Chương 17
Trên tầng cao nhất của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng tràn ngập khiến bầu không khí vừa lạnh lẽo lại bí bách đến ngột ngạt.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc Ngu Thanh Vãn đến thì bác sĩ đã thông báo tình hình của Dung Khâm Hoa nguy cấp, đã từ phòng ICU được chuyển đến phòng bệnh thường rồi.
Thời gian không còn nhiều nữa.
Bên ngoài hành lang, đám con cháu nhà họ Dung từ già trẻ lớn bé, nam hay nữ đều đã có mặt đông đủ.
Dung Tập vẫn đang bận xử lý việc ở nước ngoài chưa về, đứng đầu là gia đình Dung Chấn - con của vợ hai nhà họ Dung, mẹ con Tô Nguyệt và Dung Thi Nhã lúc này cũng đang ngồi trên hàng ghế chờ, giả mù sa mưa mà khóc lóc.
Khung cảnh hỗn loạn ồn ào, người tới rất nhiều nhưng ngoài tài sản thừa kế ra thì đều không có mục đích gì khác.
Lâm Sâm đi ra từ phòng bệnh, thấy Ngu Thanh Vãn đã tới thì liền khẽ gật đầu về phía cô, ra hiệu cho cô vào trước.
Dung Chấn thấy thế cũng sải bước đi theo, giả vờ quan tâm: "Trợ lý Lâm, cho chúng tôi vào cùng đi, chúng tôi muốn nói vài lời cuối với anh cả..."
Mặt Lâm Sâm lạnh tanh đứng chặn ở cửa ra vào, dáng vẻ công chính liêm minh lạnh lùng nói: "Xin lỗi, chủ tịch nói chỉ muốn gặp một mình cô Ngu thôi."
Thấy Lâm Sâm không hề nể tình, sắc mặt của Dung Chấn cũng trở nên khó coi, nhưng lại không thể xông vào được.
Đám người còn lại đều hết cách, chỉ có thể đứng chen chúc nhau ở ngoài cửa.
Cuối cùng, chỉ có một mình Ngu Thanh Vãn đi vào phòng bệnh.
Đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, một mảng u tối yên lặng như tờ chỉ có âm thanh máy móc của mấy thiết bị vang lên, khung cảnh trống trải đến mức khiến người ta sợ hãi.
Ông lão nằm trên giường bệnh giờ phút này đã thoi thóp.
Ngu Thanh Vãn chợt cảm thấy có chút hốt hoảng.
Cô lại nhớ đến lúc đầu khi Dung Khâm Hoa đưa cô vào nhà họ Dung.
Cho dù nửa đời trước ông ta có quyền thế và giàu có như nào đi nữa, nhưng giờ phút này lại như chẳng còn gì cả.
Dường như sự thù hận tích lũy suốt mấy năm qua đã khiến cảm xúc của cô trở nên chai sạn.
Sợi xích giam cầm và khống chế quanh năm trói buộc cô dần xuất hiện thêm nhiều vết nứt, chỉ cần động nhẹ một cái là có thể vỡ thành từng mảnh.
Đây rõ ràng là khoảnh khắc mà Ngu Thanh Vãn đã chờ đợi rất lâu, nhưng lúc này cô lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh.
Dung Khâm Hoa đeo mặt nạ thở oxy, trên gương mặt già nua đầy vết nhăn, cơ thể dường như cũng quắt hết lại.
Ông ta không còn sức lực để khống chế cô nữa rồi.
Những tháng ngày như ác mộng kia cũng sẽ không còn nữa.
Nhận thức được chuyện này, ngón tay đang căng thẳng của cô cuối cùng cũng thả lỏng ra được từng chút.
Nghe được tiếng động, ông lão từ từ mở đôi mắt đục ngầu, tầm mắt có chút mê man, gần như tham lam mê đắm trong gương mặt của Ngu Thanh Vãn, lại như thể đang xuyên qua khuôn mặt của cô để nhìn một người khác.
