Chương 20
Chu Ngạn hơi hoảng hốt luống cuống nhìn Ninh Quân Diên, dường như không biết phải phản ứng như thế nào cả.
Trần Vận Thành nói: “Cũng 16 năm rồi.”
Năm đó cha nuôi mẹ nuôi bị bắt vào tù, Ninh Quân Diên đi theo cha mẹ mình, Chu Ngạn bị đuổi về quê, còn Trần Vận Thành thì vào tổ chức phúc lợi, sau khi bọn họ tách ra, mãi cho đến năm nay mới tụ tập một chỗ lần thứ hai.
Vốn là cảnh tượng nên có chút xúc động, nhưng lúc này Chu Ngạn lại hoàn toàn không để ý tới, cậu ta vẫn còn nỗi lòng của chính mình.
Ninh Quân Diên rút tay phải ra khỏi túi áo, đưa đến trước mặt Chu Ngạn.
Chu Ngạn bắt tay hắn, cố nặn ra một nụ cười.
Lúc buông tay, Ninh Quân Diên hỏi Trần Vận Thành: “Làm phiền cuộc nói chuyện của hai người à?”
Trần Vận Thành lắc đầu: “Đâu có, sao anh biết tụi tôi ở đây?”
Ninh Quân Diên hơi ngẩng đầu lên: “Tôi nhìn thấy từ cửa sổ phòng làm việc.”
Nghe vậy Trần Vận Thành cũng ngẩng đầu lên nhìn, thấy đối diện vườn hoa chính là tòa nhà nội trú của khoa Ninh Quân Diên, trên đó có một khung cửa sổ thủy tinh đối diện với phòng làm việc của hắn. Lúc trước Trần Vận Thành còn nhìn xuống dưới từ cửa sổ phòng làm việc của hắn, nhớ mang máng phía dưới là một vườn hoa.
“Vẫn chưa tan làm à? Hay hôm nay anh có ca trực?” Trần Vận Thành hỏi.
Ninh Quân Diên nói: “Buổi chiều có một ca phẫu thuật, mới kết thúc không lâu.”
Nghe hắn nói như vậy, Trần Vận Thành mới chợt để ý thấy tóc hắn hơi ươn ướt, chắc là mới tắm xong không lâu.
“Ăn cơm chưa?” Trần Vận Thành hỏi hắn.
Ninh Quân Diên lắc đầu.
Chu Ngạn đứng bên cạnh chợt hơi nôn nóng, cậu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Trần Vận Thành, thấp giọng nói: “Anh Thành, em vẫn còn chuyện muốn nói với anh.”
Cậu vừa nói xong câu đó, Ninh Quân Diên bèn nhìn qua.
Ánh mắt của Ninh Quân Diên trông rất bình tĩnh, cũng chẳng có cảm xúc gì, nhưng tự nhiên trong lòng Chu Ngạn run lên, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp được Ninh Quân Diên khi còn bé.
Chu Ngạn khác Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên, cậu tự bỏ nhà đi, năm đó cậu mới 7 tuổi. Một mình cậu lang thang trên phố gặp cha nuôi, cha nuôi mua đồ cho cậu ăn, nói sẽ tìm chỗ ở cho cậu, cậu có thể làm việc để đổi lấy đồ ăn, sau đó hỏi cậu có muốn đi cùng không, cậu đã đồng ý.
Lúc Chu Ngạn theo cha nuôi quay về nhà thì gặp được Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên. Lúc đó Trần Vận Thành vẫn tàm tạm, nhưng Ninh Quân Diên đã cao lắm rồi, gần như cao hơn cả cha nuôi luôn. Trần Vận Thành rất thân thiện với cậu, nhưng ấn tượng của cậu về Ninh Quân Diên lại càng sâu hơn.
Cậu còn nhớ bọn họ đi vào trong sân, cha nuôi gọi Trần Vận Thành ra, nói mình dẫn theo một đứa bé về.
Lúc đó Trần Vận Thành ngồi xổm trên bậc thềm, mỉm cười chào cậu, nói: “Anh tên Trần Vận Thành, em tên gì?”
