Chương 1: Vô nghĩa và lôi kéo

Trong phòng rất tối, cũng rất an tĩnh, chỉ có quạt máy tính phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Phòng không bật đèn, thấy không rõ bài trí chung quanh, chỉ có thể mượn ánh sáng của màn hình, nhìn thấy khuôn mặt gầy yếu tuấn tú và sạch sẽ.


Lâm Tiêu nhìn thoáng qua di động đặt trên bàn, trong mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia chờ mong kỳ dị.
Hắn nhẹ nhàng đẩy kính mắt trên sống mũi một cái, mở ra khu bình luận của mình.


Trên màn ảnh, avatar của biên tập Hiểu Phong giống như đang điên cuồng mà nhảy lên, Lâm Tiêu liếc mắt nhìn một icon nhảy lên dữ tợn, cũng đại khái có thể đoán được vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của nàng.


Hắn cười một tiếng, cánh môi mỏng nhợt nhạt nở nụ cười, một tay chống cằm, một tay tùy ý rê chuột, mỗi một lần click vào, có thể nhìn thấy bình luận mới nhất giương nanh múa vuốt mà nhảy ra.


Hắn nghiêm túc nhìn, thẳng đến khi chuông điện thoại di động vang lên, mới ngồi ngay ngắn, vươn tay lấy di động, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình một lúc lâu, hắn mới nhấn nút trả lời.
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”

“…Được.”


Lúc nói ra chữ cuối cùng này, trong ánh mắt của hắn hiện lên vui vẻ chưa bao giờ có, không thể nói là dữ tợn đến hắc ám, hay là thuần khiết đến sạch sẽ, dưới ánh sáng của màn hình máy vi tính, lộ ra vài phần mông lung.


available on google playdownload on app store


Hắn buông điện thoại xuống, rốt cuộc mở ra cửa sổ chat, nghiêm túc nhìn qua cửa sổ dài đến vài trang, mới trả lời: “Ha ha, vừa mới nhận điện thoại.”


Hiểu Phong đối diện có lẽ phát điên thật, chữ trong cửa sổ càng lúc càng lớn: “Lâm Tiêu! Lâm chân nhân! Ngươi rốt cuộc trả lời ta! Ngươi hôm nay lại viết cái gì?! Ngươi có biết khu bình luận điên rồi không? Ngươi có biết hôm nay sau khi ngươi vừa phát một chương kia, trong mỗi một phút có bao nhiêu người bị câm nín không?! Điện thoại khiếu nại muốn nổ tung!”


Nhìn chữ gõ lộc cộc trong cửa sổ, Lâm Tiêu chớp chớp đôi mắt, cười: “Ngươi nói a, văn có tranh luận, mới là văn hay. Ta vẫn luôn cố gắng phát triển theo phương diện này.”


Biên tập đối diện đánh tới một biểu tình hộc máu, sau đó nín thở gõ: “Ngươi xem xong bình luận nếu còn nói như vậy, ta liền thật phục ngươi! Ngươi đi xem bình luận xem bình luận …”


Sau chuỗi liên tiếp “Xem bình luận”, chợt dư ra một hàng chữ —— Ngươi khăng khăng không điện thoại cho ta, ta nhất định cắn ch.ết ngươi!
Lâm Tiêu đình trệ, mím môi, thành tâm thành ý gõ lên hai chữ: ha ha.


Không để ý tới biên tập phát điên, hắn lại một lần nữa làm mới trang bình luận, chỉ thấy một tòa cao lâu chẳng biết lúc nào đã thành lập, lâu chủ gọi là: Quân Gia Tiểu Tiểu Mặc.
Tiêu đề: bàn về một trăm lẻ tám kiểu ngược đãi nam thứ của tác giả.


Lầu 1: tôi theo truyện từ lúc mới bắt đầu tới nay, chúng độc giả vì Quân Mặc nóng ruột nóng gan đến nỗi muốn ngừng mà không được, giống như đả kê huyết* vì Mặc Mặc trù tính trạch đấu**, kĩ thuật chỉ đạo, tâm lí chỉ đạo, tình cảm phụ trợ… và một loạt các hành động sủng ái, thế nhưng tác giả Lâm chân nhân tâm lý biến thái, đối với Mặc Mặc tiến hành đủ loại tàn hại thân tâm.