Đầu óc của ông ta lại lần nữa không được tỉnh táo, miệng lẩm bẩm nói: "Tri Cẩn... Cuối cùng em cũng chịu trở về rồi..."
"Tôi không phải là Thẩm Tri Cẩn."
Cô nhẹ giọng đáp: "Tôi là Ngu Thanh Vãn."
Ánh mắt của ông lão hiện lên chút hoảng hốt, trong đôi mắt đục ngầu kia cuối cùng cũng lấy về được chút tỉnh táo.
Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, khuôn mặt già nua kia lại thoáng nhăn nheo, bật cười hai tiếng trầm khàn rất khó nghe.
"Con với bà ấy... thực sự càng ngày càng giống nhau."
Ngu Thanh Vãn nhíu mày lại, bên trong đôi mắt dịu dàng ấy bỗng xuất hiện một chút ghét bỏ và lạnh lùng.
Cô dời mắt, nhẹ giọng nói: "Đó là tự ông ảo giác thôi."
Nhưng ông lão lại lắc đầu chắc nịch, phủ nhận bằng giọng điệu yếu ớt: "Không... Hai người chính là giống nhau. Con giống hệt với bà ấy lúc còn trẻ, con là con gái của bà ấy..."
Ông ta còn lặp đi lặp lại từng hồi, như thể đang dốc sức thôi miên bản thân mình: "Con chính là bà ấy... Con chính là bà ấy..."
Ngu Thanh Vãn khẽ bĩu môi, nhưng cũng không ngăn hành động tự lừa mình dối người đó cô ông ta.
Có người dùng cả đời của mình để đắm chìm trong chấp niệm, càng cố vùng vẫy thì lại càng lún sâu, cuối cùng tự kéo mình vào trong vũng bùn đó, thật đáng sợ xiết bao.
Cô bỗng ngẩn người ra, trước mặt cô chợt xuất hiện một đôi mắt ương ngạnh khác.
Là Hạ Thành.
Cũng chẳng hiểu tại sao, Ngu Thanh Vãn bỗng bắt đầu cảm thấy sợ.
Nếu như cô tiếp tục dây dưa cùng với Hạ Thành, có phải một ngày nào đó anh cũng sẽ biến thành người như Dung Khâm Hoa hay không.
Cố chấp đến điên cuồng, cuối cùng lại thành tự hại người hại mình.
Cô không cách nào ngưng bản thân mình liên tưởng tới chuyện đó, chỉ cảm thấy cõi lòng thắt chặt càng lúc càng thêm khó thở.
Lỡ như có một ngày, anh biết tất cả mọi chuyện...
Mãi đến khi tiếng tít tít chói tai của thiết bị trong phòng bệnh vang lên mới khiến cô choàng tỉnh lại.
Ông lão thở hổn hển trên giường bệnh, từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng tốn sức: "Mấy năm nay, chắc là con hận ba lắm..."
Cả đời này của ông ta, cho dù có dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không có được thứ mình muốn.
Người con gái ông ta yêu nghĩ đủ cách để chạy trốn khỏi ông ta, lại còn sinh con cùng với người đàn ông khác.
Ông ta không thể chịu đựng được.
Cho nên ông ta bắt con của người con gái đó về.
Và cho dù ông ta có cố gắng thế nào thì vẫn không thể tìm được bóng dáng của người đó ở trên người của Ngu Thanh Vãn.
Ngu Thanh Vãn cụp mắt nhìn về phía ông ta, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
"Dung Khâm Hoa, thật ra chỉ có mình ông không tự ý thức được đời này của ông nực cười tới mức nào thôi. Ông ích kỷ kiêu căng, tưởng rằng dùng quyền thế là có thể khống chế được cuộc đời người khác, thỏa mãn cái ham muốn khống chế biến thái của mình. Nhưng trên thực tế ông mới chính là kẻ đáng thương hại nhất, thậm chí ông không biết rốt cuộc lỗi lầm của mình ngu xuẩn đến nhường nào."
