Chương 71
*Edit: jena*
Số người Phong Bạch Thanh sa thải là không thể đếm được, nhưng đây là người đầu tiên dám xin từ chức với cậu.
Thế nhưng cậu là người thông minh, sớm đã nghĩ đến khả năng sẽ có người chơi lạt mềm buộc chặt, bây giờ cũng được nhìn thấy một ngươi, cậu vô cùng bình tĩnh, giơ hai ngón tay kẹp tờ đơn kia lại.
Trên tờ đơn chỉ ghi đúng một câu: Xin kính chào thiếu gia, tôi muốn từ chức.
Cậu nhẹ giọng hỏi: "Lý do?"
Cảnh Tây chớp chớp mắt: "Chà... Tôi cảm giác tôi không hợp ở đây lắm."
Phong Bạch Thanh ở trong lòng cười lạnh, muốn nhìn con thỏ nhỏ tung ra mưu kế gì.
Cậu ta muốn mình nhận cậu ta làm, khi nghĩ rằng đã được mình chấp nhận thì xin rút đi ư? Cậu phối hợp mà hỏi: "Nói thật."
Cảnh Tây có chút do dự.
Ngón trỏ của Phong Bạch Thanh nhịp nhịp trên bàn: "Nói."
Cảnh Tây hồn nhiên hỏi lại: "Cái gì cũng có thể nói?"
Phong Bạch Thanh: "Đúng vậy."
"Được rồi." Cảnh Tây nói: "Tôi đến đây không phải là vì kiếm tiền, mà lúc đi ngang qua đây nghe nói cậu lâu lâu lại đuổi một đống người đi, gần đây cậu lại khá nổi tiếng, trực giác tôi mách bảo ở đây có trò vui nên tò mò mà tới."
Cậu nhìn người trước mặt, ngữ điệu uyển chuyển: "Sau đó phát hiện rằng ở đây không vui lắm."
Phong Bạch Thanh tìm niềm vui trên việc sa thải trợ lý: "..."
Cảnh Tây không đợi cậu mở miệng, lại tiếp tục: "Tôi còn tưởng rằng ở đây có bí mật gì đó, hoặc là có biến cố gà bay chó sủa gì đó để có thể mở mang tầm mắt, kết quả lại haiz..."
Cậu nói: "Tới đây hơn ba ngày, anh hai của cậu và chú tư luôn muốn mượn sức của tôi. Tiểu Vương và Tiểu Lý cũng lén lút nói chuyện sau lưng tôi, sau đó tôi phát hiện Tiểu Vương là người của cha cậu, Tiểu Lý là người của chị mười của cậu. Henry thì... Hình như tôi đoán không sai là do chú năm của cậu phái tới. Đến Tiểu Khang, nhân vật này lợi hại đấy, hình như còn ăn nằm với chị bảy của cậu cơ."
Phong Bạch Thanh nửa điểm manh mối đều không nhìn ra: "..."
"Cho nên tôi nhận thấy đây là drama sóng gió gia tộc." Vẻ mặt Cảnh Tây thiếu hứng thú: "Tôi không hứng thú xen vào việc nhà người ta nên chủ động rút lui trước."
Phong Bạch Thanh: "..."
Cậu im lặng hai giây, muốn biết một vấn đề: "Sao anh biết có người ngủ với chị bảy của tôi?"
Cảnh Tây: "Là do tối hôm qua nha. Khi mọi người chuẩn bị đi ngủ thì cậu ta vẻ mặt đắc ý mà nói là mình đi ngủ với bạch phú mỹ*. Tôi liền hỏi người của nhà họ Phong hả thì cậu ta có chút tránh né. Tôi cảm thấy có vẻ là vậy thật, không tin lời phủ nhận của cậu ta nên liên tiếp nói tên từng người ra, nói tới tên của chị bảy của ngài thì cậu ta lại biến hóa vi diệu, ta chắc chắn đến tám phần bạch phú mỹ kia là cô ấy."
