Chương 7: Night (h)
Trì Viễn hay làm việc đến khuya.
Vô Hỷ sợ nhất là về đêm, cậu ngủ không sâu giấc và hay bị bóng đè. Chuyện bây giờ cần làm chính là đợi cho vị nào đó nhà mình làm xong việc mới được ngủ.
Gác đầu lên đùi Trì Viễn, Vô Hỷ dụi dụi mắt, bất mãn nhìn đồng hồ, cậu thốt lên “Douma!!!! 11 giờ rồi!!”.
“Em muốn thì đi ngủ trước đi, đừng đợi rồi văng tục như thế”, xoa đầu cậu, anh chậc lưỡi nói.
Ngẩn mặt nhìn Trì Viễn đang nghiêm túc làm việc, Vô Hỷ chán nản thở dài, lại gục đầu xuống đùi hắn. Không có gì làm, cậu vươn tay ra bóp bóp đùi Trì Viễn, lướt bàn tay dọc theo mép vải, lại nghịch hạt nút cuối cùng trên áo.
“Em đang…”
“Kích thích anh”, Vô Hỷ bình thản ngắt lời hắn, đồng thời cũng miết nhẹ lên túp lều nhỏ, đánh thức con quái vật ngủ say sau lớp quần kia. Trì Viễn bất mãn day trán, quyết định túm tay cậu kéo mạnh làm Vô Hỷ đứng lên và ngồi trên đùi hắn.
“Muốn kích thích tôi?! Tôi sẽ cho em biết thế nào là kích thích!”, Trì Viễn xé áo thun mỏng của Vô Hỷ ra, áp gáy cậu lại hôn ngấu nghiến. Vô Hỷ giằng co muốn đẩy hắn ra nhưng sau lại vô lực an vị để mặc Trì Viễn làm gì thì làm. Đến khi cậu hô hấp cực kì khó khăn, Trì Viễn mới buông cậu ra, mang theo sợi chỉ bạc mỏng lấp lánh dưới đèn.
Như dự đoán của Trì Viễn, Vô Hỷ đã hoàn toàn bị *** chi phối, cậu không tự chủ được, vươn tay mò vào quần rồi nắm lấy phân thân của chính mình mà xoa nắn. Trì Viễn lão đại chỉ nhếch môi nhìn mỹ cảnh trước mặt, đến khi thấy cậu tự làm cũng có thể đạt cao trào, hắn đen mặt đứng bật dậy, bồng Vô Hỷ lên và đến phòng ngủ.
Vô Hỷ ngã xuống giường êm ái, mặt ửng hồng mê man, áo đã bị xé rách, qυầи ɭót spider man cũng bị tuột xuống tận đầu gối, lộ ra cặp mông trắng trẻo hồng hào.
CHÁT
Bị đánh đau, Vô Hỷ thanh tỉnh lại đôi chút, cậu che mông lại, mặt ủy khuất xen lẫn tức giận nhìn người vừa lợi dụng thời cơ đánh mình… Trì Viễn đè lên người Vô Hỷ, quan sát cậu đang làm hành động như đà điểu trốn kẻ thù, đầu thiếu điều chôn vào gối, mái tóc đen hỗn loạn, cậu nằm úp sấp lộ ra cái lưng trắng trẻo cùng hình xăm mã vạch ngay gáy, tay gắt gao che chắn cặp mông và chân khép chặt giấu đi bộ vị bí mật kia.
“Chỉ mặc áo thun và qυầи ɭót là thói quen xấu”
Hơi thở trầm thấy đầy từ tính vang lên bên tai, tiếp theo là cảm giác ướt át của chiếc lưỡi vờn quanh tai, Vô Hỷ khẽ run nhẹ lên, tai ửng hồng dần, cậu tức giận vì bị trêu đùa nhưng vẫn kiên quyết không để lộ mình cho sói. ( = v = lộ mông kìa em…)
Một nụ hôn lên gáy, cảm giác bàn tay vuốt nhẹ qua eo mẫn cảm, cậu vô thức vặn vẹo. Nụ hôn kia đi chuyển dần xuống lưng, “ngô… A…”, không đơn giản là hôn, Trì Viễn chính là cắn ʍút̼ tạo chủ quyền, hắn tìm những vị trí mẫn cảm mà ʍút̼ xuống, Vô Hỷ sẽ rên nhẹ lên, như thúc giục hắn “a tiếp tục đi nga ông xã”…
“Bà xã, gỡ tay em ra nào”, Trì Viễn hài lòng nhìn hai cánh tay Vô Hỷ dần dần buông lỏng và rút lên đặt trên gối. Hắn xoa nắn, cảm nhận độ đàn hồi của cặp mông trước mặt, tách cặp mông ra, hắn thấy thứ cần tìm kiếm.Tiểu huyệt phấn nộn được phơi bày ra trước mặt Trì Viễn, nhỏ hẹp và khép kín. Đây không phải lần đầu làʍ ȶìиɦ nhưng tiểu huyệt của Vô Hỷ vẫn luôn hoàn hảo, không hề dãn hay rách.
“Ô…a… Đừng…”, Vô Hỷ khẽ nỉ non, tiểu huyệt của cậu lại được hắn bôi trơn bằng lưỡi. Chiếc lưỡi mềm dẻo, tách lỗ nhỏ ra, luồn lách vào trong và được nội vách khô ráo chặt chẽ hút lấy. Đợi cậu thả lỏng dần, Trì Viễn mới chuyển động lưỡi.
