Chương 42: Kí ức (4)
---- Năm nó 10 tuổi ------
Sáng đến trường nó đã bị gọi lên phòng hiệu trưởng, đứng trước cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện rơm rã của hai cô bạn thân, nó đẩy cửa bước vào cúi đầu chào hiệu trưởng đầy lễ phép. Ngước mặt lên nó khá bất ngờ khi thấy bà ngoại, Anna kéo nó ngồi xuống rồi mọi người bắt đầu vào chủ đề chính.
Bà nó hiền từ cất tiếng đầy thân quen chứ không phải đang ở địa vị là nữ hoàng Anh Quốc, như đang là phụ huynh của nó vậy :
“ Thưa thầy, hôm nay tôi đến đây để xin thầy cho cháu Băng , cháu Lạc Di và Uyển Nhi tốt nghiệp trung học để vào phổ thông“
Ông thầy và tụi nó khá bất ngờ trước lời nói của bà nó, đưa đôi mắt tím biếc nhìn bà mình nó hơi nhíu mày khó hiểu không biết ý định của bà là gì nên trong lòng không khỏi tò mò. Anna và Mary khiều khiều nó hỏi chuyện gì chỉ nhận được cái lắc đầu từ nó. Thầy hiệu trưởng nhìn bà ngẫm nghĩ một hồi cũng gật đầu đồng ý.
Song một hồi kết thúc câu chuyện ông đề nghị cho tụi nó làm bài thi mức độ khó, tụi nó tuy sợ nhưng cũng gật đầu đồng ý. Sau đó tụi nó quay lại lớp trong lòng phấn khởi, nó thì có hơi khó hiểu ý của bà ngoại nên không vui mấy, nó phải đợi tới tối học về để hỏi rõ nguyên nhân nhưng việc học lấn áp cái suy nghĩ dự kiến ban đầu của nó nên nó quên luôn vụ hỏi bà ngoại nguyên do.
Chiều đến tụi nó không hẹn từ trước nhưng vẫn gặp nhau ở thư viện tìm sách nâng cao, cả ba quả là bạn thân nên hiểu ý nhau khá rõ. Đôi lúc chỉ cần cái liếc mắt là đã biết đối phương biết gì nên chơi thân là phải, tụi cắm rễ luôn tại thư viện phải nói gần ¾ sách trong thư viện đã được tụi nó đọc qua hết tất tần tật.
Cứ như một lịch trình được định sẵn sáng đi học đến trưa lại vào thư viện học, tà tà một giờ là kéo nhau đi học võ đến chiều năm giờ tìm cái gì lót dạ tắm rửa rồi lại quay vào thư viện cho đến tối gần sáng mới ngủ. Nhưng không phải về nhà mà nằm trên ghế sofa gần đó mà ngủ, trên tay vẫn cầm cuốn sách miệng thì lẩm nhẩm trông thật tội. Cứ thế mọi việc diễn ra lập đi lập lại cho đến ngày thi của tụi nó.
Nội quy thi của tụi nó khá khác biệt vì lên cấp trước các bạn khác hay nói đúng hơn là nhảy cóc nên tụi nó mỗi đứa một phòng thi được hai giáo viên coi nghiêm ngặt. Thi tất cả gồm môn chính như toán, lý , hóa , văn , anh. Toán ,l ý gồm 15 câu tất cả, anh thì thi vấn đáp và tự luận như chia thì hiện tại hay hoàn thành đoạn văn dài gần nửa tờ A . Văn thì thi như thường không có gì đặc biệt , riêng môn hóa thì thực hành chế thuốc là chính còn phần bài giải thì 5 câu trình độ khó.
Tụi nó phải thi hết năm môn trong vòng một ngày, tuy vậy thi tốt nghiệp như vậy làm tụi nó háo hức mà làm, không hấp tấp vội vã tụi nó từ từ làm đầy cẩn trọng không để sai sót dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Trời tà tà xế chiều tụi nó cũng hoàn thành xong các môn thi, đi ra phòng thi cả ba khẽ vươn vai bẻ tay rắc rắc. Kéo nhau về nhà nó rồi lăn đùng ra giường đánh một giấc tới sáng.
Một tuần sau, đã có điểm công bố kết quả cả ba đạt điểm tối đa, vui mừng rạng rỡ riêng nó chỉ mỉm cười đôi chút rồi thu lại nụ cười đó. Nó trở về nhà trong tâm trạng vui lân lân nhưng không thể ra mặt, bước vào nhà nó thấy Chin, bà ngoại và một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa dài đôi mắt nhìn nó đầy niềm vui. Nó đi lại đưa bài của mình nhưng bà lắc đầu bảo :
“ Không cần, ta biết kết quả của cháu như thế nào !! “
Nó gật đầu rồi ngồi xuống đối diện bà, cất tiếng hỏi :
“ Có chuyện gì vậy ạ “
Bà nhìn người phụ nữ bên cạnh gật đầu, cô hiểu ý phân giải mọi chuyện :
“ Chào cô chủ, tôi tên Nguyễn A Mẫn từng thư ký riêng của mẹ cô. Tôi………”
Vừa định nói tiếp nhưng nhìn gương mặt đang khó chịu, tay nắm thành nấm đấm như muốn đánh ai đó cho hả giận, bà nó vội cất tiếng gọi tên nó. Tỉnh táo lại sau khi bà gọi tên mình đầy tình cảm như mẹ nó từng gọi nó như vậy nên nó dịu được phần nào trong khi bực tức. Anna tiếp lời :
“ Hôm nay tôi đến đây muốn cô ngồi vào chức chủ tịch tập đoàn Lãnh Băng, xây dựng lại tập đoàn đứng lên như xưa, cô thấy thế nào “
Cô tò mò không biết nó sẽ trả lời như thế nào, Chin ngồi nghe cũng góp ý thêm vào :
“ Chị muốn trả thù cho mẹ sao không nắm lấy cơ hội này xây dựng lại tập đoàn cạnh tranh với tập đoàn họ ‘ Hoàng ’ gì đấy cho họ biết cảm giấc đau tận xương tủy “
Cậu cố ý nhấn mạnh chữ “ Hoàng “ như đổ dầu vào lửa cho ý chí trả thù của nó càng tăng vùn vụt, ánh mắt nó sáng lên miệng cũng nhết lên đầy khoái chi như chuẩn bị có trò gì vui. A Mẫn nháy mắt với Chin ý bảo anh làm tốt lắm, cả hai vui trong lòng.