*những cô gái đẹp, giàu, da trắng
Phong Bạch Thanh: "Chỉ vậy thôi?"
Cảnh Tây: "Đúng thế. Không có kỹ thuật gì cao sang đâu, cứ tùy tiện nói vài câu thôi, đổi lại thành cậu thì..."
Cậu đang nói thì dừng lại, đột nhiên ý thức được một việc.
Phong Bạch Thanh nếu thực sự muốn có trợ lý, sẽ không cách mười ngày nửa tháng lại sa thải sạch sẽ đi hết.
Phong Bạch Thanh nhìn ra ý tứ trong mắt của đối phương: "..."
Hai người im lặng đấu mắt với nhau vài giây.
Giữa không khí lắng đọng, Cảnh Tây dịu dàng cười: "Chà... Thời gian thử việc ba ngày không cần trả lương đâu, đơn từ chức đã gửi cho cậu, bây giờ tôi đi nhé."
Cậu nói xong, dứt khoát xoay người rời đi.
"..." Phong Bạch Thanh nói: "Cậu quay lại đây cho tôi!"
Cảnh Tây vừa xoay nắm cửa: "Thiếu gia còn muốn nói gì nữa?"
Phong Bạch Thanh ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
Cảnh Tây chần chờ một chút, cuối cùng quay lại, đứng cách đối phương hai mét. Phong Bạch Thanh nhìn cậu chằm chằm, nghĩ thầm chỉ với nhiêu đó thông tin, chẳng sợ thật sự là lạt mềm buộc chặt, có khi còn là nhân vật khó chơi.
Cậu nói: "Tôi đưa tiền lương cho cậu."
Cảnh Tây lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với tiền."
Phong Bạch Thanh thử một bài kiểm tra, kể lại chuyện của mình, quyết định bán thảm: "Bên cạnh tôi không có ai có thể giúp tôi cả, cậu có thể ở lại đây được không? Tôi cho cậu tiền lương gấp đôi."
Cảnh Tây im lặng.
Phong Bạch Thanh trong lòng trào phúng, hẳn là đối phương sẽ đồng ý rồi, kết quả con thỏ nhỏ lại nói:
"Chà... Tôi thề tôi không có khinh bỉ ý tứ của cậu đâu, tôi chỉ là không thể lý giải nổi." Cảnh Tây nói: "Tôi xuất thân là trẻ mồ côi, trưởng thành có chút gian nan hơn người bình thường, cho nên không có cách nào hiểu được cảm giác mà cậu đã trải qua. Tôi đứng ở góc độ là người qua đường, cảm thấy rằng nếu cậu không thích bọn họ thì cứ đuổi họ đi thôi, dù sao cậu cũng có tiền, tinh vực này lớn như vậy, họ không đi thì cậu đi, đơn giản."
Phong Bạch Thanh: "..."
Vì sao không theo kịch bản của tôi vậy hả?
Cậu quyết định theo kịch bản của đối phương: "Được rồi, tôi nên dọn đi đâu?"
Cảnh Tây: "Thì cậu thích đi đâu thì đi."
Phong Bạch Thanh híp mắt nhìn.
Cảnh Tây cũng nhìn lại, có chút mệt mỏi: "Vậy cậu tự suy ngẫm nhé, tôi đi đây."
Phong Bạch Thanh: "Từ từ đã."
Cậu vứt nghi ngờ "lạt mềm buộc chặt" qua một bên, nói: "Tôi muốn điều tr.a xem ai đã giúp mẹ tôi chạy trốn khỏi bệnh viện, tiền thù lao trả cho cậu giống như anh điều tr.a một vụ án thôi, được không?"
Cảnh Tây tự vấn một chút.
Phong Bạch Thanh tiếp tục nói, tỏ vẻ nhà bọn họ nhiều người, người nhiều chuyện càng nhiều, có lẽ bên trong có ẩn giấu bí mật, cậu cũng có thể tùy tiện điều tra. Lại nói thêm nơi này biến cố gà bay chó sủa cũng không ít, cậu chỉ mới đến đây có ba ngày, chưa nhìn thấy được.
