Chương 19: Ta đã tới chậm thật áy náy
Từ lúc xuất hiện đến khi vào phòng, lời nói của Sở Thu tràn ngập lãnh lệ và sát ý, nhất là chưa nói câu nào liền động thủ với Quân Mặc, mà một câu “Tiểu súc sinh” kia càng làm trong lòng Lâm Tiêu tức giận.
Đồ đệ của hắn có ngốc một chút, không ngốc mà có thể nhảy xuống từ trên vách núi sao? Đúng là cũng có điểm ngốc, thấy hắn không xong còn liều mạng cõng hắn chạy trốn, ngay cả cấm thuật để lại di chứng thật lớn cũng dùng?
Nhưng dù cho là một người ngốc nghếch, tự có hắn tới dạy, cần người bên ngoài la đánh la giết như vậy sao?
Bởi vậy, nhìn thấy Sở Thu một kiếm chặt xuống, mặt hắn nhất thời liền đen, khoát tay, liều mạng mà bắt lấy chuôi kiếm sắc bén, soạt một cái liền văng máu tươi lên mặt Quân Mặc và Sở Thu.
Nếu không phải là Sở Thu thu tay lại nhanh hơn, việc này không chừng còn phát sinh thảm trạng không thể vãn hồi.
“Ngươi điên rồi?!” Sở Thu lãnh mặt nhìn bàn tay nhuốm máu, trán nhảy thình thịch.
Lâm Tiêu mặt trách móc không lên tiếng, hắn không điên, chẳng qua là chắc chắn Sở Thu thu tay được, vả lại chỉ có như vậy mới có thể làm cho Sở Thu bùng nổ vũ lực không làm thịt tiểu tử bên cạnh hắn.
Sở Thu bị vẻ mặt của Lâm Tiêu làm tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, Sở Thu vốn không tin câu “Sủng đồ đệ sủng điên rồi” của Tiêu Nhu, dù sao Lâm Tiêu là người nào hắn rất rõ, đây chính là vì thể diện, vì bản thân, Lâm Tiêu cái gì cũng chịu vứt bỏ, nói Lâm Tiêu vì một thiếu niên liền cái gì cũng không để ý, hắn không tin.
Nhưng dù không tin, sau khi nhìn đến cảnh tượng trước mắt này, cũng không thể không tin.
“Ngươi lại dung túng hắn như vậy?!” Sở Thu đen mặt, mắt thấy hai người kia nằm trên một cái giường, đã cảm thấy chói mắt vô cùng —— thật sự là điên rồi! Kẻ này rốt cuộc có biết cùng đồ đệ không minh bạch, trong sạch thanh danh cái gì cũng không còn?
Mặt mũi đâu?
Thể diện đâu?
Đều muốn từ bỏ?
Chuyện trong cuộc sống luôn trời xui đất khiến như vậy, nếu Sở Thu nói nhiều một câu, hay Lâm Tiêu hỏi nhiều một câu, loại cục diện quỷ dị này cũng sẽ không hình thành.
Sở Thu là một người không thích nói chuyện, nói rất ít.
Mà Lâm Tiêu là một người bướng bỉnh, mặc dù cảm thấy cái này có thể có chút hiểu lầm, vả lại sắc mặt Sở Thu quỷ dị đến chẳng biết tại sao, khuôn mặt tuấn tú vẫn tê liệt, trách móc một câu: “Dĩ nhiên.”
Dĩ nhiên là muốn dung túng hắn! Đồ đệ của ta, ngươi quản được sao?
Sở Thu nhìn vẻ mặt Lâm Tiêu cũng biết hắn muốn nói gì, nhất thời bị tức đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Sở Thu bên này đang mặt âm trầm, lời sắc bén đầy bụng bực bội chưa nói ra, vừa giương mắt liền nhìn thấy Quân Mặc đỏ mắt nhìn mình, hai móng vuốt đang cầm tay sư tôn nhà hắn, thương tâm muốn ch.ết, mặt tràn đầy căm giận, giống như mình là ác bà bà muốn chia rẽ phu thê người ta.
Sở Thu nhất thời thiếu chút nữa mà bị tức đến ngã ngửa, soạt một cái lại cầm chuôi kiếm: “Tiểu súc sinh…”
Lâm Tiêu nhất thời mặc kệ, mắng nhi tử hắn là “Tiểu súc sinh”, không phải là mắng hắn là “Đại súc sinh” sao?
