Chương 15
*Edit: jena*
Đoạn Trì: "Còn nhớ những gì chú dặn mấy đứa không?"
Đoạn Tu Văn gật đầu.
Tuy rằng bọn họ là những cá thể biến dị bẩm sinh nhưng tư tưởng, ý chí đều là của chính mình, chỉ cần đủ kiên định cuộc đời của họ là do họ quyết định.
Hơn nữa, dù thích hay không thích một người, cậu tin tưởng bản thân có thể phán đoán rõ ràng, không để thể chất làm ảnh hưởng.
Cậu cảm thấy chút cảm xúc bực bội đã chậm rãi tiêu biến đi, quyết đính: "Con không chuyển trường nữa."
Cậu không muốn trốn tránh, nên sẽ chuẩn bị đối diện trực tiếp với vấn đề.
Đoạn Trì vỗ vỗ vai cậu, đứng dậy rời đi.
Hệ thống nhỏ cũng biết được tin này, cao hứng thông báo cho Cảnh Tây.
Cảnh Tây nghe kết quả của cuộc trò chuyện tâm tình của Đoạn Trì và nam chính, thử tưởng tượng một chút hình ảnh vị giám đốc nọ giảng giải cho một đứa trẻ, cười nói: "Giám đốc Đoạn là một người lớn có trách nhiệm nhỉ."
Hệ thống nhỏ: "Tất nhiên rồi, nam chính là do một tay hắn dạy mà."
Cảnh Tây không thể tưởng tượng được ra chuyện này nên có chút tò mò.
Thế nhưng tò mò cũng chỉ là tò mò, cậu không có ý định tìm hiểu, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cậu bị người lớn có trách nhiệm nào đó làm phiền.
Đoạn Trì: *[ *Em tính ở đây chơi mấy ngày? *]*
Cảnh Tây trả lời: *[ *Đến khi khai giảng. *]*
Đoạn Trì gửi qua một video ngắn.
Cảnh Tây mở ra, nhìn thấy một ngọn núi tuyết. Video là những hình ảnh được chụp từ dưới chân núi. Ngọn núi hùng vĩ, to lớn, vững chãi.
Đoạn Trì: *[* Có muốn đi lên chơi thử không? *]*
Cảnh Tây nhướng mày, có cảm giác hắn không có ý để cậu một mình đến "chơi" núi.
Quả nhiên, câu tiếp theo hắn nhắn là: *[* Tôi dùng nguyên thân mang em đi chơi.* ]*
Cảnh Tây thừa nhận rằng cậu có chút động lòng.
Ngày hôm qua trôi qua quá nhanh, cậu không nhìn thấy rõ nguyên thân của Đoạn Trì, chỉ là trước đó có lên mạng tìm thử hình ảnh của tộc Thiên Lang rồi, đã có thể hình dung được hình ảnh nguyên thân có bao nhiêu khí phách. Cưỡi loại cự thú như vậy ở núi tuyết đón gió lộng... Làm người bình thường thì khó lòng cự tuyệt được.
Nhưng rốt cuộc cậu vẫn còn sót lại chút lý trí. Cậu đến đây là để sửa bug, không thể nghĩ đến những chuyện tình cảm khác.
Bọn họ bị trói định trong mối quan hệ này, cậu chỉ nghĩ là do mình ngẫu nhiên gặp phải chút phiền phức thôi. Cung cấp một chút máu, bảo đảm cho thể xác và tinh thần của giám đốc Đoạn khỏe mạnh là được rồi.
Cảnh Tây: *[ *Không được. Tôi sợ độ cao. Lên núi sẽ chóng mặt. *]*
Đoạn Trì làm bộ không nhìn thấy: *[ *Toàn bộ chuyến đi tôi sẽ không nói lời nào. Chỉ mang em đi hóng gió thôi. ]
Cảnh Tây nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, vẫn cự tuyệt.
Đoạn Trì ở bên kia híp mắt.