*đả kê huyết: là để châm chọc một người đối với riêng một nhân vật hoặc sự vật đột nhiên kích động,
cũng có ý trêu chọc.
**trạch đấu:
thể loại truyện có các tình tiết đấu đá, mưu tính nhau giữa các thành viên trong gia đình hoặc dòng họ.
Nam nữ chính hiểu nhau, ngược Mặc Mặc;


Nam nữ chính yêu nhau, ngược Mặc Mặc;
Nam nữ chính cãi nhau, ngược Mặc Mặc;
Nam nữ chính ân ái, ngược Mặc Mặc;
Nam nữ chính bức bách đại chiến, vẫn là ngược Mặc Mặc;

Ma đản* ngay cả việc cha nữ chính bị nam chính chọc giận cũng phải ngược Mặc Mặc!
*tiếng chửi


Xin hỏi tác giả đại đại, với tư cách nhân tr.a trong mẹ kế, khanh hóa* trong nhân tra, cực phẩm trong khanh hóa, ngươi rốt cuộc vì sao yêu sinh hận đối với Mặc Mặc? Mặc Mặc chân thiện mỹ như vậy, vì sao không sủng ái?!
*khanh hóa: kẻ hãm hại người khác


Ngược đến hôm nay, xin hỏi đại đại đã phế đi hai chân Mặc Mặc, một thân công lao, còn phải phái người vây đánh hắn là cái quỷ gì? Ngươi còn muốn ngược đãi hắn như thế nào? Ngươi rốt cuộc có thù oán gì với Mặc Mặc?
Đại gia nguyền rủa ngươi bị Mặc Mặc bạo ƈúƈ ɦσα!


Lầu 2: lâu chủ nói đúng! Nữ chính đùa giỡn không rõ nguyên nhân! Nam chính vô lý không rõ nguyên nhân!
Lầu 3: nam thứ không được yêu, cầu buông tha Mặc Mặc!
Lầu 4: giữ vững đội hình! Tác giả ta muốn đánh ch.ết ngươi!


Lầu 50: đồng ý tất cả lời của đại ca đại tỷ phía trước, cầu đổi công.
Lầu 51: có cái gì kỳ quái tiến vào!
Lầu 52: cái quỷ gì?

Lầu 250: cho nên nói, người nam thứ yêu kỳ thật là tên sư phụ nhân tra? Dựa vào cái quỷ gì!


=_=


Yên lặng mà lật xem phát triển càng ngày càng kỳ quái phía dưới, đôi mắt Lâm Tiêu dần dần trợn to, hắn hiếm khi thất thần thậm chí trong nháy mắt mờ mịt.
Cho nên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?


Rõ ràng là một thiên ngôn tình văn đứng đắn ngốc bạch ngọt Mary Sue*, vì sao mọi người lại kéo ra JQ của… nam thứ Quân Mặc và sư phụ Thanh Tiêu chân nhân?
*Mary Sue: thánh nữ người gặp người mê


Hắn theo bản năng mà kéo chuột máy tính một cái, ngoài ý muốn phát hiện phía dưới chật kín bình luận, lại ngoài ý muốn biến thành giống nhau.
Lầu 222: cầu đổi công!
Lầu 223: cầu đổi công!
Lầu 224: cầu đổi công!

Lầu 266: cái quỷ gì, không phải là ngôn tình sao?


Lầu 267: chú ý giữ vững đội hình! Cầu đổi công!

Lầu 333: tác giả ngươi không tốt với Mặc Mặc, chúng ta cầu đổi công!
Lâm Tiêu yên lặng mà nhìn máy tính trước mặt, suy nghĩ mờ mịt, lầu này, đến tột cùng là thế nào lệch lạc đến đây?
Leng keng.
Bỗng nhiên, một phong bưu kiện nhảy ra.


Nhìn chuỗi ký tự dài ở phía trên, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Lâm Tiêu bắt đầu biến đổi, biến đổi, cuối cùng im lặng cười to, cười đến khóe mắt cũng ngân ngấn nước, hắn mới nhắm mắt lại.
Thời điểm mở mắt ra, hắn mặt không đổi sắc mà rê chuột, click nút trên màn hình.


【 xác định 】
Màn hình máy tính theo cú click của hắn trong nháy mắt bắt đầu, chợt bắt đầu nhảy lên sóng điện nhàn nhạt, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng.


Lâm Tiêu kinh ngạc mà ngồi trong chốc lát, dường như chợt nhớ tới cái gì, vươn tay mở chỗ quản lý bình luận, lần nữa xây lầu một, ngón tay bay nhanh trên bàn phím.


“Lúc ngừng không ngừng, lúc ác không ác, lúc yêu không yêu, cho dù nhận được một số phận khó có thể chấp nhận, cũng là hắn đáng đời! Nếu …”
Xèo xèo!


Tiếng sóng điện dồn dập vang lên điên cuồng, màn hình máy tính lúc sáng lúc tối, nửa câu đầu chẳng biết tại sao tự động gửi đi, rồi sau đó nửa câu hắn thật sự muốn nói, bất quá mới đánh một chữ mà thôi.


Lầu 1: tác giả Lâm chân nhân: lúc ngừng không ngừng, lúc ác không ác, lúc yêu không yêu, cho dù nhận được một số phận khó có thể chấp nhận, cũng là hắn đáng đời!
Lầu 2: ngọa tào! Tác giả nói chuyện!


