Chương 5: Tiếng hét??

Vừa bước vào nhà, trước mắt cô không phải là những gì cô đang mong đợi, không có bố đang nằm dài xem tivi trên chiếc ghế sofa màu kem sữa. Ko có mấy câu cằn nhằn quen thuộc của mẹ. Căn nhà trước mặt cô bây giờ trống trải và lạnh lẽo, không có những hơi ấm quen thuộc kia khiến cô thấy nhớ nhà da diết. Rút chiếc điện thoại ra gọi cho người mẹ thân yêu của cô, cứ ngỡ sẽ là những câu nói yêu thương của mẹ thì...


- Biết mấy giờ rồi ko mà còn gọi điện hả?!!
- Dạ? - Cô giật mình, nghĩ là đã muộn lắm nên ngước mắt lên nhìn đồng hồ - Mới có 8h thôi mà mẹ.


- Thời gian chênh nhau 2 tiếng đó, đừng tưởng mẹ ko biết bên đấy đã 10h rồi. Mẹ có mắt ở đấy đấy, làm gì tôi biết hết! Mà mẹ đã bảo đi ngủ sớm đi mà, sao giờ còn chưa ngủ?
- Con xin lỗi ạ - Cô ỉu sìu lên tiếng - Cũng tại con nhớ nhà quá thôi mà.


- Ah, thủ tục nhập học mẹ nhờ bác Kim làm cho xong hết rồi, mai đến nhận lớp nhé! - Mẹ cô phớt lờ câu nói đầy tình cảm của cô
- Nae...
- Đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận, mai chắc sẽ rét đó, nhớ mặc nhiều áo vào, đi ngủ thì đóng cửa vào biết chưa?!
- Nae. Muộn rồi, mẹ ngủ đi ạ, yêu mẹ!
- Ừ


Tắt máy, trong lòng cô bỗng thấy vui sướng thấy lạ, chắc là do đc nghe giọng nói thân thương kia mà cô mới cảm thấy như vậy. Bỗng nhiên màn hình lại rực sáng, kèm theo đó là bài "Lie" cô đặt riêng cho Thảo. Đã xác định trước tinh thần rằng con trời đánh kia sẽ mắng té tát vì không gọi cho nó sớm. Ai ngờ..


- Linh... à... - Bên kia đầu dây điện thoại là giọng trầm trầm, khàn khàn như giọng đàn ông khiến cô vừa bất ngờ, vừa sợ, quay lại nhìn màn hình, đúng là "vợ Minie". Tại sao lại có cái giọng nói đó?
- Ai thế ạ?
- Là... tao... đây... - Vẫn là cái giọng trầm đầy tính đực rựa ấy


available on google playdownload on app store


- Mày sao thế? Khó ở à?
- Cái con này, tao định nói là tao nhớ mày mà mày nói thế tao tụt hứng luôn rồi!
- Mày cứ bình thường cho tao nhờ
- À, tao thi vào trường kinh tế rồi - Thảo nói bằng giọng chán nản, cũng đúng thôi vì sở thích của nó là vẽ mà.
- Tao tưởng mày thích vẽ?


- Không, tao theo ý gia đình. Phải học để sau này tiếp quản công ty thay bố nữa chứ. Con một khổ thế đấy!
- Uh, may tao có anh rể, ko thì chắc cũng vào kinh tế.
- Mà bên đấy sao rồi mày?
- Cũng đc, mà có chuyện này, có nên kể với mày ko nhỉ?
- Kể đi, tao hóng!
- À thì, Monie ý


- Làm sao? Đi đường gặp hả? Sướng thế
- Ko, tao là EM HỌ của RM đó!!! - Từ "em họ" được cô nhấn mạnh hết sức
- Cái gì?.... Mày đùa tao à?!
- Đùa cái gì, thật đấy! Đến giờ tao còn không tin là thật mà.. Tao còn vào Big Hit rồi cơ
- Có gặp BTS ko?