Bởi vậy thần sắc lạnh lùng, chống thân mình muốn ngồi dậy, lại không nghĩ kinh mạch từ ngực trở xuống vừa mới nhận xong, đang khó thông, hắn vừa động, nhất thời toàn bộ thân mình đều tê liệt.
Phù một tiếng, cũng lập tức liền nhu nhược vô lực ngã vào trong chăn, đầu nện vào ngực Quân Mặc.
Tê liệt này không thể đau đớn hơn, dù có thể chịu đựng, cũng sẽ nhịn không được khó chịu đến khóe mắt run rẩy. Lâm Tiêu đã như thế, khuôn mặt tuấn tú nổi lên một tầng đỏ ửng, thân thể ê ẩm tê dại làm hắn thiếu chút nữa không nhịn được rên ra tiếng.
Sở Thu liền kinh sợ, ánh mắt nhìn hai người không dám tin, ngay cả khí chất cao lãnh ngày thường đều bể thành mảnh vụn, há hốc miệng, kinh ngạc sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Giờ phút này, đầy đầu óc hắn đại khái đều là —— Ngọa tào ta đã tới chậm! Ngọa tào hắn đã bị tiểu súc sinh này ăn kiền mạt tịnh! Ngọa tào hắn lại làm được loại trình độ này… các loại suy nghĩ linh tinh.
Nghĩ đến sư đệ đã từng cao cao tại thượng, coi trọng sĩ diện còn hơn mạng, lại bị một đứa mồm còn hôi sữa làm tới tình trạng này, Sở Thu nhất thời không đứng vững lui về phía sau ba bước lớn, môi cũng run run.
“Ngươi…” Hắn cắn chặt răng, còn đấu tranh một chút: “Là thật?”
Lâm Tiêu ngầm nhíu mày, cái gì thật hay giả, Sở Thu này có phải đầu óc có bệnh không? Lâm Tiêu vì vậy ngẩng đầu nhìn Quân Mặc một cái, có chút mờ mịt.
Hắn chỉ nhớ rõ lúc trước viết ra nhân vật này, chính là mặt búp bê lạnh như băng, không thể tưởng được nội dung vở kịch về sau tự động bổ sung, không phải là không được phép sao?
Quân Mặc trừng mắt nhìn, thấp giọng nói: “Ta cùng Sở sư thúc nói, kim đan của sư tôn xảy ra vấn đề, hắn có thể không chấp nhận được?”
Lâm Tiêu bừng tỉnh, thấy Sở Thu vẻ mặt “Lâm Tiêu ngươi quả thực hết thuốc chữa”, nhíu mày, mặt than, âm thanh lạnh lùng nói: “Không ch.ết được.”
Trong lòng hắn muốn nói chính là, người này cũng quá thiểu kiến đa quái*, kim đan không có thì luyện lại, hà tất lo lắng?
*thiểu kiến đa quái: ít được trông thấy, nên cái gì cũng thấy lạ
Nhưng Sở Thu nghĩ cũng là —— Lâm sư đệ này không phải là điên rồi sao? Hắn bị đồ đệ… như vậy… lại vẫn ra vẻ “Không ch.ết được, không đại sự gì”?
Dừng một chút, lại nghĩ đến —— đúng rồi, hắn vô cùng giữ sỉ diện, hiện giờ bị ta và Tiêu Nhu sư tỷ thấy được cảnh tượng như vậy, đoán được tình huống của hắn. Cho dù có tâm muốn giết Quân Mặc diệt khẩu, hôm nay vì không để cho người bên cạnh hoài nghi, là cũng không thể!
Vừa nghĩ như thế, đúng là cảm thấy lúc vừa mới tiến vào, nụ cười của Lâm Tiêu cực kỳ cổ quái.
Nghĩ kỹ, Lâm Tiêu lúc nào cười như vậy?
Vả lại Sở Thu trước kia chỉ cảm thấy người nọ là một ngụy quân tử, nguỵ quân tử, từ lần trước đánh một lần, cũng hiểu được người này đáy lòng là một người cực kỳ ngạo khí, hôm nay lại bị đồ đệ… như vậy… dĩ nhiên là không thể nhẫn nhịn.
Ngược lại ta không đúng.