Lầu 3: ta khinh! Cái quỷ gì! Tác giả ngươi điện thoại cho ta, lão tử tuyệt đối không đánh ch.ết ngươi!
Lầu 4: đặc biệt ngược Mặc Mặc lại thật sự là tác giả cố ý! Lại thật sự cố ý! Thật sự thật sự thật sự…


Lầu 25: tác giả thật là nhân tra! Tâm thần còn nói không phải là yêu sinh hận?!

Lâm Tiêu nhịn không được mở to hai mắt nhìn, nhìn bình luận tự động hiện lên, nhìn bình luận giống như là động kinh hiện lên, tiếng chửi rủa, tiếng oán niệm, bỗng nhiên liền chật ních toàn bộ màn hình.


Lão tử vẫn chưa nói xong!
Hắn lần đầu tiên tức giận mà muốn đập bàn phím, nhưng mà đột nhiên có tiếng nổ vang, từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếng nổ mạnh, cắt đứt mọi thứ.


Nếu ta có thể, nếu ta có thể, ta sẽ thương hắn, dạy hắn, cho dù nhân gian biến thành địa ngục, cũng không để cho người phụ hắn!
Ma đản! Đây mới là điều lão tử thật sự muốn nói!


Trước khi mất đi ý thức, hắn mới chợt nghĩ đến một chuyện —— hắn vẫn luôn cho là mình trước khi ch.ết sẽ phải nghĩ đến phẫn nộ oán hận mười năm và mối thù phải báo, lại không nghĩ tới, hắn phẫn uất đầy đầu, lại là vì chưa hướng mọi người thổ lộ hắn quan tâm nam thứ bị ngược trăm ngàn lần…


Ma đản!
Thật sự là quá vô nghĩa!
Hắn mặt than mà nhìn ngọn lửa cắn nuốt chính mình, thời điểm mất đi ý thức, lại nhịn không được mà bật cười.
Thật sự là nhân sinh vô nghĩa, bắt đầu vô nghĩa như vậy, lại kết thúc vô nghĩa như vậy.
Xuy.
Hắn lạnh lùng mà cười.


“A, kéo, kéo cái gì?”
Bên tai có người thất kinh thì thầm một tiếng, sau đó lại là âm thanh sợ hãi thất thố mà quỳ xuống đất: “Sư, sư tôn tha mạng! Đồ nhi không có kéo! Thật, thật không phải ta làm! Là Đại sư huynh, đều là Đại sư huynh làm, lò luyện đan kia vốn là lò luyện đan tốt…”


Ong ong ong…
Âm thanh thất kinh nghe rất trẻ, có chút quen tai, lại có chút xa lạ.
Lâm Tiêu nhíu mày, trong lòng mơ hồ có chút không kiên nhẫn, muốn mở mắt, lại bất luận ra sao cũng không mở ra được.


Hắn chỉ cảm thấy đầu vang lên ong ong, như là có cái gì chui vào óc, đau đến cơ bắp cả người hắn đều run rẩy.
“Ngươi đi ra ngoài đi, ta tới chiếu cố sư tôn, việc này, ta sẽ giải thích cùng sư tôn.” Một âm thanh mang theo vài phần mỏi mệt vang lên, sau đó, liền có người ngã nhào ra đất chạy ra ngoài.


Lâm Tiêu chỉ cảm thấy một đôi tay nhẹ nhàng ấn trên vai mình, tựa hồ là đấm bóp, nước nóng bị người nọ vẩy lên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Sau đó, tay người nọ, dần dần đến gần cổ hắn…


Cảm giác nguy cơ không nguyên cớ liền bốc lên, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy cả người chấn động, dưới tay túm lấy người trước mặt, kéo mạnh!
Bõm.
Có cái gì bị hắn kéo vào trong nước.
Trong tai chợt nghe một tiếng “Leng keng” giòn vang, sau đó, một hộp thoại xuất hiện trước mắt.


Bất quá, vào giờ phút này, Lâm Tiêu không có chút tâm lực đi chú ý một câu máy móc “Trói buộc thành công”, cùng với phần bình luận của hộp thoại màu xanh cực kỳ cổ quái trước mặt này, mà là từ từ ngẩng đầu lên.


Hắn nhìn thiếu niên tuấn tú nửa thân mình đều ngã vào trong dục dũng trước mặt, mặt không đổi sắc mà nhìn động tác cứng nhắc của thiếu niên, vẻ mặt do dự, thần sắc cứng nhắc mà mở miệng, nói từng chữ một.
“Ngươi, kéo ta. Làm phiền ngươi, thả lỏng tay.”


Hắn cứng ngắc quai hàm, mới bổ sung một chữ: “Đau.”






Truyện liên quan