Chương 57

*Edit: jena*
Phát sóng trực tiếp được thông qua một máy theo dõi bằng tài khoản của Ất Chu.


Việc này trợ lý biết, nhưng anh ta tưởng rằng là diễn kịch, tìm một người diễn xuất tốt dựa theo tình huống mà khơi mở diễn biến câu chuyện, khiến cho mọi người ở tinh vực này đều có thể thấy York ép buộc trẻ vị thành niên, thế nhưng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến như thế này.


Anh ta nhìn thấy ông chủ mình bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm với sự tình ngày càng gay go, cộng thêm sức ảnh hưởng của Ất Chu, không biết cộng đồng mạng sẽ ồn ào ra sao.


Hệ thống nhỏ đang muốn nhắn cho Đoạn Trì một tin tức, lại thấy hắn đã chủ động nhất nút bắt đầu, không khỏi tấm tắc đôi chồng chồng này làm việc quá mức ăn ý, hít hà cơm chó thượng hạng rồi nói cho Cảnh Tây nghe.
Cảnh Tây vô cùng hài lòng.


Cảnh Tây diễn xuất như thần, mặt đầy khiếp sợ nhìn nhóm người hung thần ác sát đối diện: "Mấy người muốn làm gì? Chuyện gì đang xảy ra?" Cậu nói xong thì nhìn về phía bàn rượu, chỉ tay vào bình rượu: "Mấy người hạ thuốc vào rượu ư?"


Thuốc trong rượu phát huy tác dụng khiến hai mắt của York đỏ ngầu, cả người bày vẻ ác bá, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi: "Đúng thế, em cũng uống mấy ly rồi, không thấy trong người khó chịu à?"
Thần sắc Cảnh Tây biến đổi, lùi về sau hai bước.


available on google playdownload on app store


Phục vụ xáo bài trốn một bên, tránh khỏi máy quay, cuối cùng quỳ xuống khóc to.
Cảnh Tây thấy thế muốn đi cứu, đột nhiên thấy York muốn nhào qua lại phải vội vàng lùi về sau.
Cậu ngoài mạnh trong yếu mà nhắc nhở: "Ngài đang phạm pháp! Tôi còn chưa thành niên!"


York cười ha hả, banh cổ áo thật rộng: "Cưng à, anh chơi qua không biết bao nhiêu trả vị thành niên rồi. Kiện được thì kiện đi."
Cảnh Tây tức giận, âm thanh run rẩy: "Vậy là tin đồn đều là sự thật, ngài chơi đùa với bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ, thậm chí có người còn tự sát!"


York: "Đúng thế. Cho nên anh khuyên cưng tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, bằng không anh cũng sẽ chơi em đến thừa sống thiếu ch.ết đó."


Đáy mắt hắn đậm vẻ tà ác: "Em cũng chẳng có ai thân thích để nương tựa, anh cứ thế trói em nhốt lại, ai mà biết được là anh hạ thủ nhỉ? Đến lúc đó thì mạng sống của em là do anh định đoạt. Anh bắt em là bồn cầu cho anh em cũng phải làm theo thôi."
Cảnh Tây: "Ngài dám!"
York: "Em cứ thử xem."


Cảnh Tây: "Ngài... Chẳng phải do ngài ỷ vào danh thế của anh trai mình ở tinh cầu Thập Lạc sao? Ngài vô pháp vô thiên như vậy, khẳng định anh trai ngài cũng chẳng phải người tốt lành gì, tôi... tôi..."


Cậu cùng đường bí lối mà kêu to: "Tôi muốn mời hacker tìm chứng cứ phạm tôi của ngài và anh trai ngài, khiến cho hai người phải vào tù!"
Ngay lập tức York cười như điên, một thân cuồng vọng nhào đến, hai tay tóm lấy Cảnh Tây: "Cưng tìm thử đi, hacker ở đâu nào?"


Cảnh Tây vô cùng hài lòng với tình huống hiện tại, không ngại ngần giơ ngón cái cho hệ thống nhỏ.
Hacker ở tinh cầu này đều có thuộc tính nhiều chuyện, chắc chắn sẽ chú ý đến việc này, phỏng chừng ngày mai thôi là mọi chuyện xấu của hai anh em nhà này sẽ bị bêu ra hết.


Cậu thấy một đống thịt mỡ sắp sửa nhào đến mình, nhanh chóng vươn tay lấy chai rượu rỗng bên cạnh dùng sức đập vào đầu đối phương.
"Xoảng" một tiếng, thủy tinh văng ra khắp nơi.


