Chương 96: Ngươi tiết sớm?

Tôn Chí Tân không cần nghĩ ngợi rống giận:“Mẹ nó, ta không thích……”
Ngừng.
“Ta không……”
Lại ngừng.
“Ta……”
Ngừng đến độ chỉ có thể nói một chữ .


Khô khốc nuốt nước miếng, Tôn Chí Tân bi ai phát hiện chính mình xác thực không thích Tiger , nhưng cách yêu cũng không xa , mình thật là có chút thích hắn. Càng đáng sợ là khoảng cách đến yêu cũng chỉ kém một đường, chỉ thiếu một giọt nước tràn ly mà thôi.


Cảm giác đối với Tiger vốn cùng yêu không liên quan, chính là thuần túy thưởng thức đối với một anh hào kiệt xuất sắc. Nhưng trước có Naaru bẻ cong mình khiến hắn biết đàn ông và đàn ông cũng có thể có tình yêu, lại có Tiger liều mạng ở tiếp cận xâm nhập đáy lòng mình. Tình yêu giữa hắn và Naaru lại mới nảy sinh, quả thực chính là một quả trứng non nớt, gặp được loại ruồi bọ cường lực như Tiger, nhất đinh gặp phiền phức.


Lại hoặc là nói hắn trong tiềm thức cũng đoán được nếu không muốn có người mất mạng thì không thể không chấp nhận cục diện cổ quái ba người ở cùng một chổ. Cũng bởi vì hắn yêu Naaru, tâm luôn một đường hướng đến Naaru, hắn sẽ trong tiềm thức bảo hộ Naaru, toàn lực cản trở cục diện hai người giao đấu xuất hiện. Hai người này quá mức cường đại, thế lực quá mức ngang nhau, hỗ đấu kết quả, ai cũng đoán được. Chỉ có không đấu, mới là cùng thắng.


Chỉ cần không phải đầu heo có thể phân tích ra, hỗ đấu kết quả có ba cái: Một, Naaru thắng Tiger vong, mình vĩnh viễn không thể bình tĩnh đối với cái ch.ết của Tiger tử vong, áy náy cả đời. này sẽ thành cản trở giữa mình và Naaru, trở thành vết thương trí mệnh trong cảm tình của bọn họ. Càng miễn bàn nếu Tiger ngã xuống bộ tộc gió biển trả thù, vô luận đối với sinh tồn hay trong cảm tình của hai người, đều là đả kích mang tính hủy diệt. Tôn Chí Tân rất rõ, người tiền sử bưu hãn, không có bưu hãn nhất, chỉ có càng bưu hãn hơn. Đối với bạn bè bọn họ thực nhiệt tình, đối địch nhân bọn họ càng tàn khốc vô tình; Hai, Tiger thắng Naaru vong, tốt lắm, Tôn Chí Tân trực tiếp là có thể lại xuyên qua một lần, người yêu ch.ết hắn không thể chấp nhận. Đã yêu Naaru làm cho hắn đều không thể đối mặt loại tình huống này khi còn có thể nghĩ đến trường hợp khác. Đồng thời bộ tộc thợ săn đối bộ tộc gió biển trả thù cũng đồng dạng có tính hủy diệt. Tôn Chí Tân chỉ cầu nguyện lần này xuyên qua không cần gặp Naaru hay Tiger, không thích, sẽ không yêu thương; Ba, còn có một cái, chính là lưỡng bại câu thương, đây là kết quả thảm nhất, ai cũng không chiếm được ai, hai bên bộ tộc đồng thời mất đi tộc trưởng, hoặc là cùng đón về tộc trưởng tàn phế, kết quả vẫn tàn nhẫn như vậy.


Bởi vậy Tôn Chí Tân sẽ không thể không một bên kháng cự , một bên lại cho phép Tiger tiếp cận, cam chịu hợp cục xuất hiện. Sau đó liền thấy hắn tốt, thấy hắn dụng tâm lương khổ, hắn giống Naaru, sức quyến rũ khó có thể kháng cự.


available on google playdownload on app store


Tóm lại thực phức tạp, băng dày ba thước, các loại rối rắm như một đoàn loạn ma dây dưa cùng nhau, này tất nhiên kết quả tựa như bây giờ — Naaru sức quyến rũ quá cường đại, hắn chống cự không được; Lại thêm Tiger nhất định phải cùng mình dây dưa không rõ đi ra, sức quyến rũ của hắn và Naaru ngang ngửa, tâm hồn thẳng nam của mình lại bị chà đạp một hồi.