Trực giác nói cho hắn biết đối phương sẽ rất thích, thế nhưng nhận lại kết quả này thì đại khái là vì muốn giữ khoảng cách. Hắn cong cong khóe miệng, đối với thiếu niên này thì vô cùng kiên nhẫn. Lần này không được thì còn lần sau, nếu không thì cứ tiếp tục khuyên bảo.
Cảnh Tây cự tuyệt vô cùng thẳng thừng một lời dụ hoặc như vậy, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Cho đến khi ngồi du thuyền ra biển chơi, cầm trái dừa hút hút nước vẫn như cũ cảm thấy mệt, lúc này mới chửi lên một tiếng.
Đám ăn chơi trác táng cũng mỗi người một trái dừa, một chữ cũng không nói nằm nhoài trên ghế tắm nắng. Khi nghe thấy tiếng của cậu thì nhìn qua: "Làm sao vậy?"
Cảnh Tây thở dài: "Sáng sớm người đẹp nói một chuyện làm tôi cực kỳ động lòng, thế nhưng tôi không đồng ý nghe theo, bây giờ càng nghĩ càng thấy tiếc."
Đám ăn chơi trác táng: "..."
Rồi mắc gì chửi lên?
Xử lý Ất Tuấn, kế thừa gia nghiệp, bây giờ liên thủ với Kim gia muốn thâu tóm luôn Ất gia?
Hoặc là gần đây đang yêu đương, muốn nắm tay chạy đến trước mặt Ất Tuấn khiến hắn tức ch.ết?
Cảnh Tây: "Mấy cậu đang bày ra biểu tình gì vậy?"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Cảnh Tây cũng không miệt mài truy hỏi, điều chỉnh lại trạng thái, bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ kỳ nghỉ trước khai giảng.
Hôm nay Đoạn Tu Văn xuất viện, nói cho hai người anh em tốt quyết định của mình.
Hai con sói con biết trước sẽ như vậy, thế nhưng cũng không thể dời bỏ ý định chuyển trường được, trái tim rỉ máu đau đớn, ôm cậu cọ cọ một phen.
Xảy ra chuyện như vậy, ba người đều không còn tâm trạng chơi bời. Hơn nữa bọn họ cảm thấy nơi này không quá may mắn nên nhanh chóng theo Đoạn Trì trở về.
So sánh qua Kim Ngữ Mộng thì không chịu ảnh hưởng gì.
Cô vẫn giữ nguyên kế hoạch sẽ chơi đến trước kì khai giảng một ngày, xong rồi tụ tập cùng đám ăn chơi trác táng trở về nhà.
Nửa tiếng sau, Ất Tuấn nhận được tin, muốn đến gặp cô.
Kim Ngữ Mộng không gặp.
Cô biết Ất Tuấn có thể đến nhanh như vậy là do có người báo tin. Thế nhưng cha mẹ cô cũng hiểu rõ tính cách của cô, chỉ mời người vào cửa ngồi, không bảo cô xuống nói chuyện.
Ất Tuấn đã sớm xin lỗi cha mẹ của cô. Mấy ngày nay tiều tụy không ít. Vừa vào cửa, hai mắt trống rỗng nhìn lên cầu thang vô cùng đáng thương.
Kim - Ất hai nhà đã giao tình nhiều năm, hai bên cha mẹ cũng đều nhìn cả hai đứa trẻ lớn lên. Cha mẹ nhà Kim tuy rằng trách hắn, nhưng cảm thấy bản tính hắn không xấu, trong lòng vẫn chỉ hướng đến con gái mình nên vẫn chưa nói gì nặng lời. Thấy con gái không xuống lầu thì mời hắn về.
Trong lòng Ất Tuấn vô cùng khó chịu, đau khổ lái xe trên thành phố, cuối cùng là vào quán bar uống rượu, thuận tiện gọi vài bạn bè ra.
Vài tên ăn chơi trác táng có qua giới thiệu của hắn mà chơi với Ất Chu, giờ nhìn thấy bộ dạng thống khổ của hắn liền trao đổi cho nhau một ánh mắt, ăn ý cùng che giấu một chuyện.