Đầu tiên York ngơ ngác, tiếp theo lấy tay sờ đầu mình, nhìn thấy máu, hắn điên lên: "Mẹ mày đồ nghiệt chủng, hôm nay tao mà không chơi ch.ết mày, tao..."
Cảnh Tây không chờ hắn nói xong, giơ chân đá hắn lên sô pha, run rẩy cầm chai rượu vỡ nát, nói: "Tôi muốn giết ngài, miễn cho ngài về sau gieo tai họa cho người khác..."


Cậu vừa mới bước lên trước nửa bước liền thấy một tên tùy tùng bay qua, ngã xuống chân York.
Quần áo của phục vụ trong góc tường rách nát, khóc lóc giãy giụa chạy thoát, vừa gào vừa đá mấy tên tùy tùng về phía York, sau đó chạy đến chỗ Cảnh Tây, ghì chặt cổ tay cậu: "Đừng manh động!"


Cảnh Tây đánh giá tình trạng thê thảm của đối phương, vô cùng tò mò không biết Đoạn Trì tìm đâu ra được nhân tài diễn xuất này.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Cậu quay đầu lại nhìn, sửng sốt: "Thầy? Sao thầy lại tới đây?"


Phượng Tinh Nhiên gấp gáp đến mức lạc giọng: "Thầy tới tìm em."
Cậu ta nhìn thấy hình ảnh trong phòng, hít sâu một hơi, nói: "Mau đi cùng thầy, nhanh!"
Cảnh Tây bước lên phía trước vài bước, chắn cho thầy giáo xuất hiện lên phát sóng trực tiếp để người của nhà họ Phượng không nhận ra.


Phượng Tinh Nhiên lôi kéo cậu và người phục vụ, xoay người bỏ chạy.
York tức giận đến mức vặn vẹo ngũ quan, gân cô lên gào: "Bảo vệ! Bảo vệ!"
Sau đó giọng hắn đầy ngỡ ngàng: "... Mày đang làm gì?!"
Một tùy tùng nhào lên người hắn, hô hấp nặng nề nóng rực, há mồm gặm xuống.


Bọn họ uống rượu nhiều nhất, vừa rồi nhẫn nhịn không dám đụng vào thiếu niên hay người phục vụ, bây giờ đã đánh mất lý trí, cả người nóng hầm hập, căn bản không thể phân biệt được ai với ai, thấy người dưới thân không ngừng giãy giụa trốn thoát, không kiềm chế nổi cho một bạt tai.
"Chát!"


Âm thanh thanh thúy vang dội.
York vốn đã bị chai rượu đấm đến ngu người, bây giờ ăn thêm một cái tát, nhất thời không thể hé răng được gì. Một tùy tùng té ngã bên cạnh hắn cũng lồm cồm bò dậy, nhào về phía bọn họ.


Đám Cảnh Tây nhân cơ hội chạy ra ngoài, còn săn sóc mà đóng cửa lại.
Cảnh Tây alo cho cộng sự: "Nhanh, chụp vài tấm cho ta."
Hệ thống nhỏ: "... Như thế này mà ngài cũng muốn chụp?"
Cảnh Tây: "Chụp đi, nhanh lên."
Hệ thống nhỏ nhận mệnh làm việc, dùng ba máy theo dõi chụp mọi góc độ rồi gửi cho cậu.


Cảnh Tây nhìn thấy York trong ảnh quần áo đã bị xé nát, máu chảy đầy mặt.
Cậu vô cùng hài lòng: "Tốt, giữ lại giúp ta."
Hệ thống nhỏ đã mất khả năng ngôn ngữ, đem mấy tấm ảnh chuyển hóa thành số liệu bỏ vào thư mục, không dám đánh giá sở thích quái đản của chủ nhân mình.


Cảnh Tây: "Tình hình trên mạng sao rồi?"
Hệ thống nhỏ: "Hot lắm."
Tài khoản của Ất Chu cũng được xem là những tài khoản hot trên mạng.


Huống hồ phát sóng trực tiếp với tiêu đề:* [* Phát sóng trực tiếp dựa theo yêu cầu từ một người bạn nhỏ của tôi. Cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy chỉ là con sâu cái kiến nhỏ bé nhưng muốn lay động núi cao, giúp cho mọi người nhận thức được một vấn đề lớn lao. Tôi không rõ hôm nay cậu ấy sẽ gặp phải chuyện gì, cũng không rõ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào nhưng luôn hy vọng cậu ấy có thể vượt phong ba bão táp, hoàn thành được ước nguyện của mình. *]*


Mọi người ngay lập tức tò mò, sôi nổi vào xem, lại thấy một đám người ăn mặc cao sang hà hϊế͙p͙ một nhân viên phục vụ.


