Chương 20

*Edit: jena*
Hang động đá vôi rất nhỏ, chỉ có một khối đá nhỏ dùng để đặt chân lên.
Đoạn Trì đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, biết đây là khu vực chưa được khai phá.


Hắn mang người đang ôm trong lòng lên bờ, nâng cánh tay của cậu lên, thấy giữa ngón cái và ngón  bị cứa một đoạn nhưng không sâu lắm, có thể cầm máu.


Hắn nhanh chóng xem xét cậu từ trên xuống dưới thêm lần nữa để xác nhận không còn vấn đề gì khác, thừa dịp tiếng chuông chưa dứt, một tay đem người ôm sát vào lòng ngực.
Hang động đá vôi tối đen, dù duỗi tay ra cũng không thấy rõ được năm ngón tay.


Cảnh Tây tuy rằng là gen cấp S, nhưng không thể chịu nổi hạn chế của chủng tộc con người, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng mơ hồ.


Trong bóng tối, các giác quan trở nên đặc biệt nhạy bén, bên tai là tiếng hô hấp nóng rực, kích thích thần kinh mẫn cảm. Cậu trong lòng nhảy dựng lên, muốn nâng khuỷu tay chắn lại.
Trong cổ họng Đoạn Trì rên lên một tiếng, tay chế trụ lấy hai tay của cậu, muốn cậu ngoan ngoãn một chút.


Cảnh Tây tất nhiên không làm theo ý hắn, vội vàng lùi ra sau nửa bước, tìm góc độ muốn chế trụ ngược lại. Hai người trong chớp mắt ra chiêu, năm giây ngắn ngủi trôi qua.
Đoạn Trì canh thời cơ chuẩn xác, dùng sức ghì cậu trên nham thạch.


available on google playdownload on app store


Hô hấp nặng nề khi nãy nháy mắt biến mất sạch sẽ, tiếng chuông cũng theo đó chấm dứt.
Cảnh Tây bỗng chốc phản ứng lại, hình như cậu bị mắc mưu.


Chỉ trách cậu đối với nguy hiểm đã sinh ra bản năng, thân thể phản ứng nhanh hơn não, hơn nữa Đoạn Trì đến cũng quá trùng hợp, vòng tay kêu lên, cậu đương nhiên cho rằng là do máu của mình kích thích.
Thế nhưng nghĩ lại có thể là hắn ta đang thử cậu, cậu nghĩ thầm quả nhiên người này không dễ chọc.


Đoạn Trì từ trong bóng tối quan sát sắc mặt của cậu, cười nhẹ: "Thân thủ không tồi, là do tham sống sợ ch.ết mà sinh ra ý chí quật cường à?"
Cảnh Tây trên mặt mờ mịt: "Ồ? Tôi chỉ đánh theo phản xạ thôi."
Ngay sau đó cậu cảnh giác: "Anh muốn làm gì? Mau thả tôi ra."


Đoạn Trì mắt điếc tai ngơ, tiến thẳng vào trọng điểm: "Có phải em muốn tác hợp cho Tu Văn và Kim Ngữ Mộng không?"
Suy nghĩ của Cảnh Tây thay đổi cực nhanh, cảm thấy có thể dùng lí do "nhìn em trai đê tiện của mình không xứng", thừa nhận một chút cũng không sao.


Nhưng mà chưa chờ cậu đáp, Đoạn Trì lại hỏi tiếp vấn đề thứ hai.
Đoạn Trì: "Em có phải thông qua con đường nào đó biết được máu của Kim Ngữ Mộng có ảnh hưởng đối với Tu Văn?"
Cảnh Tây chớp chớp mắt: "Sao có thể chứ?"
Đoạn Trì hỏi vấn đề thứ ba: "Em có phải Ất Chu thật không?"


Hệ thống nhỏ đang viết đơn từ chức nên đang trong giai đoạn ch.ết máy tạm thời, nhưng nghe hàng loạt câu hỏi của Đoạn Trì, sợ hãi mà la lên "Aaaaa".
Thần sắc của Cảnh Tây vẫn bình tĩnh: "Đương nhiên tôi là Ất Chu, không tin có thể xét nghiệm ADN, vì sao anh lại nghĩ tôi không phải?"


"Trực giác." Đoạn Trì nói: "Hai người không giống nhau."


Cảnh Tây trầm mặc một chút, thở dài: "Kỳ thật là tôi biết chân tướng của năm đó, tinh thần trải qua cú sốc lớn, nội tâm kịch liệt giãy giụa phản ứng với cuộc sống, nhưng lại sợ bị nhìn ra nên đem bao nhiêu xúc cảm, suy nghĩ đè nén lại rồi. Sau đó còn bị hai Dị Lang đuổi giết, lại sống ch.ết thêm một phen, đột nhiên cảm thấy còn sống được thì không nên áp lực chính mình, vẫn nên vui vẻ hưởng thụ, cho nên không còn vướng bận gì."