Đối với tiếp cận của Tiger, hắn luôn luôn lấy Naaru làm lá chắn, không ngăn nổi Tiger , nó ngăn không được, người nọ quá mạnh mẽ , toàn thân cao thấp đều tràn ngập tính chiếm hữu. Nếu lúc trước gặp được là Tiger mà không phải Naaru, thời gian mình kiên trì sẽ càng ngắn, sẽ càng nhanh bị bẻ cong, không chắc ngay cả ba mươi lăm ngày đối kháng Naaru cũng qua nổi. So với dỗ người lừa tâm bản sự của hắn, Naaru có hơi yếu thế. Cho nên vừa thấy người này hắn liền sâu sắc phát hiện, tấm chắn của mình bị thủng lỗ chỗ, mục đích chỉ dùng để nhắc mình không ăn trong bát nhìn trong nồi.


Đàn ông đều thực ti tiện, cổ nhân nói không sai. mình là đàn ông, cho nên cũng là tiện nhân trong đám. Tôn Chí Tân theo bản năng run lên, quả nhiên coi thường sẽ có trừng phạt, tựa như bây giờ.


Cảm tình là thứ hoàn toàn vô lý, vĩnh viễn không thể lấy làm lá chắn. Tiger ch.ết tiệt này quả thực ác độc giống Naaru, cường thế chen vào sinh hoạt tiền sử của mình. Cho nên lời nói thương tổn người hắn không nhìn ánh mắt hắn nói ra, thương tổn hắngiống như thương tổn chính mình, chính mình thừa nhận không được loại đau đớn này.


cmn !
Tự mình nhảy vào lò lửa, hai đầu đều bị kinh bỉ. Chú ý, chính là hai đầu, hai đầu vạn ác.


Tiger chớp mắt không nháy mắt nhanh nhìn chằm chằm Tôn Chí Tân, nhìn hắn rối rắm, nhìn hắn giãy dụa, nhìn hắn tự ghét bỏ, nhìn miệng hắn há ra lại ngậm vào, đóng rồi mở, cuối cùng há mồm cứng lưỡi chịu thua.
Tiger vô cung khôn khéo, Tôn Chí Tân nội tâm mâu thuẫn, hắn cơ hồ vừa xem liền hiểu.


Trong giây lát, một niềm vui mừng như điên dưới đáy lòng nổ tung.
Hắn thích mình !
Chỉ là hắn bởi vì có chút mãi không hiểu, làm cho người nọ không thể buông lòng.
Hắn thích đến mức thậm chí không có cách nào dùng lời nói thương tổn mình, bởi vì hắn không đành lòng.


hắn và Naaru đều thích Tôn Chí Tân, nhìn như khôn khéo, kì thực hồ đồ, lại là tên lười yêu, bị động cứng nhắc lại chậm hiểu, không buộc hắn, vĩnh viễn cũng nhìn không tới chân tâm của hắn.


Có lẽ hắn còn chưa yêu mình, tựa như hắn bản năng không thích đàn ông. Nhưng thích là tốt rồi, chỉ cần mình đủ cố gắng, là có thể đem thích biến thành yêu. Vì điều này, Tiger thậm chí coi cái loại thích trong lòng Tôn Chí Tân trở đương hắn mở lòng mở dạ với mình. Naaru phá được hắn ban đầu không thích đàn ông, cuối cùng đến đây thắng được, chiếm được tâm của Tôn Chí Tân, nguyên nhân vì tới không dễ dàng, cảm tình của Tôn Chí Tân đối với hắn mới kiên cố vững chắc.