Cộng đồng mạng vẫn chưa hiểu chuyện gì, đã thấy nhân viên phục vụ bị vài người nhào tới xâu xé quần áo, sau đó lại nghe thấy đối thoại của thiếu niên và York, nháy mắt thấy York muốn nhào tới bắt lấy thiếu niên, thiếu niên đã kịp thời phản kháng cùng tiếng gào thống hận của cậu bằng bất cứ giá nào cũng phải giết ch.ết đối phương.


Mọi người đang nín thở xem bỗng nhiên một thầy giáo xuất hiện, cứu hai người họ ra ngoài.
Phát sóng chỉ ngắn ngủi vài phút nhưng nội dung lại chất lượng vô cùng cao. Bây giờ chỉ còn lại một đám súc sinh trúng thuốc kích dục, hình ảnh ɖâʍ dục chọc mù mắt người, phát sóng trực tiếp đã kết thúc.


*[* Đừng dừng mà! Tôi muốn xem kết cục của con heo mập kia! *]*
*[ *Đúng vậy, không thấy ghê tởm, mau mau tiếp tục *]*
*[* Đứa trẻ có phải cũng trúng thuốc không? Báo cảnh sát đi! *]*
*[ *Gọi hacker, gọi hacker *]*
Trên mạng náo loạn không ngừng, nhanh chóng đã lên hot search.


Mức độ nghiêm trọng như thế này thì làm sao hostclub cứu người kịp.
Lúc trước giám đốc còn nghĩ rằng hostclub sẽ không gặp vấn đề gì, kết quả không ngờ sự tình lại mất khống chế như thế này. Ông cũng không thể giả vờ không biết gì được.


Chỉ một tin "thuê trẻ vị thành niên" thôi thanh tr.a cũng đã sờ gáy hostclub này mấy ngày rồi.


Cũng may khi xong việc trợ lý của Đoạn Trì có an ủi lão vài câu. Ông đương nhiên thấy rõ được thế cục, việc này vừa ra, giám đốc Đoạn ổn đến không thể ổn hơn nên liên tục gật đầu, dò hỏi tình huống của Đại Minh.


Theo ông biết, đứa trẻ ấy chạy thoát ra ngoài nhưng cũng bị dính thuốc, bị Đoạn Trì ôm lấy phóng lên phòng dành cho khách rồi.
Trợ lý đáp: "Gọi AI tới chữa trị, không có việc gì cả."
Giám đốc: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Có chuyện gì cứ đến tìm tôi."


Trợ lý gật đầu, cùng ông hàn huyên thêm vài câu, thấy mọi chuyện kết thúc thì quay về tìm ông chủ mình.
Lúc này Đoạn Trì đang nói chuyện với Úc Bạc.
Úc Bạc đã đến cảng, thấy hot search xong là phóng đến đây ngay.


Cảnh Tây trước đây đã từng làm diễn viên nên khả năng diễn xuất đỉnh cao khỏi phải bàn, đồng thời còn nắm bắt được góc độ của máy quay, từ đầu đến cuối đều không để lộ khuôn mặt của mình.


Thế nhưng hai thông tin "một góc nghiêng" cùng "người bạn nhỏ của Ất Chu" cũng đã đủ để cho Úc Bạc đoán ra được đó là em trai mình.
Giọng nói của hắn như vọng từ dưới vực sâu: "Em ấy sao rồi?"
Đoạn Trì: "Vừa mới lọc thuốc trong người xong, đang nói chuyện cùng với thầy giáo của mình."


Úc Bạc "ừm" một tiếng: "Kể cho tôi nghe chuyện gì xảy ra được không."
Đoạn Trì đơn giản thuật lại một lần.
Cảnh Tây yêu cầu hắn phải kể làm sao cho thấy Đại Minh là một đứa trẻ trong tuổi "phản nghịch" sống một cuộc sống "thê thảm".


Cậu không thể thể hiện mình quá mạnh, nếu không Úc Bạc và Phượng Tinh Nhiên sẽ an tâm về mình, về sau khó làm việc để hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên cậu phải làm sao Đại Minh là một học sinh cấp ba không nơi nương tựa, làm thuê ở hostclub bị khách khứa dây dưa, đã triệt để nhìn thấu bộ mặt xấu xa của thế giới trưởng thành, vì vậy đối với tấm lòng của Ất Chu và Đoạn Trì không rõ ràng là tốt hay xấu.