Đoạn Trì nhìn cậu.
Cậu cũng nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
Vài giây sau, Đoạn Trì buông cậu ra, vươn tay thấm bớt nước đọng trên tóc cậu, thuận tiện xoa nhẹ lên hai cái: "Em là một bé con lừa đảo."
Hắn kéo cậu tựa trên nham thạch ngồi xuống: "Dù sao cũng không ra ngoài được, nói chuyện một chút đi?"


Trên đầu Cảnh Tây còn lưu giữ lại một chút cảm giác ấm áp, không khí lạnh lẽo xung quanh càng khiến cho cảm giác ấy rõ ràng hơn.
Cậu theo bản năng sờ sờ, từ bị động thành chủ động: "Được rồi, nói thì nói, nói cho tôi nghe vì sao anh hoài nghi tôi."


Đoạn Trì cũng không che giấu, đem hết những điểm bất hợp lý trên người cậu nói ra.


Cảnh Tây giải thích: "Gen thì tôi không rõ, lúc ấy tinh thần cực khẩn trương, chờ tôi phản ứng lị thì đã đau đớn quá mức rồi; cộng thêm tính tình thay đổi như tôi vừa nói, còn trải qua sinh tử kích thích mà; còn phần băng ghi âm, tôi tìm người quen là hacker thôi. Còn gì nữa không?"


Đoạn Trì: "Ồ, lúc trước tôi tìm hai Dị Lang kia nói chuyện qua, hỏi bọn hắn vì sao đang trên đường đi mà lại nhào đến đánh em, có người nói là do em mê hoặc. Cậu có biết thôi miên không?"


Cảnh Tây vô tôi cực kỳ: "... Tôi chỉ là một học sinh bình thường, sao có thể làm trò thần kỳ đó được?"


Đoạn Trì: "Tôi vẫn luôn suy nghĩ vì sao em có thể biết được vị trí của đám Tu Văn và kế hoạch ngày hôm đó của bọn chúng, rồi làm sao em cũng có thể bảo Kim Ngữ Mộng cùng đi đến. Nếu em biết thôi miên thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều."


"Giám đốc Đoạn, xin hãy nói có lý chút đi," Cảnh Tây đau khổ nói, "tôi chỉ là bị đột biến gen mà thôi, tôi còn không nghĩ đến như anh, những sự kiện bất hợp lý cứ thế đổ hết lên đầu tôi như vậy khiến tôi thấy thật..."
Lời còn chưa dứt, người trước mặt bỗng chốc tiến đến gần.


Hô hấp gần trong gang tấc, môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng.
Hai chữ "thương tâm" kẹt lại trong cổ họng Cảnh Tây.
Đoạn Trì đem những lời nói hươu nói vượn của cậu bẻ gãy, một lần nữa ngồi thẳng dậy: "Nếu em không muốn nói thì đừng nói."


Hắn nói tiếp: "Tôi thừa nhận mình hoài nghi em như vậy là không có đạo lý, tôi cũng có thể từ từ điều tra, từ từ dò xét, nhưng bé con à, tôi không thể rời xa máu của em được, chúng ta đã bị trói buộc cả đời rồi, cho nên tôi muốn giữa tôi với em cần thẳng thắn thành thật..."


Nói đến một nửa, mùi máu tươi nồng đậm ập đến trước mặt.
Người nào đó nâng tay lên, đem vết thương đưa đến trước mũi hắn.
Hắn không khỏi dừng lại.
Cảnh Tây thu hồi tay.


"Người không thẳng thắn thành thật là anh đó, giám đốc Đoạn.", cậu lười biếng nói, "Anh xem, nói như thế là tôi đáng thương lắm, yếu ớt nữa, máu của tôi thực sự có ảnh hưởng lớn với anh à?"
Hai người ngồi bất động đối diện nhau trong bóng tối.


Một lát sau, không hẹn mà cùng cười một tiếng.
Vòng tay tạo phản rung lên một lần nữa, hắn mặc kệ tiếng kêu vù vù, dùng tay nắm lấy cằm đối phương, rốt cuộc lộ ra một chút bản chất xâm lược của mình: "Máu của em không phải vấn đề."


Hắn muốn hỏi nhất là vấn đề này: "Tôi sẽ thẳng thắn thành thật một chút. Anh trai và chị dâu của tôi bị kẻ thù hại ch.ết, Tu Văn là con trai của bọn họ. Đám người đó bị tôi trả thà gần hết, chỉ còn sót lại hai tên. Mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm bọn họ nhưng vẫn không có tin tức gì. Em... là người do bọn họ phái tới à?"