Nếu mình phá được một cửa này thì sáo? có phải hay không cũng giống Naaru thu hoạch được tình yêu tốt đẹp ? Tiger nhịn không được nghĩ như vậy. Trong lòng nghĩ thế, cặp đồng tử xám trắng như báo nguy hiểm nheo lại, lý trí bị chọc giận nhanh chóng thu lại.


khác với Tôn Chí Tân, hắn biết Naaru không có thuần lương như Tôn Chí Tân nghĩ, một người thuần lương chân chính không đảm đương nổi tộc trưởng một bộ tộc, một người thuần lương chân chính càng không chiếm đoạt thể xác Tôn Chí Tân, còn có cơ chế tình cảm trì độn của hắn. Cho nên hắn có cái phúc hắc mà Tôn Chí Tân không biết đến. Tựa như chính mình, cũng không phải tốt Tôn Chí Tân như tưởng tượng, hắn giả dối, thiện chiếm đoạt, thứ coi trọng tuyệt không sẽ buông tay.


Cùng Naaru tranh đấu, nếu không có Tôn Chí Tân xuất hiện, đã sớm có kết quả, nhất định hoặc là ch.ết, hoặc cưới cô gái vì phát triển bộ tộc lớn mạnh kia.


Nhưng Tôn Chí Tân xuất hiện , cái người không giống người thường này đồng thời trêu chọc hai bọn họ, lại giống như lời hai trí giả ch.ết tiệt thiết miệng như đồng nha đoán được vô cùng chính xác, yêu hắn, cũng không thể kiềm chế chém giết đoạt hắn, liền sửa đi quan hệ giữa hắn và Naaru — muốn có được Tôn Chí Tân, cũng chỉ có thể thỏa hiệp.


Hai người vô luận người nào ngã xuống, người còn lại kia sẽ tổn thương thấu trái tim của Tôn Chí Tân, cuối cùng kết cục là ai cũng không có được hắn. tình cảnh quyết định hoặc là hai người đồng thời có được, hoặc là ai cũng không chiếm được. kết quả trước kia Tiger luôn vô cùng sợ thấy, bởi vì hắn và Naaru chiến trường đã chuyển dời đến chỗ Tôn Chí Tân, tâm của hắn nghiêng về bên nào, liền tuyên bố bên đó thắng.


mình đã tới chậm, so với Naaru chậm một tháng. tộc trưởng Kia nhìn như thuần lương, nhưng kì thực phúc hắc cường đại đã thi triển sức quyến rũ ma pháp khiến Tôn Chí Tân nghiêng về phía hắn, Tiger liền cực độ sợ hãi mình sẽ thất bại. Hắn vốn tưởng rằng mình không sợ thua, thua cũng không sợ, cùng lắm thì vứt bỏ mạng mà thôi. Nhưng giờ hắn sợ, hắn sợ thua trái tim của Tôn Chí Tân, thua tình yêu đầu cả một đời của mình, trận thua này hắn thua không dậy nổi.


Giờ, hắn biết mình đã ở địa vị bất bại, nội tâm treo lơ lửng trở về chỗ cũ, Tôn Chí Tân cứng họng đã nói cho hắn rất nhiều thứ, trận chiến tranh tâm này sẽ không lại có thắng thua. Hắn chỉ cần cố gắng, khiến Tôn Chí Tân yêu mình là được. Yêu người khác, hắn sẽ không, nhưng yêu Tôn Chí Tân, đều biến thành bản năng chủ động, cho nên hắn một chút cũng không lo lắng.


Nghĩ đến đây Tiger thư thái, an tâm trở về nằm, không còn gân cổ cùng Tôn Chí Tân cãi vã.
Phản ứng của hắn khiến Tôn Chí Tân không biết làm sao, bị hắn bức ra mình một lòng hai nơi đã thực khiến người ta khó xử , người này cố tình còn vui vẻ, khiến Tôn Chí Tân nghĩ mà rầu.


“Ngươi đứng lên cho ta!” Tôn Chí Tân rít gào.
“Sao phải đứng?”
“Đứng lên cãi nhau cùng ta!”
“Không cãi , mệt.”
“Ngươi ! đứng lên !”
“Không, ta sinh bệnh , là bệnh nhân. Ngươi không thể bắt buộc ta.”
Mẹ nó !
Sớm biết vậy đã không cho ắn uống aspirin, mà là nấm độc !