Đoạn Trì nhàn nhạt nói: "Tôi hỏi em ấy có cần tôi cảnh cáo tên York đó không, em ấy nói rằng mình không thể dựa vào người khác cả đời được, tôi thấy rằng cậu bé có vẻ muốn tự mình giải quyết việc này, vì vậy tôi dứt khoát hỗ trợ phía sau, diệt trừ tận gốc York. Ất Chu cho em ấy mượn tài khoản, nhưng để tên York đó tự mình thừa nhận tội ác của mình hay không thì phải dựa vào thực lực của em ấy, em ấy nói mình làm được."


"Nhân viên xào bài là người của tôi, tôi cũng điều bảo vệ đi chỗ khác rồi, chỉ là tôi không nghĩ rằng bọn chúng dám hạ thuốc."
Úc Bạc trầm mặc.
Em trai hắn làm được, lại còn làm vô cùng tốt.


Nếu anh trai của tên York kia có vấn đề thật, thậm chí chưa cần bọn họ nhúng tay vào, những hacker khác cũng sẽ dồn hai anh em nhà đó vào đường cùng.


Một học sinh cấp ba trưởng thành không nương tựa một ai, có thể quyết đoán và bình tĩnh hành sự như vậy, hắn vừa đau lòng vừa kiêu ngạo: "Em ấy còn lợi hại hơn tôi."
Đoạn Trì không bày tỏ ý kiến.
Đó là Cảnh Tây, nếu đổi lại thành Đại Minh, ai biết sẽ như thế nào.


Cảnh Tây cũng tò mò chuyện này.
Cậu bọc một tấm khăn ngồi trước cửa sổ, alo cho cộng sự thiểu năng trí tuệ: "Trong cốt truyện chính thì làm sao Đại Minh thoát thân được?"
Hệ thống nhỏ: "Ngài là muốn hỏi sau khi cậu ấy bị hạ thuốc, hay là chuyện York làm tiếp theo?"
Cảnh Tây: "Cả hai."


Hệ thống nhỏ: "Cậu ấy không giống ngài, bị đám York chơi đùa thì vô cùng tức giận. Cậu ấy từ đầu đến cuối luôn từ chối cùng cực lực phản kháng nhưng đám người đó quyết tâm muốn bắt được cậu. Nhưng lúc đám người đó rót rượu cho cậu ấy uống thì cậu ấy đã tông cửa chạy ra ngoài, may mắn lúc đó cửa không khóa."


Cảnh Tây: "Không phải có bảo vệ đứng canh sao?"
Hệ thống nhỏ: "Nhưng bảo vệ không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc sau mới biết phải bắt cậu ấy lại thì cậu ấy đã chui thang máy rồi."
Cảnh Tây: "Đại Minh biết trong rượu có thuốc?"


Hệ thống nhỏ: "Cậu ấy nghe được không ít tin đồn về York. Khi bị ép uống rượu thì trong lòng đã sợ hãi muốn chạy thoát rồi. Về sau ngài cũng biết rồi đó, cậu ấy gặp Úc Bạc, rồi đám York bị Úc Bạc xử lý, cậu ấ được an toàn."


Bây giờ làm một màn hoành tráng như vậy, cốt truyện được đẩy nhanh hơn nửa năm.
Cảnh Tây nói chuyện với hệ thống nhỏ, mặt vẫn không bày ra biểu tình gì.
Có hệ thống nhỏ chơi ăn gian, AI chữa bệnh không tr.a ra được cậu bị gì.


Thuốc đã được thanh lọc, nhưng gần đây cậu lo âu mất ngủ, trạng thái tinh thần vô cùng tệ.
Phượng Tinh Nhiên đọc xong báo cáo từ AI, giọng nói nhẹ nhõm ít nhiều: "Em còn khó chịu ở đâu không?"
Cảnh Tây lắc đầu.
Phượng Tinh Nhiên kiên nhẫn ngồi cùng với thiếu niên.


Vì một đường đuổi từ nhà của Đại Minh đến đây, đến bây giờ Phượng Tinh Nhiên mới biết chuyện đang rùm beng trên mạng, bắt đầu an ủi: "Trên mạng có nhiều người quan tâm tới em lắm, còn có tổ chức hacker đã đăng thông báo rằng sẽ điều tr.a về anh trai của tên York rồi. Nếu ông ta có vấn đề chắc chắn sẽ bị phanh phui; còn ông ta không có vấn đề, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ không đến tìm em gây phiền toái đâu."