Bởi vì bọn họ không biết tình hình cụ thể là như thế nào, lại so với Ất Tuấn thì bọn họ vẫn hợp với Ất Chu hơn. Tương lai không biết sẽ như thế nào, nên bọn họ đều quyết định im lặng.
Kết quả "quyết định" này sau vài chén rượu đã tan thành mây khói.
Trong đó có một tên vỗ vỗ vai Ất Tuấn: "Đại tiểu thư và anh trai cậu đang ở bên nhau, về sau hai người sẽ thành chị, chị dâu, em chồng, cậu vẫn là đừng nghĩ nữa."
Ất Tuấn ngẩn người, ngay sau đó như bịt tạt một gáo nước lạnh, tỉnh rượu một nửa: "... Cậu, cậu nói cái gì?"
Những người còn lại: "..."
Đm!
Tên kia vẫn tiếp tục nói: "Lần này chúng ta đi chơi đều, đều nhìn thấy."
Mấy người còn lại cảm thấy sự tình bắt đầu không thể khống chế, nhao nhao giải thích.
"Không phải, cậu đừng có nghe tên này nói nhảm, anh của cậu đều ở cạnh bọn tôi mà."
Đúng vậy, hai người kia chỉ đi dạo một vòng ở chỗ thần thụ cùng nhau, ngoài ra không có làm thêm chuyện gì khác."
Tên ăn chơi trác táng kia vẫn xen miệng thêm một câu: "Họ còn, còn ở trong phòng lâu ơi là lâu, sau đó... a a a..."
Cả đám lại một phen bịt miệng hắn, lại tiếp tục giải thích là không có gì hết, chỉ là bọn họ suy đoán thế thôi.
Nhưng Ất Tuấn đã sớm không còn nghe vào được gì nữa, trong đầu đều là hình ảnh Ất Chu cùng Kim Ngữ Mộng ở bên nhau, liên tưởng đến chuyện Ất Chu làm ở lễ đính hơn, hắn hoài nghi có phải từ lâu hai người đó đã có ý với nhau, hoặc hai người đã ở bên nhau từ lâu.
Vài tên ăn chơi trác táng thấy hắn đứng lên muốn đi ra ngoài, vội vàng kéo hắn lại, khuyên hắn phải bình tĩnh.
Hai mắt Ất Tuấn đỏ ngầu lên: "Các cậu buông ra!"
Vài người không dám buông lỏng tay: "Đừng có nổi quạu lên, chỉ là hiểu lầm thôi!"
Ất Tuấn mắt điếc tai ngơ, muốn tìm Ất Chu liều mạng một trận.
Đám ăn chơi trác táng đương nhiên không thể thả hắn đi, càng cố sức giữ chặt hắn.
Hai bên một phen lôi kéo, cuối cùng nhiều người hơn vẫn thắng được, thêm cả Ất Tuấn vốn đã uống rất nhiều rượu, chân tự đi còn không xong, tông cửa "rầm" một cái té ngã.
Trong phòng chớp mắt rơi vào tĩnh mịch, đám ăn chơi trác tang nuốt nuốt nước bọt, hợp lực đem người nâng dậy đi về nhà, thương lượng vài câu, chuẩn bị một số câu hỏi thắc mắc để Chu thiếu ngày mai giải thích.
Cảnh Tây vẫn chưa biết trước kì khai giảng mình còn có một món quà bất ngờ.
Sau khi cậu từ chối lời mời ăn cơm tối của giám đốc Đoạn, ăn một chén mì đơn giản, dạo vòng vòng trong vườn hoa rồi vừa lòng trở về phòng lên mạng, chơi đến đêm khuya mới đi ngủ.
Ngày hôm sau cậu thu thập lại đồ đạc, khởi động xe thể thao chạy thẳng đến đại học Cách Trách.
Hôm nay là ngày nhập học, chào đón tân sinh viên của đại học Cách Trách, trên tuyến đường chính cùng quảng trường đều đông nghẹt người. Bởi vì là một trường có tiếng tăm, ngoài sinh viên còn có sự xuất hiện của báo đài truyền thông.
