Chương 109: May y phục
Tôn Chí Tân thuộc da thành công ở trong doanh địa nhấc lên một làn gió thuộc da. da trải qua đặc chế hiệu quả mọi người đều thấy, thuộc da quả thực khác biệt một trời một vực, da thuộc thoải mái là rõ ràng. Hơn nữa Tôn Chí Tân không cần nhiều lời, phàm là người thấy nó có thể tưởng tượng được tác dụng giữ ấm của nó trong mùa đông. Bởi vậy thuộc da nhanh chóng trở thành hoạt động chủ yếu trong doanh địa, phàm là người có thể làm đều tham gia thuộc da, ngay cả đám thợ săn cũng không ngoại lệ, chỉ cần nhàn rỗi sẽ đi giúp thuộc da. Muốn trong mùa đông rét lạnh mặc vào da thuộc mềm mại ấm áp, bọn họ cùng đến góp một tay thuộc da liền có vẻ phi thường tất yếu.
phương pháp thuộc da hộ gia đình đơn giản hoá của Tôn Chí Tân rất thích hợp tình huống thực tế trước mắt của bộ tộc, kết quả liền làm cho toàn dân thuộc da. Tuy rằng không long trọng như thiêu gốm, nhưng ảnh hưởng lan rộng hơn rất nhiều, trở thành một chuyện quan trọng trong việc phát triển sinh hoạt của bộ tộc.
Trái lại Tôn Chí Tân, hắn giờ lại nhàn , bởi vì công tác thuộc da bị Naaru và Tiger , còn có Buku và Auge tiếp nhận, hắn ngược lại không việc gì làm, nhiều nhất là hướng dẫn tộc nhân phương pháp chế dung dịch kiềm và acid mà thôi. Tựa như chuyên gia ở hiện đại, chỉ động khẩu không động thủ……
Mấy thứ nguyên lý thực phức tạp, thực tế thao tác cũng rườm rà, nhưng độ khó kỳ thật lại không khó, bao gồm toàn bộ quá trình thuộc da, cơ hồ xem một lần là hiểu. Ngay cả Harry đồng học trí lực có vấn đề cũng có thể làm giỏi hơn người học sau, những người khác sao không thể học? cho nên Tôn Chí Tân sau vài ngày làm thày dạy thuộc da thật là quá nhàn, dù hắn muốn thuộc da cũng phát hiện trong tay mình không có da để thuộc, toàn bị những người khác đem này việc đoạt đi.
Không phải Tôn Chí Tân không có da, nếu muốn bàn về số lượng da thuộc có được trong toàn tộc, trước mắt ai cũng không thể so với hắn, bao gồm cả Naaru, Tiger hay Arek. Người tiền sử khẳng khái hào phóng biết cảm ơn , Tôn Chí Tân vô tư đem phương pháp thuộc da nói cho mọi người, hắn liền thu được càng thêm nhiều hồi báo. Người đến đáp tạ đều là lấy da thuộc báo đáp, da thuộc đưa tặng đại đa số là da thuộc nguyên thủy không trải qua xử lý, cũng có chính bọn họ học sau khi học thuộc da lấy đến chỗ Tôn Chí Tân để hắn kiểm nghiệm thành quả, cuối cùng lại qua tay đưa cho hắn. đưa tới như vậy đưa kết quả chính là lều của Tôn Chí Tân thành một kho hàng da, đầy một đống lớn da thuộc. Trong những món da thuộc này, trải qua đặc chế chỉ có gần ba mươi miếng, trong đó có vài mảnh so với bản thân Tôn Chí Tân thuộc còn tốt hơn nhiều.
Cho nên nói người tiền sử kỳ thật là rất thông minh , bọn họ chỉ là thiếu một người dẫn đường. Mà Tôn Chí Tân xuất hiện , rút ngắn lại thời gian và kinh nghiệm mọi người cần dùng đổi lấy tri thức, mang đến chính là bộ tộc thợ săn và bộ tộc gió biển phát triển nhanh chóng. Tuy rằng loại phát triển này ở trước mắt còn có chút không rõ ràng , nhưng theo thời gian tích lũy, nó tất nhiên sẽ biến chất.