“Nga… A… A… Ô…”, sự ngứa ngáy dần lan ra khắp cơ thể, chiếc lưỡi tạo khoái cảm bên trong cậu, phân thân lại lần nữa cương lên. Đến khi đủ ướt rồi, hắn đâm một ngón tay vào, tiểu huyệt lập tức kẹp ngón tay, độ trơn trượt ở vách tiểu huyệt giúp ngón tay đâm sâu vào dễ dàng nên hắn lại tiến thêm một ngón.
“Đau… A…. Đừng … Oa…!”, đây là ngón thứ ba sáp nhập vào tiểu huyệt nhỏ bé, trừu sáp, cọ nhẹ lên vách huyệt, tiếng rên không ngừng vang lên khắp căn phòng. Vô Hỷ hoàn toàn không được thỏa mãn, ba ngón tay không đủ! Thứ cậu cần chính là thứ khác to lớn hơn để lấp đầy cơ thể nha!
“Mau… Ngô… A…”, nức nỡ một hồi, cậu chủ động cong mông, mặt đỏ ửng cùng ánh mắt ủy khuất động nước ngẩn lên. Cảm giác trống rỗng bỗng chốc bao trùm, hắn đã rút ngón tay ra và thay vào đó là cự vật cương cứng của chính mình. Hắn đâm thẳng vào.
“AAA… To quá… ch.ết… Hỏng mất …a…a..”, nước mắt trào ra ồ ạt, phân thân muốn bắn đột nhiên bị Trì Viễn nắm chặt lấy. Vô Hỷ luôn bắn ra ngay khi hắn vừa cắm vào và lập tức hôn mê khi hắn mới bắn ra, cao trào cùng nhau? Trì Viễn luôn phải làm chủ chuyện này.
“Ô…ô… Van cầu anh… Ô…ô… Để em bắn… A… “, Vô Hỷ giãy giụa, tiểu huyệt ngậm chặt nam căn của người kia, cậu không ngừng khóc lóc van xin cơ mà hình như không có kết quả. Trì Viễn dùng một sợi dây nhỏ thắt nơ ở vị trí đang ngẩn đầu hung hăng rỉ dần ra chất lỏng trong suốt của Vô Hỷ, lật cậu lại đối mặt với mình.
“Ngoan, chịu đựng một chút, chúng ta sẽ cùng đạt khoái cảm nha bảo bối”, hắn sủng nịnh nói, vắt chân cậu qua hông mình rồi bắt đầu động. Vô Hỷ như vừa bay lên thiên đường lại vừa rớt xuống địa ngục, vừa tràn đầy khoái cảm vừa đau đớn muốn giải tỏa. Trì Viễn thương tiếc hôn lên môi cậu, tay hắn Đan chặt tay cậu ở hay bên, cũng không quên tăng tốc độ chuyển động.
“Nn… Ưm… Ưm…”, Vô Hỷ hoàn toàn chìm đắm trong bể tình, mắt không còn tiêu cự, chỉ có cơ thể luôn phối hợp tốt với hắn, đến khi điểm G lại được tìm đến, Vô Hỷ bất giác hừ nhẹ khó chịu, chân kẹp chặt hông hắn, phân thân cương cứng của cậu dần xanh vì bị buộc lại. Hắn biết nên càng động vào điểm G nhiều hơn, nhanh hơn, và mạnh hơn.
Trong phòng chỉ còn tiếng rên rĩ ngắt quãng, tiếng va chạm đầy ám muội vang lên. Tiểu huyệt của Vô Hỷ lại siết chặt lấy nam căn của hắn, đến lúc này Trì Viễn vươn tay tháo nơ ra, rồi cùng bắn thật sâu vào bên trong Vô Hỷ, cậu thấy ánh sáng trắng loá lên, run rẩy cong người, dòng dịch trong suốt bắn ra tạo thành đường parapol hoàn mĩ, bắn đầy lên vùng bụng của chính bản thân.
“Con mẹ nó… Hảo thoải mái…”, cậu chỉ lầm bầm một câu rồi hôn mê đi mất.
Đoán ra kết quả như này, Trì Viễn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, rút ra khỏi người cậu rồi bồng cậu đi tắm sạch sẽ. Đến khi chăn êm nệm ấm, Vô Hỷ lại hướng vào lòng Trì Viễn chui rúc, hôm nay vận động khá nhẹ nhàng nên thắt lưng cũng không đến nỗi nào đau đớn.
Trong bóng tối, Trì Viễn nghe loáng thoáng Vô Hỷ đang nói mơ… “Ông xã…”, hắn nhếch môi cười, càng ôm chặt lấy cậu hơn.
Hoàn
Tác giả: hoàn rồi hoàn rồi!! chấm khăn
Vô Hỷ: vận động nhẹ nhàng…trán nổi gân xanh
Tác giả: phải phải! Vì tạo hình của lão công nhà cậu chính là S! vỗ vai Vô Hỷ tôi thương cậu nên mới viết như này nha
Vô Hỷ: xạo ct! Không biết viết H về SM thì nói đại đi, còn bày đặt xạo xạo nói thương yêu đầy mùi rắm! Cô căn bản chỉ sủng công thôi! tránh né- nhìn khinh thường
Tác giả: trầm mặc