Cảnh Tây quả nhiên hơi động lòng, thử hỏi: "Tôi làm ra chuyện lớn cũng được luôn?"
Phong Bạch Thanh: "Được."
Cảnh Tây: "Sao cậu chắc chắn được?"
Phong Bạch Thanh: "Cậu cứ thử đi rồi biết."
Cảnh Tây: "Được. Vậy cậu cho tôi thời gian thử việc là ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ quyết định ở hay không ở."
Được lắm thỏ con, dám đảo khách thành chủ khiến tôi thành người thử việc để cậu xem có đáp ứng ở lại đây hay không à.
Phong Bạch Thanh ngay lập tức cười đến gió đông cũng phải ấm áp, sờ sờ chỗ xiềng xích nơi thái dương, có vẻ hơi thâm trầm.
Cậu đi qua chỗ con thỏ nhỏ, vỗ vai đối phương, buông một câu "Làm việc tốt." rồi cả hai cùng nhau ra ngoài, không chút để ý hỏi: "Không phải cậu là chú hai của Hồ Tiêu sao, sao lại lớn lên ở viện phúc lợi?"
Cảnh Tây phải kể lại về sơ đồ cây gia tộc nhà mình.
Phong Bạch Thanh gật gật đầu: "Khó trách tôi vừa gặp đã có cảm giác thân quen với cậu, chúng ta có lẽ cũng có quan hệ thân thích đó."
Cậu dùng giọng điệu dịu dàng, trìu mến nhất dặn dò: "Em họ à, chuyện nhà họ Phong cũng là chuyện nhà của cậu, đã là người một nhà thì nên nương tựa lẫn nhau nhé."
Cảnh Tây không khỏi giơ ngón cái lên khen ngợi đối phương với hệ thống nhỏ, nếu không tính đến vấn đề về tâm lý và vấn đề xưng hô mới bịa ra thì là nhân vật rất thú vị. Cậu ngoan ngoãn tạm biệt, mở cửa sau ra cho đối phương đi ra ngoài.
Cậu lười đụng đến cốt truyện chính, trực tiếp gọi hệ thống nhỏ: "Bây giờ cậu ta cũng biết ai là người hại mẹ mình rồi đúng không?"
Hệ thống nhỏ: "Đã nhìn thấy mặt."
Nó mong chờ hỏi: "Chúng ta đi theo cậu ta, giúp cậu ta giải quyết hết đám người trong nhà thì cậu ta sẽ thấy sao?"
Cảnh Tây: "Thật ra nhìn kỹ chút đã thấy kết quả rồi đó."
Hệ thống nhỏ: "Là sao ạ?"
Cảnh Tây: "Trong lòng cậu ta không thèm quan tâm đến nên mới tùy tiện lấy chuyện quá khứ ra làm lợi thế. Huống chi từ nhỏ cậu ta đã bị mẹ mình ngược đãi, ngươi cảm thấy cậu ta có thể có bao nhiêu cảm tình với mẹ mình? Nếu mẹ cậu ta thực sự quan trọng với cậu ta như vậy thì cậu ta sẽ không dùng giọng mẹ của mình để nói chuyện đâu."
Hệ thống nhỏ: "Vậy tại sao cậu ta còn muốn điều tr.a về chuyện này?"
Cảnh Tây: "Chắc chỉ là muốn biết thôi."
Tình huống như thế này cậu có chút hiểu được vì Cảnh Tây của quá khứ cũng đã từng như vậy.
Chấp niệm trước mắt của Phong Bạch Thanh là muốn cho những người trong nhà gặp xui xẻo, chuyện sống ch.ết cậu không màng. Cho nên khi xử lý đám người đó xong, cậu vẫn sẽ như cũ, không có gì khác biệt cả.