Sở Thu cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ, sinh ra cảm giác áy náy, chỉ cảm thấy nếu không phải là mình, Lâm Tiêu vốn có thể lặng yên thanh lý môn hộ, sau đó trở về chỉ cần làm bộ như không có gì phát sinh, yên lặng ɭϊếʍƈ vết thương, thời gian lâu dần tự nhiên sẽ quên.
Hiện tại, không thể…
Sở Thu đang nghĩ như vậy, sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, vả lại còn có chân khí dao động rất rõ, sắc mặt của hắn nhất thời càng khó coi vài phần, nhìn thoáng qua Lâm Tiêu trên giường, trong mắt hiện lên lạnh lùng —— Lần này, người biết càng nhiều.
Hắn lạnh mặt, thấy Quân Mặc đã biết điều đứng ngay ngắn, hỏa khí mới thoáng giảm mấy phần.
Hắn nhìn thoáng qua Lâm Tiêu nghiêm mặt, mím môi, nói: “Ta không thấy gì cả, còn có, Triệu Hưng đến.”
Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cười lạnh của một người: “Ô, Sở sư đệ, nhanh như vậy tìm được người rồi. Chẳng qua là trước kia, bất luận ai tìm được người liền lập tức thông báo cho chấp pháp đường, ngươi đứng ở chỗ này cùng Lâm Tiêu nói chuyện như vậy, chẳng lẽ không sợ làm người ta hoài nghi sao?!”
Chấp pháp đường, Triệu Hưng.
Người này chính là lực lượng trung kiên của hội trưởng lão, luôn luôn cùng chưởng môn Mạnh Thanh Vân bất hòa, Lâm Tiêu là sư đệ sủng ái nhất của Mạnh Thanh Vân, hiện giờ chộp được điểm sơ hở, Triệu Hưng lẽ nào không nắm lấy?
Hắn thấy Sở Thu lãnh mặt không nói lời nào, cũng không thèm để ý, sau khi hừ một tiếng liền đi vào phòng, nhìn Lâm Tiêu nằm trên giường, cười tủm tỉm nói: “Lâm Tiêu, ngươi làm chúng ta tìm kiếm vất vả.”
Lâm Tiêu thấy đối thủ Triệu Hưng, trong lòng nghi hoặc Sở Thu vừa rồi cổ quái đi nữa, lúc này cũng thu liễm tâm trạng, chỉ lạnh lùng nhìn xem Triệu Hưng muốn làm gì.
Triệu Hưng cũng không thèm để ý thái độ của Lâm Tiêu, chỉ ý vị sâu xa mà nói: “Mấy hôm trước đồ đệ ngươi đưa tới một vài người không sạch sẽ, chính là quấy rối bình an của Huyền Chân tông chúng ta. Ta liền điều tr.a theo những người này, ngươi đoán, ta tr.a được cái gì?”
Lâm Tiêu nhìn vẻ hưng phấn khó có thể che dấu trong mắt Triệu Hưng, trong lòng chợt trầm xuống.
Trong mắt Quân Mặc hiện lên một tia lãnh ý, rũ mi mắt, chỉ cúi đầu băng bó vết thương trên tay cho Lâm Tiêu, lại giống như không nhìn thấy đám người Triệu Hưng.
Lại không nghĩ, ánh mắt Triệu Hưng bỗng dừng trên người Quân Mặc, khóe miệng càng cong thêm vài phần, cười tủm tỉm nói: “Vừa lúc, tiểu tử này coi như nhân chứng quan trọng, cùng đi một chuyến đến chấp pháp đường đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường
“Ngươi điên rồi?!” Sở Thu lãnh mặt nhìn bàn tay nhuốm máu kia, trán nhảy thình thịch.
Lâm Tiêu không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Quân Mặc: còn không lại đây băng bó.
Quân Mặc mắt lạnh liếc nhìn Sở Thu một cái, yên lặng nâng vuốt.
Sở Thu giận, rút kiếm.
Lâm Tiêu cười lạnh đưa tay, quả nhiên lại bắt lấy.
Sở Thu: ngươi nháo đủ! Không cần tay a!
Lâm Tiêu cười lạnh: lão tử cầm chính là vỏ kiếm.
Quân Mặc: sư thúc ngươi không rút ra.
Sở Thu: … Kẹt! Ta muốn làm lại!