- Đương nhiên là có, có anh Minie của mày nói chuyện với tao đấy, ngoài đời trông mấy anh đẹp zai dã man luôn!
- Uầy, mày ăn j sướng thế. Tao ko biết đâu!
- Uk, tao thấy cứ mơ mơ hồ hồ thế nào ý!


- Đúng rồi, mà mày đừng có sân si gần anh Jimin của tao đấy nhá. - Dù không thấy nhưng cô có thể cảm giác thấy cái mặt của nó lúc này chắc chắn đang trợn tròn hai mắt, rồi mở to hết cỡ.
- Rồi rồi, tao chỉ có Đường Ca thôi - Cô phì cười


Thế là 2 đứa cứ nói chuyện xuyên đêm, phải đến 11,12h cô mới tắt điện thoại để đi ngủ đc. Chỉ sợ sáng hôm sau mắt sưng húp lên thôi.
______________________________


6h sáng _ Bên ngoài trời đã có 1 vài tia sáng mập mờ qua những đám mây, sương mù hôm nay sẽ nhiều hơn mấy ngày trước. Cái lạnh từ trận mưa tối qua làm cho thời tiết Hàn Quốc những ngày này vốn rét giờ lại càng rét thêm. Bên trong căn nhà rộng lớn vẫn đang im ắng sau một đêm. Trời lạnh khiến người ta muốn nằm thêm chút nữa, chút nữa, mặc cho tiếng báo thức đã reo từ lâu. Jimin lật người qua lại, nửa muốn dậy, nửa lại ko. Quay qua chiếc giường bên cạnh đã thấy trống trơn, tự hỏi: "Hoseok hyung có bao giờ dậy sớm thế đâu?". Bước xuống giường, Jimin liền đi ra phòng ăn thì đã thấy bóng dáng Hoseok hyung đang vừa gặm miếng sandwich vừa lướt điện thoại. Không khỏi tò mò, anh tiến lại gần:


- Hyung đang làm gì vậy?


Hoseok ko trả lời, chỉ ngước lên nhìn rồi tiện tay với lấy chiếc sandwich còn lại trên đĩa. Jimin cũng chẳng còn năng nổ mà buồn bực như hay làm trên các show họ tham gia, anh như thể đã quá quen với việc bị phũ từ giám đốc, quản lý tới thành viên trong nhóm. Thậm chí cả các câu chuyện max phũ ARMY dành cho anh (như mấy cái ảnh dìm mà họ vẫn cmt trên Twitter mỗi khi anh đăng ảnh).


Jiminie chỉ biết cười, điệu cười chẳng ra vui cũng chẳng ra buồn. Anh kéo ghế ngồi cạnh JHope, liếc nhìn màn hình điện thoại, hyung ấy đang xem mấy cái video trên Youtube, hình như là video hài về Suga hyung. "Ông này cũng hay thật, anh Suga ko có ở ktx là ổng tung hoành, hết vô phòng ảnh nghịch, trộm đồ, rồi đôi khi bỏ cả mấy miếng hạt dẻ dưới tấm ga trên giường Suga hyung, làm mỗi khi đi ngủ là Suga hyung phải chửi thề mấy câu." - Jimin thầm nghĩ, nghĩ tới cái hình phạt mà ổng sẽ phải chịu dưới tay Suga.


JHope sực nhớ ra điều gì đó liền quay lại nói với Jimin
- Ya, sắp tới Muster rồi, anh muốn làm gì đấy cho ARMY vui một chút mà chẳng nghĩ ra. - Anh nói với giọng buồn rầu
- Hum, hay là mk đi hỏi So Han, em ấy cũng là ARMY thây!
- So Han? - Hoseok nhắc lại tên cô gái mà anh thấy hơi lạ kia


- So Han, Kim So Han, cái cô gái hôm qua RM hyung đưa lên công ty ý!
- Ahhhh, cái cô gái khóc sướt mướt khi vừa vào phòng đó chứ gì! Đột nhiên anh quên mất tên em ấy - Nói xong liền nhe răng cười ngượng - À, mà Jimin này.
- Nae?