Muốn cho một người có vấn đề tâm lý như thế này trong tương lai không tự mình kết thúc mọi thứ, chỉ có thể tìm cho đối phương một lý do để sống.
Cậu hỏi: "Trong cốt truyện chính, cuối cùng cậu ta đã làm gì?"
Hệ thống nhỏ: "Cậu ta khiến cho nhà họ Phong sụp đổ, sau đó tự mình mở một công ty mới, từ đây cùng "người kia" sống hạnh phúc bên nhau."
Ồ, ra là nhờ tình yêu.
Thế thì có chút phiền phức, Cảnh Tây nghĩ.
Cậu quyết định quan sát thêm một thời gian nữa, vì vậy chậm rì rì bước ra vườn.
Nhà họ Phong có trăm năm lịch sử, kiến trúc đều là những ngôi nhà to lớn cũ kĩ, một ít có dấu hiệu tu bổ mới, một ít lại vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết của tháng năm.
Mẹ của Phong Bạch Thanh khi còn sống đã ở nhà chính, sau đó vì những biến cố kia nên cậu bị đưa đến tiểu viện hẻo lánh, nhỏ bé nhất. Bây giờ phát đạt, gia chủ lại phải tự mình đến mời cậu ra nhà chính ở, nhưng cậu không đồng ý, vẫn ở chỗ cũ.
Mà để hàn gắn quan hệ với cậu, rất nhiều người ở bên ngoài dọn lại về đây, cũng chọn ở những khu nhà gần với cậu, vì vậy chỗ này trong khoảng thời gian ngắn đã rất náo nhiệt, ồn ào.
Cảnh Tây vừa bước ra cửa chưa bao lâu đã đụng phải người của nhà họ Phong.
Sáng sớm cậu đã ở thư phòng nói chuyện với Phong Bạch Thanh gần nửa tiếng đồng hồ, hiển nhiên chuyện này đã lan ra ngoài, người đứng trước mặt cậu bây giờ là chú năm của Phong Bạch Thanh.
Cậu nhanh chóng bật mode diễn xuất, cung kính lễ phép chào hỏi: "Xin chào ngài Phong."
Chú năm cười sang sảng: "Đừng gọi là ngài, gọi chú năm là được rồi."
Ông hỏi: "Cậu đang làm gì?"
Cảnh Tây: "Dạ thưa tôi vừa đến đây, vẫn chưa thân thiết với ai cho nên nhân lúc sáng sớm đã xin phép thiếu gia cho tôi ra ngoài đi dạo."
Chú năm: "Ta cũng đang rảnh, để ta dẫn cậu đi."
Ông giải thích: "Nhà ta rối như mê cung, nếu không có người dẫn đường, chắc chắn cậu sẽ đi lạc."
Cảnh Tây cảm kích: "Vậy làm phiền chú rồi."
Chú năm cười nói không phiền gì, nhiệt tình làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cậu.
Khi Phong Bạch Thanh nhận cậu vào làm đã vỗ tay, theo phổ cập khoa học thì đó lần đầu tiên người có vấn đề tâm lý có sắc mặt tốt đối với người lạ, người của nhà họ Phong đều hi vọng Cảnh Tây ở thể ở lại dài lâu, cho nên đối xử rất thân thiện, hòa nhã.
Vì vậy trong quá trình Cảnh Tây "du lịch tham quan" đã vô tình gặp không ít người, đội ngũ đi theo ngày càng lớn mạnh.
"Nguyên nhân" giúp Cảnh Tây nhận được đãi ngộ tốt đẹp đang ngồi trong vườn ngắm hoa.
Trợ lý gọt trái cây xong, bưng đến trước mặt cậu, nhẹ giọng nói thầm một câu rằng con thỏ nhỏ ở bên ngoài chơi, không biết khi nào về.
Bọn họ nhận nhiệm vụ đến đây làm trợ lý ngoài việc nhận được tín nhiệm và hảo cảm của Phong Bạch Thanh ra thì còn phải nghĩ cách đuổi những kẻ còn lại đi.
