chúng.


Buổi tối khi tất cả đã lên giường đi ngủ, Bukur lén lút rời khỏi giường và đặt một khúc gỗ sồi lên chỗ của mình. Ban đêm, con rồng thức dậy, túm lấy chiếc chùy khổng lồ của mình và giáng ba cú xuống chỗ mà nó tin là đầu của Bukur- Thế là hết đời anh ta- Con rồng thuật lại cho vợ nghe. Nhưng buổi sáng khi mở mắt ra, hai con rồng vô cùng ngạc nhiên thấy Bukur ngồi trên giường đang ngáp trẹo quai hàm.


- Đêm qua tôi khó ngủ quá- Anh ta phàn nàn- Một con bọ chét đốt ta ba cái liền vào trán.
Con rồng và vợ nó tái mặt vì khiếp sợ. Đến khi trấn tĩnh lại, con rồng liền ra lệnh cho Bukur:


- Hãy cầm lấy chiếc chùy của ta và ném nó lên cành cây thông mọc trước của hang để lấy những quả thông rụng cho vợ ta nhóm lửa.


- Được thôi- Bukur trả lời- nhưng tôi báo trước: tôi không biết sức mạnh của tôi đâu. Nếu như quả chùy của ngươi bay lên tận mặt trăng thì sao? Anh trai của tôi đang làm thợ rèn trên đó, sẽ không trả lại chùy cho tôi đâu, anh ta rất keo kiệt.
Con quái vật hoảng hốt:


- Chùy của ta làm bằng vàng ròng.Ta thích tự tay ta ném rụng những quả thông.
Con rồng bắt đầu làm việc. Trong lúc ấy, Bukur lười nhác nằm ngủ trên đồng cỏ đến tối. Ngày làm việc đầu tiên của Bukur trôi qua khá dễ chịu.


Ngay hôm sau, con rồng quyết định ra giếng lấy nước. Nó lấy một cái túi da khổng lồ và đưa cho Bukur một cái.Trên đường đi, Bukur suýt ch.ết vì chiếc túi da rỗng đó. Con rồng múc nước vào túi da của mình rồi nhường chỗ cho Bukur.
- Đến lượt ngươi. Hãy thả túi da xuống giếng đi.


Bukur không thèm để ý. Thay vì múc nước, anh ta lấy con dao nhỏ của mình ra và bắt đầu đào đất xung quanh giếng.
- Ngươi làm gì vậy- Con rồng sốt ruột.


- Thế ngươi nghĩ gì? Ta sẽ đào cái giếng này lên vác lên lưng và đem về hang. Hãy tưởng tượng xem ngày nào ta cũng bị quấy rầy để đến tận đây lấy nước ư?- Bukur cười.
Con rồng cảm thấy hoảng sợ.


- Dừng lại, dừng lại, ta xin ngươi! Ngươi có thể phá hỏng nguồn nước mất thôi. Ta thích tự tay lấy nước hơn.
Khi trở về hang, con rồng nói với vợ về sức mạnh khủng khiếp của tên đầy tớ. Hoảng sợ, rồng cái làm cháy chiếc bánh kẹp mà mụ đang nướng trên lò.


Ngày thứ ba, con rồng dẫn Bukur vào rừng lấy củi. Trong khi rồng ta nhổ những cây thông, cây nọ nối tiếp cây kia để vác chúng lên vai thì người hầu của nó đi khắp cánh rừng rồi buộc chặt các cây lại với nhau bằng một sợi dây nhỏ.
- Ngươi còn làm gì nữa vậy- Con rồng tức giận.


- Ngươi nghĩ gì? Ta sẽ mang cả cánh rừng này về như một bó cúi thôi. Ngươi hãy tưởng tượng xem ngày nào ta cũng phải quay lại đây vì những cây củi khô này ư?
- Dừng lại ngay lập tức. Con vật ngu xuẩn kia!- Con rồng hét lên- Ngươi muốn tàn phá cả cánh rừng này ư? Ta muốn tự tay mình đem củi về hang hơn.


Chất đầy như một con lừa, con rồng không ngừng than vãn trên đường trở về hang. Người hầu của nó đi theo sau như một hoàng tử, hai tay đút túi.
- Được rồi, Bukur- Hai vợ chồng kia thận trọng nới với Bukur- Một năm phục vụ của ngươi đã trôi qua. Hãy cầm lấy túi tiền vàng này và chúng ta không muốn gặp ngươi nữa.


- Không sao! Chắc chắn ta bắt đầu cảm thấy vui khi ở đây. Hãy để ta phục vụ các ngươi ít nhất ba năm nữa. Ta sẽ chứng tỏ cho các ngươi thấy khả năng của ta. Ta sẽ uống cạn cả một hồ nước để rồi nhổ ra đây, trong cái hang này. Đó là cách lau sàn đến khi nó sáng loáng ra.


- Đừng làm như thế, Bukur- Hai quái vật năn nỉ, đầy nước mắt- Đối với ngươi như thế là rất hào phóng, nhưng chúng ta tin rằng chúng ta không cần sự phục vụ của ngươi. Tốt nhất là hãy cầm lấy ba túi tiền vàng này, nhưng hãy để chúng ta yên.


- Dù sao các ngươi vẫn có lý!- Bukur bật cười- Nhưng ta rất mệt vì đã phải làm việc nhiều quá. Ta nghĩ rằng ta sẽ ở lại đây một năm nữa để nghỉ ngơi.
- Không được, Bukur- Con rồng nài nỉ- Ta sẽ mang những túi vàng đến tận nhà ngươi, nhưng ngươi phải xéo đi ngay lập tức.


Con rồng vác những chiếc túi trên lưng, Bukur cưỡi lên đuôi rồng, rồi cả hai tiến lên phía trước. Con rồng thở phì phò và rền rỉ, còn Bukur hát vang. Mọi người đổ xô đến từ khắp mọi nơi, hoan hô Bukur. Khi con rồng dừng lại trước túp lều của Bukur, lũ trẻ ùa ra và reo lên.


- Tại sao lũ trẻ nghịch ngợm này lại hét ầm ĩ lên vậy?- Con rồng cằn nhằn.
- Chúng đang đói đấy- Bukur nói và cười thầm- Chúng cảm thấy rất thích thú vì nghĩ rằng sắp được ăn món thịt rồng quay đấy.


Nghe thấy vậy, con rồng liền vứt ngay những túi vàng xuống đất trước khi cắm đầu chạy. Người ta không bao giờ nhìn thấy con rồng ở vùng đó nữa. Bukur và Mara sống hạnh phúc cùng với các con của họ và tận dụng hợp lý của cải của mình, họ để lại một phần lớn cho các con. Hàng ngày, Bukur đi thăm cánh đồng và Mara ba hoa kể chuyện cho các con. Họ thích hơn cả là câu chuyện về quả anh túc và kể đi kể lại hàng trăm lần.






Truyện liên quan