Tôn Chí Tân kỳ thật là người không chịu ngồi yên, vẫn nghĩ tìm chút việc đến làm. Tại thời tiền sử lại vô cùng thiếu thứ giải trí, đặc biệt hắn bây giờ còn bị câm, muốn tìm người nói chuyện phiếm cũng không được. dưới tình huống đó, để hắn nhàn rỗi còn không bằng để hắn cùng mọi người thoải mái cùng nhau thuộc da.
Vừa vặn bên cạnh có Naaru và Tiger hai tên đàn ông cường thế, rất nhiều việc Tôn Chí Tân không thể động thân đi làm.
Săn thú, bọn họ không chuẩn. Bản thân Tôn Chí Tân muốn cứng rắn tham dự đội ngũ thợ săn cũng không được, bởi vì đó là một đoàn đội phối hợp nghiêm khắc, năng lực này liên quan đến toàn bộ đoàn đội, tác dụng cá nhân rất nhỏ. Nếu hắn cứng rắn muốn vào, kết quả sẽ ảnh hưởng hiệu suất của đám thợ săn, làm cho mọi người phân tâm chiếu cố hắn, ngược lại làm cho hiệu suất thấp, nói không chừng còn có thể dẫn tới nguy hiểm, nguy hại đến an nguy của những người khác. Tôn Chí Tân không phải người không làm không được, chỉ đành chịu thua không tham dự săn thú.
Thuộc da, bọn họ cũng không chuẩn. Lý do là Tôn Chí Tân giờ yết hầu bị thương, phải dành nhiều thời gian dưỡng yết hầu. Hai tên nhị hóa vô luận như thế nào cũng không chịu tin Tôn Chí Tân vĩnh viễn cũng không thể nói chuyện, chỉ cố chấp cho rằng chỉ là nhất thời không thể khôi phục, chỉ cần hảo hảo dưỡng thương, Tôn Chí Tân một ngày nào đó có thể hồi phục thanh âm.
Được rồi, Tôn Chí Tân nhận hảo ý của bọn họ. Kỳ thật…… trong lòng hắn rất ấm áp . Tuy rằng hai tên kia thực bá đạo, nhưng ôn nhu sau đó hắn biết, cái loại quan tâm cùng che chở này, còn có ngộ thương hắn tạo thành tàn tật áy náy hắn cũng biết. liền Tôn Chí Tân một bên vui vẻ đồng thời một bên lại thực buồn bực.
Không phải là bị câm thôi, tay không thiếu chân không tàn , bằng gì không cho làm việc ? sẽ làm người ta nhàn mốc meo thật không tốt……
Lúc này, Tôn Chí Tân vô cùng hoài niệm Qigeli. Đó là một ông anh ôn nhu ổn trọng, hắn làm việc chẩn trọng mà chu toàn, căn cứ năng lực của ngươi cùng tình huống thực tế an bài nhiệm vụ cho ngươi, mà không phải giống Naaru và Tiger, đơn giản chỉ vì ngộ thương mình liền nuôi mình như đóa hoa nhà ấm .
Đóa hoa ? Bà ngươi chứ ! thật là ghê tởm.
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Tôn Chí Tân dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt: Hắn muốn vọt tới chỗ Qigeli, cùng hắn chặt cây báng. Đỡ phải ở đây nhàn đến đau cả trứng !
Nhưng Tôn Chí Tân lại không tranh được hai tên nhị hóa kia, phương pháp của bọn họ rất đơn giản, dưới tình huống trước mắt mọi người ai cũng không để ý tới ai, biện pháp của họ chính là đem da có thể thuộc cầm hết đi thuộc, chính là cho ngươi không có việc gì để làm !