- Qua phòng gọi ông RM dậy hộ anh với, đã bảo sáng nay dậy sớm để lên công ty chỉnh lại nhạc với cả tập vũ đạo mà giờ vẫn chưa dậy!
- Nae... - Jimin mệt mỏi nhấc mông khỏi ghế, thật tình thì bây giờ anh thấy khá lười, muốn lên giường ngủ thêm giấc nữa cơ.


Jimin không bước vào phòng RM mà đi vào phòng SIN (Suga+Jin). Hôm qua Suga hyung ko về ktx nên chắc Monie lại quen thói sang đây ngủ. Bên trong phòng, Jin và Monie nằm cùng trên một chiếc giường (trong khi có 2 chiếc). Ko chỉ có thế, bên trên giường, Jin đang ôm lấy cánh tay của Monie như ôm một cái gối ôm vậy, vẻ mặt của cả hai người lúc đó như thể đang giữ trên môi nụ cười, có lẽ họ đang mơ một giấc mơ đẹp.


Jimin nhẹ nhàng bước vào căn phòng, đương nhiên cái tình cảnh trên giường đối với anh đã không còn quá xa lạ, so với lần đầu anh thấy là trong phòng của Kookie "thân yêu", lúc đó Kookie "của anh" còn đang ôm V trên giường, thì còn kém chán. Anh tiến gần đến bên giường và "Hù", cứ ngỡ hù lớn như vậy mọi người sẽ chịu dậy nào ngờ...2 người kia vẫn đang ôm, ngủ như thường. Không bỏ cuộc anh chạy qua chỗ Monie nhẹ nhàng giựt sợi tóc mai của ảnh.


"Ahs" tiếng kêu trong đau đớn của Monie làm anh thấy buồn cười. Thấy động nên Jin cũng dậy theo, vừa mở mắt ra đã là một tiếng kêu thất thanh
- AH!!!! Monie, cậu làm cái quái gì trên giường anh vậy?!!!!
- Hyung ko nhớ chuyện tối qua sao?!! - Anh nói với cái gương mặt nghiêm túc


- Chuyện...chuyện gì chứ? - Jin vừa nói, vừa để ý thấy cái hành động ôm "gối ôm" kì lạ của mình liền nhanh tay rụt lại.
- Ko có chuyện gì cả, em trêu đấy! - Anh vừa nói vừa nở nụ cười, chỉ là cái nụ cười đó không thật lắm.


Jimin theo dõi hết đầu đuôi câu chuyện, rồi nhớ ra đều Hoseok bảo liền quay qua nói với Nam Joon
- Hoseok hyung bảo em gọi anh dậy đấy
- Uk, anh sẽ ra ngoài sau. Bảo ổng đợi anh tí!


- Nae.... - Jimin bước ra ngoài phòng ăn nói với Hopie xong liền quay về phòng tính ngủ tiếp nhưng mắt cứ không chịu đóng vào khiến anh đành dậy luôn. Với lấy chiếc áo khoác anh tính đi ra phòng Gym nhưng liền nhớ ra hôm nay về Busan cùng Kookie nên sang phòng gọi Kook dậy. Bên trong phòng hôm nay ko có V, chắc nó dậy sớm đi ăn sáng trước rồi. Anh tiến lại gần, nhéo má Jung Kook làm cho Kookie cau mày tỉnh dậy


- Đau quá đi! - Vừa nói Kookie vừa đưa tay lên xoa xoa bên má, vừa mệt mỏi mở mắt
- Dậy đi, tí có đi xuống Busan ko hả?
- Có chứ, nhưng cần gì phải dậy sớm thế, 7h mới có lượt tàu mà anh
- Dậy đi còn đi ăn sáng
---------------


Bên ngoài có tiếng gõ cửa, từng nhịp, từng nhịp một, nghe thì hơi có phần lạnh sống lưng sau đó là tiếng Hobi đi ra mở cửa.
Kế đó là một tiếng hét...
====================


Lần đầu mk viết truyện nên còn nhiều thiếu sót, mn thấy có j sai sót thì bình luận ở dưới nha! Nếu có thấy hay thì ấn sao để ủng hộ mk viết tiếp với ạ!!!






Truyện liên quan