Chu Ngạn lang thang một mình ở bên ngoài hai tháng, không sợ người lạ nên nói với Trần Vận Thành: “Em tên Chu Ngạn.”
Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Chào em.”
Lúc đó cha nuôi đi vào phòng bếp, trong sân chỉ còn lại hai người Trần Vận Thành và Chu Ngạn, Trần Vận Thành chợt vẫy tay với Chu Ngạn, ra hiệu cho cậu đi qua đó.
Chu Ngạn lo lắng thấp thỏm bước lại gần.
Trần Vận Thành ghé sát vào tai cậu, thấp giọng nói: “Sao em lại tới đây? Người nhà em đâu?”
Chu Ngạn nói dối: “Em không có người nhà.”
“Ồ,” Ánh mắt Trần Vận Thành nhìn cậu lập tức trở nên dịu dàng hơn, có lẽ là hơi đồng tình với cậu.
Lúc này, Ninh Quân Diên từ trong phòng đi ra, hắn đi thẳng đến bên cạnh Trần Vận Thành thì dừng lại, cúi đầu nhìn Chu Ngạn.
Vóc dáng của Ninh Quân Diên vốn đã cao, lại đứng dưới bậc thềm, nên ánh mắt nhìn Chu Ngạn rất lạnh lùng, hắn cũng không nói gì cả.
Khoảnh khắc đó Chu Ngạn lập tức cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, cậu theo bản năng lùi ra sau mấy bước, cách Trần Vận Thành và Ninh Quân Diên xa một chút.
Ninh Quân Diên ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành quay đầu qua nhìn hắn, móc một viên kẹo từ trong túi mình ra, hỏi hắn: “Ăn kẹo không?”
Ninh Quân Diên không trả lời, mà chỉ giơ tay nhận kẹo, ngón tay thon dài linh hoạt nhanh chóng lột giấy gói kẹo ra, rồi đút viên kẹo đó vào trong miệng Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành tự nhiên được đút kẹo, theo bản năng há mồm ra ngậm vào, rồi nhỏ giọng nói: “Cho cậu ăn mà.”
Ninh Quân Diên chỉ “Ừ” một tiếng.
Chu Ngạn nhìn bọn họ, đồng thời nghe thấy tiếng cha nuôi đang lớn tiếng gọi mình từ trong bếp, bèn đáp một tiếng rồi đi vào phòng bếp, trước khi vào phòng bếp cậu không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, thấy Trần Vận Thành đang quay đầu qua dán sát vào tai Ninh Quân Diên thấp giọng nói gì đó, Ninh Quân Diên không nhúc nhích, một lát sau Trần Vận Thành bật cười giơ tay lên vỗ mặt Ninh Quân Diên, rồi quay đầu lại tiếp tục nhìn trong sân.
Lần đầu tiên gặp Ninh Quân Diên, lúc đó Chu Ngạn vẫn không sợ hắn, việc làm cậu cảm thấy Ninh Quân Diên đáng sợ là sau khi sống chung với nhau hơn nửa năm, lần kinh khủng nhất trong ấn tượng, là Ninh Quân Diên suýt chút nữa giết ch.ết cha nuôi, bị Trần Vận Thành và mẹ nuôi ngăn lại.
Lúc đó Chu Ngạn đứng trong góc không dám cử động, gần như việc hít thở cũng trở nên khó khăn, nên nỗi sợ hãi đối với Ninh Quân Diên vẫn mang theo cho đến giờ.
Cậu vốn muốn nói chuyện riêng với Trần Vận Thành thêm một lúc nữa, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể căng thẳng nhìn Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên nói với Trần Vận Thành: “Đi ăn với tôi nhé?”
Trần Vận Thành không trả lời hắn ngay mà chỉ nhìn Chu Ngạn.
Chu Ngạn không dám nói gì, trong lòng thấp thỏm bất an đợi câu trả lời của Trần Vận Thành.
Kết quả Trần Vận Thành gật đầu với Ninh Quân Diên, nói: “Ừm.”
Chu Ngạn không nhịn được lại gọi một tiếng: “Anh Thành.”