Cảnh Tây gật đầu.
Phượng Tinh Nhiên vẫn còn muốn khuyên bảo, lại đọc được tin của cảnh sát gửi đến, yêu cầu đến sở cảnh sát tường trình.
Cảnh sát đối với thiếu niên rất dịu dàng, săn sóc, làm xong ghi chép, kiểm tr.a liền thả người ra.


Đoạn Trì đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, ngăn chặn tin tức ở bên ngoài lại, mang bọn họ về biệt thự mới mua.
Cảnh Tây dùng tài khoản của Ất Chu phát tin tức rằng cảnh sát đã vào cuộc điều tra, kể lại tình huống, chêm vài ba câu bộc bạch cảm xúc của mình về những tên cường hào ác bá như York.


Cuối cùng, cậu kêu gọi mọi người đừng tìm thông tin của thiếu niên, hi vọng từ nay về sau cậu ấy có thể bình an học tập.
Cộng đồng mạng nhiệt liệt hưởng ứng, không tìm kiếm thông tin của thiếu niên, một lòng căm phẫn hướng về phía anh em nhà York.


Cảnh Tây làm một hơi trên mạng xong thì ôm ly sữa ấm ngồi ở đầu giường, mặt man mác buồn.
Phượng Tinh Nhiên không dám để cậu ở một mình, tiếp tục ở bên cạnh, nói: "Em mệt hả? Uống sữa xong thì đi ngủ đi, thầy ở bên cạnh em."
Cảnh Tây: "Em không mệt."
Thật ra cậu hơi buồn ngủ thật.


Cậu đang muốn hỏi về ông anh họ mình, ngay lập tức nghe tiếng động cơ xe từ dưới lầu truyền đến.
Hệ thống nhỏ la lên: "Úc Bạc đến rồi!"


Nó đánh giá không khí hiện tại, đưa ra chủ ý: "Nếu không thì ngài bán thảm đi? Để cho thầy giáo ôm ôm vỗ về an ủi gì đó, làm cho Úc Bạc thấy một màn thầy trò ấm áp, để lại ấn tượng một thầy giáo dịu dàng trong lòng hắn luôn?"


Cảnh Tây cảm thấy cũng tốt, hít hít mũi, nói: "Năm mười tuổi, tan học về nhà, nhìn trong nhà trống hoác không có ai, em ngồi ngoài cửa chờ mẹ không ăn không uống đến ba ngày, cuối cùng đói đến ngất xỉu, em đã nghĩ rằng đó là ngày đau khổ nhất đời mình rồi..."


Phượng Tinh Nhiên vốn đã đau lòng cho cậu, nghe xong nước mắt không cầm nổi, "lộp bộp" rớt xuống nệm giường.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Vài giây im lặng, Cảnh Tây hỏi: "Hình như ta làm hơi lố?"
Hệ thống nhỏ: "Ngài thấy sao?"
Cảnh Tây: "Chưa gì hết đã khóc rồi."


Hệ thống nhỏ giải thích: "Đây là tình cảm gia đình cộng thêm trái tim nhạy cảm."
Cảnh Tây không nói tiếp, yên lặng nhìn thầy giáo khóc tu tu.
Bọn họ ngồi đối diện nhau, cậu cũng không thể làm lơ, liền rút một tờ giấy đưa qua.


Khi Phượng Tinh Nhiên chạy ra ngoài tìm học sinh quên mang theo mắt kính, tóc cũng bị gió thổi loạn, không rảnh chỉnh trang lại, đúng lúc lộ ra một khuôn mặt tinh xảo.


Phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn ấm áp ở đầu giường, hai người ngồi đối diện nhau, một khóc một đưa giấy, hai khuôn mặt đều đẹp đẽ tràn đầy sức sống, chụp một tấm cũng có thể đem đi làm poster phim đi tuyên truyền.
Khi Úc Bạc mở cửa, hắn nhìn thấy một màn này.


Ngay sau đó, thầy giáo đau lòng không thể tiếp tục nhận giấy từ học sinh nữa, trực tiếp ôm cậu vào lòng.
Vì vậy Úc Bạc rút chân về, nhìn sang Đoạn Trì, thấp giọng hỏi: "Chắc chắn là thầy giáo của em ấy? Không phải bạn trai hả?"
Đoạn Trì: "..."
Hệ thống nhỏ thích nghe lén: "..."






Truyện liên quan