Chương 62

*Edit: jena*
Khi nãy nhìn thoáng qua, Úc Bạc tưởng rằng đây chỉ là một sợi vải bình thường bị vướng vào.


Hắn nhớ đến lời của thầy giáo, không nghĩ rằng chuyện tâm sự của em trai mình là vấn đề lớn nhưng vẫn muốn thân thiết hơn với thiếu niên, tính giúp cậu gỡ sợi vải xuống, kết quả không ngờ lại là một sợi lông, hơn nữa còn là một sợi lông của tộc Thiên Lang.


Vấn đề quan trọng là: sao lông của Đoạn Trì lại ở trên người em trai mình, mà còn ở trên cổ?


Cảnh Tây đã sớm bổ sung tri thức về chủng tộc ở tinh cầu này, biết rằng lông của sói con Tam Trung không giống với lông của tộc Thiên Lang, nhịn không được hỏi hệ thống nhỏ: "Ngươi nghĩ xem nếu ta nói rằng đây là lông của con sói con bên Tam Trung thì hắn có tin không?"


Hệ thống nhỏ nghe xong phát rồ lên: "Ngài có tin một con sói con vì kết giao anh em mới mà nghe lời đi nhuộm lại lông không?"
Cảnh Tây: "Tin chứ."
Thế nhưng cậu cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, hỏi: "Đây là cái gì? Tóc em đã bạc rồi ư?"


Đoạn Trì cũng phối hợp với bé con nhà mình, mặt không đổi sắc chủ động tiếp ứng: "Hình như là lông của tôi."
Cảnh Tây ngơ ngác: "Ồ?"
Đoạn Trì: "Chắc là bị rụng lông rồi gió thổi mắc vào người em ấy."
Cảnh Tây nhướng mày đánh giá hắn: "Nhưng ngài có biến thân đâu."


available on google playdownload on app store


Đoạn Trì: "Ở nhà vẫn biến bình thường, có người thích."
Cảnh Tây ngạc nhiên ngoài ý muốn, bắt đầu nổi hứng muốn chọc hắn, muốn hắn biến thân cho mình xem.


Đoạn Trì đường đường là một tổng giám đốc cao cao tại thượng tất nhiên không thể vô duyên vô cớ bán manh làm duyên cho người khác, huống chi đứa trẻ này không phải Ất Chu, vì vậy lạnh nhạt từ chối. Cảnh Tây không vui, tiếp tục chạy quanh Đoạn Trì.
Úc Bạc vô hình bị ném qua một bên: "..."


Đúng rồi nhỉ, em trai mình là fan não tàn của Đoạn Trì.
Cảnh Tây và Đoạn Trì biết rằng chuyện này càng giải thích thì càng lâm vào ngõ cụt, mà càng trốn tránh thì sẽ lộ ra vấn đề, cho nên biện pháp tốt nhất là thuận theo tự nhiên.


Cả hai đều là những thần diễn xuất, kẻ tung người hứng diễn đặc biệt hăng say.


Úc Bạc ban đầu vẫn còn nghi vấn nhưng sau đó đã đè xuống, vì thân phận Dị Lang của Đoạn Trì ai cũng biết rồi, ngoại trừ "người định mệnh", hắn sẽ không hứng thú với ai. Thêm nữa, nếu Đoạn Trì thật sự có ý với em trai nhà mình, lúc trước cũng sẽ không nói với mình tới nhận lại em ấy làm gì.


Hắn vừa tự an ủi vừa cùng cả hai vào phòng ăn, còn nhìn qua đầu bếp, phát hiện thần sắc của đối phương cũng thật bình thường.
- Đó là tất nhiên rồi.


Có hệ thống nhỏ luôn theo dõi, Cảnh Tây sờ mó sói bự không hề áp lực, hơn cả đầu bếp cũng không thể nhìn thấy rõ hình thức ở chung của Cảnh Tây và Đoạn Trì.
Úc Bạc cảm thấy rằng có đầu bếp ở đây, hẳn là hai người không thể làm chuyện gì khác người được.


Sự nghi ngờ của hắn cuối cùng cũng đã được tiêu trừ, nhìn sang thằng nhóc fan não tàn nào đó, ho nhẹ một tiếng.
Cảnh Tây quay đầu nhìn hắn, nhớ tới phải làm fan trung thành số một của anh trai, liền ngoan ngoãn chạy qua ngồi kế người ta.


Rốt cuộc Úc Bạc cũng thấy vừa lòng, xoa xoa đầu cậu, kéo ghế ngồi gần cậu hơn. Lần này đến phiên Đoạn Trì khó chịu, thế nhưng hắn không thể biểu hiện ra ngoài, bình tâm ăn xong một bữa cơm, bàn bạc với Úc Bạc chuyện hợp tác của hai nhà ở tinh cầu Thập Lạc rồi đứng dậy ra về.