Tôn Chí Tân đại hận, tên này vô cớ đảo loạn mặt hồ yên bình, tấm màn mình vẫn thủ hộ kia bị hắn ác liệt xé mở, đương sự lại dường như không có việc gì, ai thấy cũng muốn điên. Đàn ông thực là tiện, luôn ăn trong bát nhìn trong nồi, vừa bị đánh vào đạo đức vừa bị tình cảm lật lại bị coi thường, hai bên trùng kích, khiến chuyện Tôn Chí Tân muốn làm nhất trước mắt chính là lấy đao đem hai tên nam nhân ch.ết tiệt này giết sạch ! nhắm mắt làm ngơ ! vừa hay hợp với tính hắn, ôm cô em mềm mại tiêu dao khoái hoạt !


Cho nên, Tiger đáng giết, Naaru cũng đáng giết ! nếu không phải Naaru đáng ch.ết, hắn căn bản là không biết đàn ông và đàn ông sẽ có tình yêu, cũng đáng ghét giống tình yêu nam nữ! lúc ngọt mật say lòng người, lúc buồn rầu khiến người ta phát điên !


Nhưng hiển nhiên, một người giận là vô dụng , Tôn Chí Tân lại là một kẻ không nhớ được hận, giận không lâu. Tiger ác liệt không tiếp chiêu, hắn cũng không thể ép. Hắn thậm chí chần chừ không muốn bị Tiger bóc trần quan hệ tam giác phức tạp, một lòng thầm nghĩ về sau thấy hai người này thì tránh thật xa. hai đại tộc trưởng đầy sức quyến rũ hắn không thể trêu vào, né xa một chút đi .


Bực mình đem da thú Tiger trên người bỏ đi, Tôn Chí Tân dù bực mình, cũng quên không được người nọ là bệnh nhân. Hắn chính là không có cách nào khác không quan tâm hắn — oa a a ! nếu không phải thích , sao lại bị coi thường như vậy?


Tiger nhìn vẻ mặt táo của bón Tôn Chí Tân, Tôn Chí Tân khó chịu muốn ch.ết, hắn giờ lại suy nghĩ cẩn thận , mà bắt đầu cao hứng, còn thực thiện ý nói với Tôn Chí Tân:“Kỳ thật ngươi không cần nói với Naaru, cứ như vậy đi. Ta sẽ không nói với Naaru ngươi trêu ghẹo ta, muốn ngươi chịu trách nhiệm. Kỳ thật xem như ngươi nói với Naaru, hắn cũng……”


Tiger ngưng miệng, Naaru suy nghĩ cái gì, hắn có thể đoán tám chín phần mười, khẳng định cũng là tâm tư không thể không thỏa hiệp với mình, người nọ vừa chân chất lại phúc hắc, không có khả năng không suy xét đến cái này. Nếu như không phải, đây là bộ tộc của hắn, doanh trại của hắn, hết thảy đều là hắn định đoạt, nếu không phải hắn có tâm thỏa hiệp, mình muốn thấy mặt Tôn Chí Tân cũng khó. Mà sự thật là mình ngày ngày ở trước mặt Tôn Chí Tân lúc ẩn lúc hiện…… Hắn rộng lượng như vậy ? đánh ch.ết Tiger cũng không tin ! đổi lại tự hỏi cũng thế, nếu sớm lúc Tôn Chí Tân còn không biết có Naaru tồn tại hắn có thể không hề cố kị đem Naaru giết đi, đem trường đao sắc bén của Tôn Chí Tân dùng nó tới giết Naaru.


Việc ngốc nhất người này từng làm chính là không thừa dịp Tôn Chí Tân từ trên trời rơi xuống trước hết một đao giết mình sau ôm người chạy, đây là hắn thất sách, mới dẫn đến kết cục hôm nay. Bất quá, lúc ấy ai giết ai cũng không chừng, chính mình cũng sai không một đao chém hắn, độc hưởng Tôn Chí Tân. Cho nên, chỉ có thể như vậy, bắt tay hợp cục.