Cảnh Tây vừa bước xuống xe liền hấp dẫn những ánh mắt xung quanh.
Đầu tiên là xe thể thao đẹp, cộng thêm diện mạo lóa mắt, tiếp nữa là khí chất cử chỉ hành vi. Mọi người đều có phản ứng đầu tiên là: có thể là bạn trai của sinh viên nào vậy? Muốn có đẹp, có đẹp, muốn có tiền, có tiền, thật khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Sau đó... Bọn họ thấy cậu bước vào quảng trường, đi báo danh.
Đm, tân sinh viên?
Đám người cố gắng giữ bình tĩnh, ngay sau đó nhóm truyền thông liền tiến lên đón chào.
Cảnh Tây xin không phỏng vấn, nhìn khung cảnh tưng bừng trước mặt, rốt cuộc cũng chịu làm việc: "Bug tiếp theo là gì?"
Hệ thống nhỏ: "Ở sân trường này sẽ xảy ra những chuyện ảnh hưởng đến tuyến tình cảm của nam chính nữ chính, đặc biệt là những tình tiết mấu chốt thúc đẩy họ thay đổi quan điểm và nảy sinh tình cảm."
Cảnh Tây nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu thuyết ngôn tình của các ngươi chỉ cần nam chính nữ chính thuận lợi ở bên nhau là được, mấy cái khác đều không sao hết à?"
Hệ thống nhỏ: "Có thể xem là vậy."
Nó nói trong tiếc hận: "Nam chính ở chỗ này đáng ra có rất nhiều đất diễn, nhưng vì ngài mà chuyển trường, trong đó có việc ảnh hưởng đến cốt truyện phía sau nữa."
Nếu thế giới này không hỏng bét như vậy, nó cũng không muốn biu biu chửi chủ nhân đâu.
Trải qua một thời gian, tinh thần của hệ thống nhỏ được chui rèn không ít, hiện tại chỉ cần làm cho cốt truyện không loạn cào cào, nó sẽ lập tức cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Cảnh Tây hiểu rõ: "Cho nên trong cốt truyện chính, nguyên chủ vốn đã bị hút khô, không thể đi học được. Vậy mà bây giờ ta lại đi học..."
Hệ thống nhỏ: "Đương nhiên không hẳn. Nữ chính là một người chính trực, nếu nam chính cắn ch.ết người, cô vẫn chán ghét cậu ấy."
Cảnh Tây: "Vậy bug ở chỗ khi ta gặp hai con sói kia?"
Hệ thống nhỏ: "Cũng không hẳn. Là trong lúc đi chơi theo nam chính, lúc trước chuyện của người vừa xảy ra, bọn họ biết được liền chạy đi nơi khác rồi, không có đi dạo ở bên này. Có cần tôi đưa tên của hai con sói đó cho ngài không?"
Hợp đồng không có bổ sung thêm điều khoản, có giải thích cho nguyên chủ cậu ấy cũng không hiểu.
Cậu ấy không sao, cậu cũng không muốn so đo làm gì, trở lại đề tài: "Kỳ thật ta chỉ cần giúp cho nam chính nữ chính tu thành chính quả thì sửa bug dễ dàng hơn nhiều nhỉ, có khi xong luôn rồi đúng không?"
Hệ thống nhỏ lắc lắc bông vũ: "Đúng thế."
"Cũng có điểm khó." Cảnh Tây nhè nhẹ thở dài. "Ta không rành làm bà mối, các ngươi lại kêu ta đến đây làm nhiệm vụ thì khó cho ta quá."
Hệ thống nhỏ: "... Nếu ngài muốn thử làm việc gì đó mới mẻ thì cứ làm, tôi nghĩ ngài sẽ làm tốt thôi mà."
Cảnh Tây nghĩ nghĩ chỉ cần an bài cho hai người gặp nhau thật mau thật lẹ, mấy cái khác không muốn quan tâm nữa.