Hôm sau Úc Bạc cần phải xử lý chuyện của Xavier nên sáng sớm đã rời đi.
Vì thế Cảnh Tây gặp Đoạn Trì, đến chung cư đổi sang thân thể của Ất Chu, cùng nhau ra ngoài giải sầu.


Mức độ nổi tiếng của hai người rất cao, vì sợ bị quần chúng vây xem ăn dưa nên đến những địa danh thắng cảnh ít người biết chơi, thẳng đến chiều mới về nhà.
Úc Bạc cũng vừa lúc về nhà, không thấy em trai đâu, nhắn tin hỏi ngay.
Cảnh Tây nhận được tin, thuận miệng nói đang ở cùng Đoan Trì.


Đoạn Trì hỏi thẳng trọng tâm: "Đêm nay em có ở lại đây không?"
Cảnh Tây hơi phân vân, bị hỏi xong quả thật cũng muốn ở lại.


Trong tiềm thức cậu cảm thấy rằng Đoạn Trì sẽ giữ mình lại, cho nên không nghĩ đến tình huống khác. Bây giờ bị hỏi, cậu mới phát hiện ra rằng ngay từ đầu mình đã cam chịu ở lại với người ta rồi.


Bỗng nhiên nhảy ra cái "cam chịu" này, cậu đặt tay lên ngực tự hỏi một chút, đúng là muốn ở bên cạnh hắn thật.
Đoạn Trì đứng đối diện, sung sướng ôm lấy eo cậu: "Sao nào?"
Cảnh Tây hất tay hắn ra, muốn mạnh miệng: "Tôi đi về."


Nhưng nhìn cậu là một đôi mắt cười, lời nói ngay đầu môi đã đổi thành: "Ừm, ở lại."
Đoạn Trì có chút ngoài ý muốn, bé con nhà mình vậy mà thành thật với lòng rồi.


Đây chắc chắn là tiến triển tốt, hắn miết cằm của Cảnh Tây, kéo cậu lại gần mình, vừa định hôn môi thì dừng lại.
Hắn cân nhắc một vấn đề đã lâu, cuối cùng hỏi: "Thân thể thật sự của em ở đâu?"
Cảnh Tây lùi về sau: "Không có ở đây đâu."
Một từ "ở đây" rất có sức nặng.


Có thể không phải ở những chòm sao này, hoặc có thể là không phải ở thế giới này.
Ánh mắt hai người giao nhau, hắn đánh giá có tới tám phần là ở vế sau, hỏi: "Tôi có cơ hội được nhìn thấy không?"
Cảnh Tây: "Hẳn là có."


Trường hợp thứ nhất là những tình huống do K Cơ gây ra đã dần ổn định, bug ở bộ phận xuyên thư cũng không còn nhiều, thế giới này đã cân bằng, có thể chấp nhận được ảnh hưởng từ năng lượng của Chủ thần, cậu có thể dùng thân thể của chính mình đi gặp Đoạn Trì.


Trường hợp thứ hai là số liệu của cậu và của K Cơ được khôi phục, tr.a ra được nguyên nhân trục trặc, nếu thật sự Đoạn Trì có liên quan đến chuỗi số liệu kia thì hắn sẽ bị mời đến cục quản lý, lúc đó hai người cũng có thể gặp được nhau.


Đoạn Trì nghe vậy thì tiếp tục hỏi: "Em có thể dùng thân thể của mình ở lại với tôi được không?"
Cảnh Tây: "Không thể."
Cậu chỉ chỉ vào chính mình: "Thân thể của tôi không thể làm cho thời gian dừng lại, "người định mệnh" của anh là Ất Chu."


Ngụ ý rằng dù bọn họ không yêu nhau thì ở thế giới này, thân thể này phải ở bên cạnh Đoạn Trì cả đời.


Đối với loại sự tình này Cảnh Tây không quá để ý, dù sao đây cũng được tính là thân thể của cậu, sẽ không cho người khác. Thêm nữa, thân thể của Đoạn Trì ở những thế giới khác cũng khác nhau, chờ khi ký ức của hắn khôi phục, bị mời đến cục quản lý, không chừng lúc đó xác định được Đoạn Trì là ai luôn rồi.


Đoạn Trì có chút tiếc nuối, hỏi: "Em chắc chắn là trong thân thể này chỉ có em, không có ai khác?"
Cảnh Tây gật gật đầu.


