Chương 33: Cậu bé hát rong làm thế nào để sao trên trời xuống?
Công chúa Cúc Sao xoay xoay cái váy với sắc cầu vồng, gửi một nụ hôn gió cho chàng kị mã và bắt đầu kể.
Ngày xưa, hoàng đế mặt đất trị vì trên toàn trái đất. Trên ngọn tháp cao nhất ở cung điện của ông được rồng vàng canh giữ, mặt trời sáng rực, biểu tượng của quyền lực hoàng đế. Hoàng đế có tất cả vật quý của trái đất, ông là chủ nhân tuyết đối của biển cả và lục địa, của sông và của núi. Công bằng và độ lượng, được thần dân tôn kính, hoàng đế rất hạnh phúc. Tuy thế, một hôm, công hầu của ông thấy ông sầu não. Ông ngồi, hai tay chống cằm và thở dài buồn bã.
- Ta đã có tất cả những gì ta muốn: của cải, vinh quang, tình yêu của dân chúng. Nhưng tuy nhiên mầm mống ghen tị nảy nở trong lòng ta. Cách đây rất xa, trong khu vườn đêm huyền diệu, mọc một cái cây mà tán lá nó chạm đến cả bầu trời. Trên vành cái cây này là cung điện của anh trai ta, hoàng đế bầu trời, và các vì sao đua nở trên cành cây. Ta muốn rằng vương quốc của ta cũng nở hoa như một bầu trời rực sáng hằng hà sa số các ngôi sao! Ta muốn mỗi thần dân của ta có thể hái một bó sao để nó làm vui tâm hồn họ. Hãy tìm trong vương quốc của ta một người đàn ông đủ sức khỏe để rung cây trời và làm cho các vì sao rớt xuống, nếu không ta cũng sẽ chẳng hạnh phúc.
Công hầu cử ngay các sứ giả đến mọi góc của vương quốc để thông báo cho dân chúng biết mong muốn của nhà vua. Chẳng mấy chốc, các nhà quý tộc, các trai làng bình thường và cả những người khổng lồ kéo đến khu vườn đêm để làm hài lòng hoàng đế của họ. Thậm chí, họ còn hợp sức lại mà họ vẫn không làm lung lay được cái cây huyền diệu mọc lên tận trời.
Một hôm, tiếng đồn về mong muốn của hoàng đế đến tai một cậu bé hát rong. Đó là một cậu bé mồ côi đáng thương bị bỏ rơi, một mình trên thế giới, cậu đi từ nhà này sang nhà khác hát những bài hát của mình để kiếm cái ăn hàng ngày. Khi cậu bé bắt đầu hát, người dân không thể đứng yên một chỗ. Họ bắt đầu cười, nhảy múa ôm lấy nhau hễ cậu bé còn hát. Sau đó, cậu bé hát rong rút cây sáo để chơi một cách cảm động và u sầu đến nỗi người nghe không thể cầm được nước mắt, ai cũng khóc nức nở, rên rỉ mà không thể ngừng một khi cây sáo còn tiếp tục nỉ non.
Biết được nguyên do nỗi buồn của hoàng đế, cậu bé hát rong quyết định đến khu rừng đêm. Mọi người cố gắng can ngăn cậu.
- Cháu còn quá bé và quá yếu- Họ nói- Không ít người nổi tiếng khỏe mạnh và gan dạ đã cố gắng một cách vô ích để làm sao trên cây rớt xuống. Bằng cách nào cháu muốn làm được việc ấy?
Nhưng cậu bé không bận lòng đến những lời can ngăn của họ. Cậu bé đi bộ trong nhiều ngày, nhiều đêm. Cuối cùng, cậu cũng đến khu vườn nửa đêm, cậu ngồi dưới gốc cây và bắt đầu hát. Cậu hát những bài hát vui tươi đến nỗi thân cây rung lên vì tiếng cười bật ra. Thế là cậu bé rút cây sáo nhỏ ra và bắt đầu chơi khi nghĩ đến mẹ. Cây sáo của cậu bé hát với một nỗi buồn và một nỗi thất vọng khiến cái cây uy nghi bị lung lay vì tiếng nức nở từ rễ cho đến ngọn. Nó khóc và nức nở lâu và nhiều đến nỗi các vì sao lấp lánh rời cành cây và rơi xuống đất. Ở chỗ chúng chạm đất, nở ra một bông hoa tuyệt đẹp.
- Hãy nhìn này- Mọi người ngạc nhiên- Các vì sao nở hoa. Tất cả những người tim nặng trĩu đau buồn hay phiền muộn đều hái một bó các ngôi sao nở để an ủi trái tim mình. Biết tin này, khuôn mặt của hoàng đế trái đất sáng lên bởi một nụ cười tuyệt đẹp và mặt trời trên cung điện của ông rực rỡ như một viên đá kỳ diệu. Vậy là quốc vương ra lệnh dẫn cậu bé hát rong đến cung điện, nhận cậu bé làm con nuôi. Nhưng cậu bé đã biến mất mà không để lại dấu vết gì. Có thể ngày nay, cậu bé vẫn còn đi khắp thế giới để làm những người trung hậu vui cười và xúc động. Chúng tôi, những vì sao, chúng tôi tiếp tục nở hoa khắp nơi trên thế giới. Người đời gọi chúng tôi là hoa Cúc Sao.