Cậu tự hỏi một chút, cảm thấy đây có lẽ là biện pháp. Vì thế sau khi báo danh xong, đem xe thể thao cùng hành lý dọn đến ký túc xá, cậu liền liên lạc nam chính nữ chính, mời cả hai cùng đi ăn cơm trưa.
Đại học Cách Trách yêu cầu tân sinh viên phải trọ lại ở trường, Kim Ngữ Mộng cùng Đoạn Tu Văn đều đã ở đây trước nên đếnn rất nhanh. Khi tìm được vị trí nhà ăn mà cậu gửi, bọn họ đã đến cùng lúc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đối phương.
Đoạn Tu Văn: "..."
Kim Ngữ Mộng kinh ngạc: "Anh cũng học ở trường này à?"
Đoạn Tu Văn gật đầu, trầm mặc đi theo "mợ tương lai" vào cửa, ngồi xuống một cái ghế dài.
Ánh mắt Cảnh Tây nhìn hai người di chuyển liên tục, vừa muốn đề nghị cùng nhau đi dạo trường học vào buổi chiều liền thấy di động vang lên. Là em trai của cậu, cậu nhấn nút nghe: "Alo?"
Ất Tuấn đã tỉnh rượu, bây giờ gọi cho cậu, nghiến rang nghiến lợi hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Cảnh Tây: "Nhà ăn."
Ất Tuấn: "Anh dám gửi cho tôi định vị của anh không?"
Cảnh Tây: "Chút chuyện này thì có gì mà không dám."
Nói xong ngay lập tức gửi định vị qua.
Năm phút sau, di động lại kêu, là một tên ăn chơi trác tang vừa tỉnh rượu. Đối phương không dám nói chuyện trực tiếp với cậu, mà là nhắn một tin thật dài dòng lâu lắc, giải thích chuyện xảy ra vào tối hôm qua.
Cậu đọc nhanh như một cái máy quét chữ, vừa ngẩng đầu đã thấy Ất Tuất xuất hiện trong tầm mắt. Hắn đang nổi giận đùng đùng tiến đến,phía sau còn có một tiểu bạch hoa mang thần sắc u buồn.
Cậu tức khắc cười cười: "Hai người, chút nữa đừng nói gì hết."
Kim Ngữ Mộng cùng Đoạn Tu Văn kinh ngạc nhìn về phía cậu, không kịp hỏi thêm gì đã thấy một người như đạp gió xuất hiện bên cạnh.
Hướng của Ất Tuấn đứng không thể nhìn thấy Kim Ngữ Mộng vì gã đưa lưng về phía cô, chỉ nhìn thấy mỗi Ất Chu, vì thế vừa đến nơi đã nhào lên nắm lấy cổ áo của cậu.
Cảnh Tây nhẹ nhàng tóm lấy cổ tay hắn, mượn lực dung tay còn lại chế trụ gáy hắn, dùng sức đè hắn xuống bàn.
Bên tai chỉ nghe "rầm" một tiếng, trán của Ất Tuấn đã đập mạnh xuống bàn rồi nghe tiếng gã la hét đau đớn trên sàn nhà.
Kim Ngữ Mộng: "..."
Đoạn Tu Văn: "..."
Cảnh Tây: "Bình tĩnh một chút đi, muốn nói gì thì đứng lên mà nói."
Cậu hướng đầu về phía con sói con: "Em trai, đưa cho cậu ta một tờ giấy đi."
Đoạn Tu Văn: "..."
Cậu kêu tôi là em trai cậu, có cảm thấy thân phận có chút rối không?
Không đúng, tình huống hiện tại là như thế nào đây?
Cậu nhìn bộ dạng của tên đầu sỏ gây chuyện nhưng cà lơ phất phơ không thèm quan tâm của người nào đó, một mặt buông bộ đồ ăn xuống, mặt khác vô cùng hoài nghi không biết quyết định không chuyển trường của mình có phải hơi sai lầm rồi không.