Lỡ như giữa đường cậu lại bị bế về cục quản lý, người ta đổi người thực hiện nhiệm vụ, cậu cũng sẽ không cho họ đụng đến thân thể của Ất Chu. Tốt xấu gì cậu cũng là Chủ thần, quyền lợi này cậu vẫn có được.
Đoạn Trì yên tâm.


Ý tứ này giúp hắn không cần băn khoăn về chuyện hai người có thể làm chút chuyện thân mật.
Cảnh Tây thấy đề tài kết thúc, hỏi hệ thống nhỏ: "Người nói cho ta nghe thử, có phải hắn đọc nhiều tiểu thuyết lắm không?"


Hệ thống nhỏ: "Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết rằng nếu ngài không trả lời tin nhắn của Úc Bạc, hắn sẽ trực tiếp chạy đến đây."
Cảnh Tây bình tĩnh nghe lời, chỉnh sửa lại tư thế rồi nhờ Đoạn Trì chụp sườn mặt của mình, gửi qua cho Úc Bạc.


*[* Tối nay em không về đâu, chơi game với Ất Chu [ảnh chụp] *]*
Úc Bạc trả lời nhanh:* [* Vậy để anh qua, vừa lúc mời bọn họ một bữa cơm. *]*
Cảnh Tây:* [* Tụi em ăn cơm xong rồi. *]*
Úc Bạc:* [* Ăn sớm vậy?* ]*
Cảnh Tây: *[* Chơi cả buổi, đói lắm. *]*


Úc Bạc: *[* Nói với bọn họ bọn tiếng, ngay mai anh đón em thì mời bọn họ ăn cơm.* ]*
Cảnh Tây:* [ *Ok. *]*
Hệ thống nhỏ: "Ngày mai ngài tính ứng phó như thế nào?"
Cảnh Tây: "Ngày mai rồi tính."
Cậu lười nhác đứng dậy, đi đến phòng bếp cắm chốt, chờ được ăn.


Sau khi ăn xong, hai người theo thường lệ cùng nhau coi một bộ phim, Cảnh Tây chuyển sang chính sự, muốn biết làm sao để giúp thầy giáo và Úc Bạc ở bên nhau.
Đoạn Trì: "Em có thể mời thầy giáo đến dạy kèm, bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều thì cũng có nhiều cơ hội hơn."


Cảnh Tây: "Hay tôi ngẫu nhiên "phản nghịch" một phen?"
Đoạn Trì cười nhẹ: "Em muốn phản nghịch như thế nào?"
Cảnh Tây cũng tự vấn một chút.
Nhuộm tóc, check; đánh nhau, check; yêu sớm... không có khả năng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có trốn học.


Tạm thời cậu chưa nghĩ ra được ý gì hay, cuối cùng gác lại, quyết định mời thầy giáo làm gia sư.
Hai người từng người vệ sinh cá nhân xong thì chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đoạn Trì ôm eo cậu kéo vào lòng: "Bé con, muốn cắn một miếng."
Cảnh Tây nhìn hắn một cái.


Ảnh hưởng của máu đối với tên này cực kỳ nhỏ, dù đã lâu chưa uống nhưng cũng không hành động quá trớn gì, có thể thấy rằng hắn không hề muốn uống máu, chỉ muốn ăn đậu hũ của cậu thôi.
Cậu giơ tay ra: "Cắn đi."
Đoạn Trì: "Đổi chỗ khác."
Cảnh Tây: "Cắn chỗ này."


Đoạn Trì nhìn nhìn cậu, chung quy cũng không cố chấp, chỉ nhẹ nhàng cắn cắn day day một chút rồi từ bỏ.
Cảnh Tây cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên mu bàn tay, vuốt xuống cái đuôi quanh eo mình rồi chùi nước miếng lên đó.
Đoạn Trì bật cười: "Làm dơ lông là em phải làm sạch."


Cảnh Tây: "Anh coi như là tự mình ɭϊếʍƈ lông mình đi."
Cậu nói xong thì tò mò: "Anh có tự ɭϊếʍƈ lông mình chưa?"
Đoạn Trì thành thật: "Hồi nhỏ thường xuyên ɭϊếʍƈ móng vuốt, lớn rồi thì không biến thân nhiều."
Cảnh Tây tưởng tượng ra hình ảnh kia, hỏi thêm: "Có video quay lại không?"


Đoạn Trì: "Có, ở nhà cũ."
Cảnh Tây: "Kêu người gửi qua đây đi."
Đoạn Trì: "Có trả phí."
Cảnh Tây một chút cũng không muốn biết đó là "phí" gì, xoay người: "Ngủ ngon."
Đoạn Trì cười một tiếng, không hề làm khó cậu, giúp cậu điều chỉnh lại tư thế thoải mái hơn, tắt đèn.