Này thật là một loại xử phạt ngọt ngào. Tôn Chí Tân một bên cảm thấy buồn cười, một bên lại không thể bó tay; Một bên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, một bên trong lòng lại cảm thấy buồn rầu; Một bên muốn tới gần hai người này, một bên lại cảm thấy hai người này đều là thiên đại phiền toái, cách càng xa càng tốt. Đủ loại suy nghĩ, điều điều lo lắng; Trăm ngàn cái ý niệm trong đầu quay lại, ngàn vạn cân nhắc cuồn cuộn, thật giống như câu thơ :
Tài hạ mi đầu, lại để bụng đầu.
Lại giống như ngôn ngữ mạng hình dung :
Đau, cũng khoái hoạt !
Tóm lại, giờ Tôn Chí Tân vô cùng buồn bực.
Tình yêu quả thật là thứ tình cảm tối phức tạp trên đời này.
ngươi đã không cho gia làm cái này, gia đã nghĩ biện pháp làm cái khác. Người sống còn có thể bị nghẹn nước tiểu ch.ết ? muốn tự tiêu khiển tự vui vẻ tìm việc làm, biện pháp thì nhiều lắm, có bản lĩnh nhị vị gia các ngươi đừng đi săn thú, ngày ngày canh lão tử !
Nghĩ tới nghĩ lui, trong tay đã có da thuộc tốt, như vậy học làm quần áo đi.
Mình một đại lão gia giống nữ nhân cầm kim chỉ may quần áo hình như là quá nghẹn khúc, bất quá là may cho người mình thích, vậy cái khác không cần bàn. Vì người mình thích làm một chuyện gì, vô luận ủy khuất thế nào cũng được. Trước kia Tôn Chí Tân không hiểu điều này, nhưng giờ nếu có ai nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ giơ ngón cái khen ngợi: Ca, ngươi mẹ nó chính là người một nhà với ta!
Bất quá đừng hiểu sai ý, người Tôn Chí Tân thích là tiểu đồng chí Buku khả ái vô địch thiên hạ, chứ không phải là hai tên nhị hóa kia. Vì bạn nhỏ Buku, hắn ủy khuất gì cũng chịu được, bao gồm tự tổn hại tự tôn nam tính may quần áo cho nó. Ai bảo bên người không đàn bà? nếu đã làm Zimmer, phải có giác ngộ việc Zimmer nên làm…… Tỷ như, may quần áo.
Nói thực ra, may quần áo Tôn Chí Tân không biết. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không hiểu, mới trước đây Tôn Chí Tân trong nhà điều kiện không quá tốt, chính mình cầm lấy kim chỉ khâu vài cái mụn vá, hoặc là phùng đính cúc gì đó không thể làm khó hắn. Nhưng chỗ khó là cắt may, chân chính đem một đống nguyên vật liệu chia ra cắt thành hình dạng cần dùng, đem chúng khâu lại với nhau, độ khó liền rất cao .
Ghê tởm hơn là hắn chính là FA, FA bình thường ai lại đi chú ý việc này a ? cho nên tư liệu trên pda về phương diện này hoàn toàn không có. Bất quá Tôn Chí Tân vẫn không hết hy vọng, thật sự lục soát đem pda từ đầu, tìm kiếm tư liệu liên quan đến may mặc. Hắn lại thực quỷ dị tìm được tư liệu dệt áo lông và đan móc, trời biết mấy cái đó lúc trước làm sao lại lưu vào ? quỷ dị……
tìm không thấy tư liệu may mặc tương quan, xem còn phải dựa vào chính mình. các nữ nhân ttrong doanh địa không đáng tin cậy, các nàng bản thân còn không xong ! các nàng nếu biết may quần áo , lấy thiên tính nữ nhân thích ăn mặc, tuyệt đối không có khả năng để mình trần trùng trục. Cho nên trông cậy vào học tập các nàng kỹ xảo may quần áo liền không khác lắm hỏi đường kẻ ngốc. Theo sự phát triển của bộ tộc, tám mươi năm nữa cũng không xuất hiện hoàng đạo bà gì đó, giờ thôi…… May quần áo chuyện này vẫn dựa vào tự mình cân nhắc.