Đây là chuyện duy nhất hắn quan tâm.
Đầu tiên là hắn, sau lại là cháu trai hắn, tất cả đều dính dáng đến thiếu niên này.


Tuy đối phương phần lớn luôn trốn tránh hắn, nhưng hắn lo lắng không phải là không có cơ sở. Đây là một thiếu niên quá thần bí, còn có thể chất đặc thù cường đại, sau lưng còn toan tính âm mưu.
Cảnh Tây nhìn hắn: "Không phải tôi."


Đoạn Trì nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, biết cậu nói thật.
"Vậy là tốt rồi."
Chỉ cần thiếu niên này không phải là người của kẻ thù, những chuyện khác đều có thể dễ dàng nói chuyện, hắn thậm chí còn có thể không quan tâm đến những điểm đáng ngờ khác của cậu.


Hắn vẫn không buông tay, còn tiến gần thêm một chút: "Bé con, em cũng dứt khoát thẳng thắn thành thật đi, đến tột cùng em muốn gì? Có thể tôi sẽ giúp em được."
Cảnh Tây im lặng vài giây, đem tay hắn từ trên cằm mình kéo xuống, nắm lấy: "Thật sự gì cũng giúp được?"


Trực giác của Đoạn Trì cho rằng hắn không nên nghe, nhưng vẫn tiếp tục: "Em nói đi."
"Tôi hiện tại muốn nhất là nhanh chóng đi ra ngoài." Cảnh Tây nói, "Cho nên anh bình tĩnh một chút, uống thuốc hay làm gì đó biến ra nguyên thân để đào một cái động đi ra ngoài được không?"


Đoạn Trì: "... Không gian ở đây quá nhỏ, không đủ."
Cảnh Tây nghĩ nghĩ: "Chỉ biến một bộ phận cần thiết thôi, như móng vuốt ấy?"


Hệ thống nhỏ nhịn không được phổ cập khoa học: "Dị Lang ở trạng thái nửa người nửa thú thì móng tay chỉ bén nhọn hơn con người một chút mà thôi, không sắc bén như là dã thú được."
Đoạn Trì: "Thật ra tôi có thể biến ra lỗ tai, em muốn nhìn không?"


Cảnh Tây nhẫn nhịn, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, cuối cùng quyết định: "Anh biến đi."
Hệ thống nhỏ: "..."
Không phải, vì sao hai người từ đối chọi gay gắt lập tức chuyển sang xem lỗ tai thú vậy?
Hai người ở trong động xây đắp thế giới của hai người, bên ngoài đã có sự thay đổi..


Đèn tắt chưa đến một phút, nhờ hệ thống khởi động nguồn điện dự phòng khẩn cấp, hang động đá vôi lại được sáng đèn.


Một đám người chen chúc nhau trên sạn đạo. Có người gắt gao bám lấy nam thạch để ngăn bản thân trôi theo dòng nước, có chút xui xẻo khi bị đá va trúng, nằm lăn ra không nhúc nhích, không biết còn sống hay đã ch.ết.
Mọi người liếc mắt nhìn qua, lại một lần nữa la làng kêu to.


Nhân viên công tác phải trấn an tinh thần du khách, kiên nhẫn an ủi điều chỉnh cảm xúc cho mọi người, bình tĩnh hướng dẫn cho mọi người lùi lại. AI cũng đi theo hỗ trợ, cuối cùng cũng có thể mang du khách ra khỏi hang động.


Trời vẫn mưa to, mọi người nhanh chóng tìm kiếm chỗ trú mưa. Đoàn trưởng vội kiểm kê nhân số, phát hiện thiếu mất một giáo thảo, nhìn về phía Đoạn Tu Văn cùng Kim Ngữ Mộng: "Không phải mấy người luôn đi cùng nhau sao?"
Đoạn Tu Văn: "Không hẳn, lúc cúp điện cậu ta cách chỗ bọn tôi khá xa."


Đoàn trưởng cẩn thận đi kiếm một vòng, dần trở nên luống cuống: "Hỏng rồi, có khả năng là cậu ta chưa ra ngoài được."
Những người còn lại cũng trở nên bối rối hơn, nhanh chân chạy đi tìm nhân viên công tác.


Đoạn Tu Văn nhìn thấy trợ lý của chú mình, vừa đi qua thì nghe thấy anh ta nói với nhân viên công tác: "Có một cậu học sinh tên Ất Chu bị ngã xuống hồ, ông chủ tôi vì cứu cậu ta mà nhảy xuống theo. Tôi là người của Thiên Lang tộc, khi cúp điện vẫn nhìn vào nơi đó, hiện tại bọn họ vẫn chưa đi lên."


Thành viên của xã đoàn trăm miệng một lời: "Anh nói cái gì?"






Truyện liên quan