Trời vào đầu xuân, nhiệt độ vào buổi tối vẫn có chút thấp.
Cảnh Tây được hắn ôm vào lòng, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ là một dải ngân hà quen thuộc.
Cậu đứng ở hành lang, nhìn quầng sáng mĩ lệ trên đầu.


"Tôi phát hiện ra một chuyện." Sếp bỏ tay vào túi, không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cậu: "Cậu có ý thức được không? Gần đây khi cậu làm nhiệm vụ đều sẽ đi tìm người bạn kia một chút nhỉ."
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh: "Dù gì cũng chơi với nhau lâu như vậy, tôi không muốn hắn gặp phiền."


Sếp: "Nhanh thôi, cậu không cần lo nữa đâu."
Trong lòng Cảnh Tây nhảy dựng: "Làm sao?"
Sếp: "Hắn đã sớm bị bộ phận giám sát chú ý, tạm thời tôi quản lý bộ phận trọng sinh, gần đây họ vẫn nhắc nhở tôi phải xử lý."
Cảnh Tây: "Ông muốn xử lý như thế nào?"


Sếp cười cười, giơ ngón trỏ ra lắc lắc: "Cậu không có quyền hạn được biết."
Ông nói thêm: "Bây giờ cậu muốn tham dự vào chuyện này thì phải là Chủ thần... Chà, thế nhưng bọn họ ép dữ quá, tôi không biết cậu có đuổi kịp không."
Cảnh Tây luôn ghét bị bại lộ nhược điểm của mình.


Cậu không có ý kiến với chuyện này, lười nhác nói: "Lần sau nói.", nhanh chóng nhận thêm nhiệm vụ khác.
Nhưng mà ở thế giới đó một năm, cậu cũng không gặp lại được chuỗi số liệu kia.
Thấy công tác sắp kết thúc, cậu không thể tự hỏi rằng chẳng lẽ sếp nhúng tay vào rồi?


"Mấy ngày nay ngài hình như hơi thất thần." Hệ thống cẩn thận nói: "Ngài... muốn tìm ai ạ?"
Bước chân Cảnh Tây dừng lại.
Cảm xúc của cậu rõ ràng đến mức hệ thống có thể phân tích ra sao?


Do cậu không chú ý, một thời gian dài như vậy, cậu đã sớm tạo thành thói quen luôn tìm kiếm đối phương rồi.
"Ta có thể tìm ai chứ." Cậu ứng phó: "Người nghĩ sao vậy?"
Hệ thống không dám hỏi lại.


Cảnh Tây muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở về cục quản lý xem xét tình huống. Kết quả hôm nay nghe trưởng bối nói muốn tới viện điều dưỡng an ủi bệnh nhân, vừa ra khỏi thang máy đã gặp một người.
Diện mạo xuất sắc, ánh mắt quen thuộc, tính cách dung hòa với mình.


Tâm trạng nóng nảy của cậu nháy mắt tiêu bớt, sau đó điều tr.a thông tin của đối phương, biết được là một thiếu gia quyền quý, do thân thể không tốt nên luôn ở bên này tĩnh dưỡng, khó trách họ vẫn không thể gặp nhau.


Đời này hắn làm người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng.
Nhưng hắn là một nghệ sĩ rất bình thường, không có hành vi quái đản gì, chỉ chuyên tâm là một người phàm tục, tâm nguyện lớn nhất là chữa khỏi bệnh và ra thế giới bên ngoài.


Cảnh Tây cười: "Được rồi, khi nào anh xuất viện, tôi đi với anh."
Thiếu gia: "Tốt, cậu đừng mong quỵt nợ."
Cảnh Tây nhìn thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành, sửa lại: "Nếu không thì hôm nay tôi mời anh đi ăn trước một bữa?"
Thiếu gia mặc áo khoác vào: "Được, bây giờ đi luôn."


Hắn vừa đứng lên, sắc mặt trắng bệch, ngã quỵ xuống.
Cảnh Tây đột ngột mở mắt ra.
Phía chân trời lác đác mây trắng, phòng ngủ vẫn còn che rèm tối tăm.
Hệ thống nhỏ phát hiện tim và hô hấp của cậu quá nhanh, hỏi: "Ngài gặp ác mộng?"
Cảnh Tây: "Không có."


Cậu nằm im vài giây, nhìn qua người bên cạnh.
Đoạn Trì vẫn còn ngủ, thần sắc an nhàn.
So với người trong giấc mộng, hiện tại hắn không có bệnh tật.
Cảnh Tây trầm mặc nhìn trong chốc lát, cảm nhận nhịp đập của trái tim mình, rốt cuộc cũng chịu thành thật.
Cậu thích Đoạn Trì.






Truyện liên quan