Hắn không tính đem tâm tư này của Naaru nói cho Tôn Chí Tân nghe, phúc hắc Naaru muốn đem sự phúc hắc của mình ở trước mặt Tôn Chí Tân giấu đi, hắn cũng không tiểu nhân đi bóc trần. Tại điểm này, hắn và Naaru không mưu mà hợp, hai người từ đầu tới đuôi đều là minh tranh, không ám đấu, như thế quang minh lỗi lạc mới làm cho hắn và Naaru có khả năng thỏa hiệp.


Nói cách khác, tính cách hai người liền dẫn đến một hành vi phương thức, đồng thời nếu không có phần quang minh lỗi lạc này, Tôn Chí Tân ngay cả xem hai người bọn hắn một cái cũng khó, cái người hơi thở trên người có ánh mặt trời này chán ghét âm mưu quỷ kế, hắn sẽ không yêu Naaru hoặc mình đùa giỡn âm mưu,. Bởi vậy hắn mới không thích Esuike, phỏng chừng cũng không thích trí giả đồng dạng âm hiểm trong tộc mình.


Tiger ngậm miệng, Tôn Chí Tân phát giận:“Thích thì thích , ta sợ cái mao. Quay về sẽ nói với Naaru, hắn muốn đánh muốn phạt, ta chịu!”


Hắn nói thích ! Tiger nghe rất rõ, trong lồng ngực mừng như điên , trên mặt cũng là bất động thanh sắc, chỉ nheo lại mắt:“Ngươi cho là Naaru không biết ? hắn là một tộc trưởng cường đại, không phải đại khái như ngươi.”


Naaru biết ? Trong lòng Tôn Chí Tân phát lạnh, trong lồng ngực nhất thời càng chán nản, quả thực muốn hành hung Tiger một trận cho hết giận. Nhưng hắn không thể, người nọ là bệnh nhân, vẫn là bởi vì bảo hộ chính mình mới bị thương, hết thảy đều vì mình. Cho nên Tôn Chí Tân chỉ có thể nghẹn , tìm phương thức khác xì khói.


Tỷ như:
Tôn Chí Tân căm giận lau dịch chảy xuôi giữa hai chân Tiger trọc, trong lòng mắng cho dù là hộ sĩ nam hiện đại cũng không mang thay người làm việc xong chuyện tẩy rửa này, nhưng mình lại phải làm. Trong cơn phẫn nộ, Tôn Chí Tân đột nhiên nở nụ cười:“Tiger, mới sờ vài cái ngươi liền bắn ra, ngươi là xử nam?


Tiger nháy mắt tràn đầy hơi thở nguy hiểm:“Ta không phải là xử nam ngươi có thể đến thử xem !”
Tôn Chí Tân bất vi sở động, lại nói:“Không phải a…… Như vậy, ngươi bị sớm tiết ? ta nhớ rõ ta còn không sờ đến mười cái liền ra , chậc chậc, thật non !”


Tiger không có biết từ tiết sớm này, nhưng ý tứ Tôn Chí Tân hắn đã hiểu. Là đàn ông đều chịu không nổi loại khinh thị này, Tiger đột nhiên lên tiếng rít gào:“Ngươi mới sớm tiết, ngươi cả nhà đều sớm tiết !”


Tôn Chí Tân bất động như núi, vẻ mặt mỉa mai nói:“Ta có thế khiến Naaru không đi nổi, cũng có thể khiến ngươi không đi nổi, ngươi nói ta sớm tiết hay không ?”
“Tôn Chí Tân !”
“Ai, đừng kêu lớn tiếng như vậy, ngươi muốn khiến cho toàn bộ doanh địa đều biết ngươi có tật sớm tiết này?”


“Tôn Chí Tân ! !”
“Sao vậy ?”
“Ta còn nghẹn nước tiểu ! muốn dùng loại này biện pháp giết ta ngươi cứ việc nói thẳng !”
“Phốc !”
Kết quả là, Tôn Chí Tân cao hứng , Tiger bực mình .
Ngày còn dài, tương lai thế nào ? còn không bằng không thèm nghĩ nữa, quý trọng mỗi ngày là tốt rồi.


Tựa như phật viết: Gặp lại chính là duyên.
Ách…… Nghiệt duyên cũng là duyên……
Bất quá, duyên đến duyên đi cũng vẫn là sinh hoạt đi.
Phải không ?
Phải không ?






Truyện liên quan