Trần Vận Thành nói với Chu Ngạn: “Đi chung đi, hai người cũng lâu lắm rồi không gặp, mọi người có thể nói chuyện với nhau.”
Chu Ngạn không có tâm trạng ăn cơm, cũng không muốn kéo dài thời gian ở bên cạnh Ninh Quân Diên, cậu nói: “Em còn phải thăm con trai em, Gia Gia phải về tắm rửa nghỉ ngơi rồi.”
Trần Vận Thành biết không nên cố ép, nên nói với Chu Ngạn: “Vậy chú đi đi, anh sẽ gọi điện cho chú sau.”
Chu Ngạn vội vã trả lời: “Vâng.”
Bữa tối Ninh Quân Diên ăn rất đơn giản, hắn không lái xe, mà đi bộ cùng Trần Vận Thành rời khỏi bệnh viện, tới một cửa hàng thức ăn nhanh ở gần đó, gọi một phần thức ăn.
“Không muốn ăn chút gì à?” Ninh Quân Diên hỏi Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành lắc đầu, anh ngồi đối diện hắn: “Tôi nhìn anh ăn.”
Ánh sáng trong cửa hàng thức ăn nhanh rất sáng, vì đã qua giờ cơm tối, nên chỉ có bảy tám bàn có khách, khoảng cách giữa mỗi bàn đều rất xa, nên xung quanh hai người trông rất yên tĩnh.
Động tác ăn cơm của Ninh Quân Diên rất lịch sự, hắn bưng ly coca đi kèm với phần thức ăn lên uống một ngụm, sau đó mở giấy gói của thìa nhựa ra, lúc cúi đầu định múc cơm chợt dừng lại, ngẩng đầu hỏi Trần Vận Thành: “Cậu chỉ đi cùng tôi tới ăn cơm thôi à?”
Trần Vận Thành mỉm cười nói: “Phải.” Nhưng sau đó lại bổ sung thêm: “Trước tiên anh cứ ăn đi đã, ăn xong tôi sẽ nói với anh một chuyện.”
Ninh Quân Diên: “Cậu cứ nói luôn đi.”
Trận Vận Thành nói: “Chờ anh ăn xong đã.”
Cái thìa trong tay Ninh Quân Diên không nhúc nhích, hắn chỉ nói: “Tôi nói rồi, chuyện gì của cậu cũng có thể tới tìm tôi.”
Trần Vận Thành do dự một lát rồi nói: “Anh có thể giúp Chu Ngạn được không?”
Ninh Quân Diên không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Vận Thành nói tiếp.
Trần Vận Thành nói: “Con trai của chú ấy bị bệnh, giờ đang nằm viện ở bệnh viện của các anh, còn phải đợi thời cơ thích hợp để phẫu thuật, tốn một khoản tiền rất lớn.”
Nghe đến đó, Ninh Quân Diên mới cúi đầu bắt đầu ăn thức ăn trong đĩa của mình, vừa ăn vừa hỏi với giọng điệu rất bình tĩnh: “Một khoản tiền rất lớn là bao nhiêu tiền?”
Trần Vận Thành nói: “Chắc là hơn 10 vạn, tôi cũng không biết giờ trong tay chú ấy có bao nhiêu tiền.”
Ninh Quân Diên ăn thức ăn chứ không nói gì, Trần Vận Thành im lặng nhìn hắn, không muốn lên tiếng làm phiền hắn, mãi cho đến khi hắn dừng lại uống nước, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, mới nói với Trần Vận Thành: “Là cậu xin tôi giúp đỡ hay là cậu ta xin tôi giúp đỡ?”
Trần Vận Thành không trả lời, mà hỏi: “Ý anh là chú ấy xin giúp đỡ, anh sẽ không giúp sao?”
Ninh Quân Diên nhìn anh, nói: “Phí khác nhau.”
Trần Vận Thành mỉm cười: “Là tôi xin anh giúp đỡ, anh nói xem phí là gì? Tôi có trả nổi không?”
Ninh Quân Diên im lặng thật lâu không trả lời, mà cứ nhìn Trần Vận Thành như vậy, mãi cho đến lúc Trần Vận Thành bị hắn nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái, hắn mới nói: “Cậu trả nổi.”