Kết quả Tôn Chí Tân liền dùng một buổi trưa thời gian suy nghĩ may quần áo cần cái gì.
Nhớ rõ mới trước đây muốn một bộ đồ mới khác với sau này lớn lên, khi đó tuy rằng tuyệt đại đa số gia đình tuy rằng đã không tự mình may quần áo , nhưng chế bộ đồ mới không tiện bằng về sau trưởng thành, tùy tiện tìm một cửa hàng bách hóa hoặc cửa hàng quần áo có thể mua được quần áo mình thích. Khi đó quần áo hơn phân nửa xuất từ cửa hàng may hoặc thợ may, trong chợ còn có cửa hàng vải giờ cơ hồ đã tuyệt tích. lúc đó trước cửa hàng vải cung cấp vải dệt, mà giờ mua bán vải vóc tuyệt đại đa số đều là xưởng dệt và xưởng may trao đổi lẫn nhau, thị dân bình thường không tham gia, bình thường đều trực tiếp mua quần áo về mặc.
lúc ấy, hàng vải bán vải, cung cấp cấp cho hàng may hoặc gia đình. Hàng may là cửa hàng tập hợp công năng cắt, chế y, tiêu thụ. Lớn một chút thì kết hợp với thợ may, giao cho hàng thợ may bán ra. Cửa hàng vải, hàng may, thợ may, ba người này cơ hồ cấu thành vong sản xuất tiêu thụ quần áo khép kín.
Thực may mắn, Tôn Chí Tân mới trước đây có cô bạn thân, nàng là một tiểu cô nương, trong nhà mở một hàng may, mẹ nàng là một thợ may có tiếng. Mới trước đây Tôn Chí Tân và cô bạn kia quan hệ rất tốt , thường đi nhà nàng hoặc cửa hàng chơi, đối này phương diện may mặc mơ hồ nhớ rõ một ít.
Giống như công cụ, Tôn Chí Tân nhớ rõ có thước đo, kéo, bàn cắt, cái dùi, kim khâu lớn nhỏ, chỉ, máy may đạp chân — sau lại đổi thành chạy bằng điện , bàn là điện, hơn một ngàn giá áo, còn có khuôn dùng để phụ trợ cắt đủ loại kiểu dáng. Tôn Chí Tân mơ hồ nhớ rõ ở lúc ấy chỉ là khuôn áo còn có mấy chục loại, rực rỡ muôn màu khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Đau đầu…… Không nhớ còn không cảm giác được, nhớ lại mới phát hiện may một bộ quần áo thật không có dễ, thứ cần dùng cư nhiên nhiều như vậy. Hoàn hảo mình có dự kiến trước lúc đầu may áo da chỉ là áo che ngực đơn giản, nếu lúc ấy may một bộ áo da, nhớ lại này đó…… Chỉ sợ còn chưa bắt đầu may đã rút lui có trật tự.
Bất quá có khó cũng phải may, không nói đến Buku, đứa trẻ kia mà đông lạnh mình sẽ đau lòng, may quần áo cho hắn là chuyện phải làm. Còn có mấy người khác trong nhà mình, tỷ như Auge, tỷ như hai tên ngốc kia, không may đồ cho bọn họ, mùa đông làm sao bây giờ ? cho nên việc này có đau đầu nữa cũng phải làm, còn phải làm thật mau, mặt khác còn phải nhanh chóng mở rộng trong bộ tộc .
Giờ Tôn Chí Tân bị câm, càng thích lấy việc trước làm ra thành quả, làm cho mọi người sau khi nhìn ra thành quả chủ động đi học. Giống chuyện thuộc da, đủ để chứng minh phương pháp lấy hành động làm ra thành quả thôi động mọi người chủ động đi học của hắn thực thành công.
Nếu như vậy, bất cứ giá nào , có khó cũng phải phùng !