Phong Bạch Thanh liếc nhìn đối phương một cái.
Tiểu Vương, theo con thỏ nhỏ nói là người của cha cậu, cũng không biết là thật hay giả.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên người cha đó cài người đến nơi này, thật giả thì cứ thử nghiệm là biết. Cậu cắm một miếng trái cây, cho vào miệng nhai: "Anh bị sa thải."
Tiểu Vương ỷ vào chỗ dựa là gia chủ, tin tưởng mười phần, tự nhận là người có thể ở lại lâu nhất, nghe xong thì không kịp phòng ngừa: "Tại sao chứ?"
Phong Bạch Thanh: "Gọt trái cây sai, số miếng trái cây trên dĩa là số lẻ, tôi không thích."
Tiểu Vương vội vàng nói: "Tôi đi gọt lại cho cậu!"
Phong Bạch Thanh: "Không cần."
Cậu ngẩng đầu nhìn vệ sĩ, người phía sau liền tiến lên hai bước.
Tiểu Vương không thể nề hà, chỉ có thể dọn đồ rời đi.
Mười phút sau, gia chủ nhà họ Phong không cam lòng dẫn Tiểu Vương hai mắt đỏ hoe quay lại.
Gia chủ ra vẻ mình là cha, giáo dục cậu: "Cha vừa muốn đi làm, ra cửa lại thấy trợ lý của con khóc, hỏi thì biết được là gọt trái cây không đúng. Cậu ta là do con chọn, cũng mới tới thôi, con cũng không nhắc trước việc này làm sao mà cậu ta biết được. Muốn sa thải là sa thải ngay hả? Ra ngoài đường người khác còn tưởng rằng cả nhà họ Phong này đều có đức hạnh giống con đấy!"
Phong Bạch Thanh cười như không cười, đang muốn nói lại một câu thì nghe tiếng ồn ào thảm thiết từ xa đang đến gần.
Ngay sau đó, một người túm chặt quần áo rách nát trên người ngã lăn ra sân, là Tiểu Khang, đằng sau là chồng của chị bảy đang hầm hầm tức giận.
"Mẹ nó mày tính chạy đi đâu hả? Hôm nay tao phải lột sạch mày rồi ném ra bên ngoài!" Chồng chị bảy cầm gậy sắt trong tay: "Mày dám thó cái tay bẩn của mày đụng vô vợ tao, mày con mẹ nó chán sống rồi!"
Tiểu Khang vừa trốn vừa gào: "Tôi không có! Tôi chỉ đang muốn hỏi đường thôi!"
Hắn nói xong thì ngẩng đầu thấy Phong Bạch Thanh, la lên: "Thiếu gia! Van xin ngài cứu mạng tôi!"
Tiếng la vừa dứt, chị bảy cũng đuổi đến nơi, muốn giữ chồng mình lại.
Cảnh Tây và chú năm đi theo phía sau, vào cửa nghe được những lời này, Cảnh Tây "A" lên, khiếp sợ: "Tiểu Khang, hôm qua anh nói là ngủ với một bạch phú mỹ, ra là tiếu thư này ư?"
Mọi người: "..."
Ngay sau đó, tiểu thư nào đó gào lên: "Mày con mẹ nó nói cái gì!"
Cảnh Tây hoảng sợ, run rẩy giải thích: "Tôi... tôi là nghe anh ta nói, anh ta nói là bạch phú mỹ đó có một ông chồng, người đã xấu tính cách còn tồi, nên nên..."
Mọi người: "..."
Ông chồng tính cách tồi như một thùng thuốc nổ TNT cỡ lớn, hoàn toàn mất khống chế.
Cảnh Tây một đường chạy lại chỗ Phong Bạch Thanh, yên lặng trốn tránh phía sau đối phương, 100% trở thành một con thỏ nhỏ vừa yếu ớt lại đáng thương.
Phong Bạch Thanh: "..."