Cuối cùng cũng nói ra hết được những lời mà mấy năm qua mình muốn nói, Ngu Thanh Vãn chưa từng cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm như bây giờ.
"Ông tưởng rằng mình kìm hãm được tôi, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có mấy năm thôi. Ông tưởng rằng ông trả thù được bà ấy, nhưng thực chất chỉ có tự mình gạt mình."
Bàn tay già nua gầy hao của Dung Khâm Hoa siết chặt lấy ga giường, cố gắng ngồi dậy nhưng lại tốn công vô ích.
Môi ông ta mấp máy, ánh mắt trở nên hung tợn, bên trong con ngươi còn hằn ra tơ máu: "Ý con là gì..."
Ngu Thanh Vãn cũng không trả lời câu hỏi của ông ta.
Cô thu tầm mắt lại, đứng dậy đi tới cửa sổ kéo rèm che nắng ra.
Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào phòng bệnh, chói tới mức Ngu Thanh Vãn phải khẽ nhắm mắt lại.
Đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, ánh mặt trời lại trở nên ấm áp vô cùng. Sự ấm áp đó rọi vào làm cả người như được bao bọc giữa một đồng bông vải, khiến cô cảm nhận được một loại giải thoát và thoải mái mà trước giờ chưa từng có.
Tất cả những đau khổ và vướng mắc, những buổi đêm không thể chợp mắt, những buổi tối âm u không có ánh mặt trời đó cuối cùng cũng chấm dứt rồi.
Vầng sáng bao phủ lấy gò má xinh đẹp mà bi thương của người con gái, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến đi trong luồng sáng ấy.
Ông lão vẫn đang lặp đi lặp lại nhiều lần cái tên kia: "Thẩm Tri Cẩn... Thẩm Tri Cẩn..."
Ngu Thanh Vãn nghiêng mắt qua, lạnh lùng nói: "Đừng tiếp tục gọi tên bà ấy nữa, cũng đừng làm ô uế con đường chuyển kiếp của bà ấy."
Dung Khâm Hoa nằm trên giường bệnh, chút ý thức còn sót lại dần dần tan biến, bóng người trong tầm mắt đó càng lúc càng mơ hồ khiến ông ta cũng không còn cách nào phân biệt được rốt cuộc là mơ hay là hiện thực.
Mãi cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cuối cùng ông ta mới nghe thấy cô mở miệng nói:
"Ông tìm nhầm người rồi."
...
Ngoải cửa bệnh viện, một chiếc xe Bentley đen nhánh yên ắng đậu ở ven đường từ lâu lắm rồi.
Bên trong xe, Sầm Duệ cúp điện thoại quay đầu lại nói với người ngồi phía sau: "Sếp, vừa rồi có tin xác nhận Dung Khâm Hoa qua đời rồi, đã được đưa ra khỏi phòng bệnh, hiện tại đám người nhà họ Dung đều đang ở trên đó..."
Anh ta ngập ngừng không nói hết, nhưng Hạ Thành cũng đã hiểu được vế còn lại.
Người đứng đầu của nhà họ Dung đã mất rồi, mà người duy nhất đối xử tử tế với Ngu Thanh Vãn là Dung Tập vẫn chưa trở lại, những người khác của nhà họ Dung thì đều như hổ như sói, ai cũng đều lăm le khối tài sản còn lại của Dung Khâm Hoa, việc đầu tiên bọn họ làm chính là làm khó dễ Ngu Thanh Vãn.
Mà cô một thân một mình, chỉ e là không đối phó được.
Ở ghế sau, người đàn ông cụp mắt, ngón tay mơ hồ tựa có tựa không vuốt ve chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, biểu cảm âm u không rõ.
Dù anh có tình nguyện thừa nhận hay không thì mỗi lần đối diện với cô, anh mãi cũng không nỡ bỏ mặc được.
Từ trước tới giờ, nhà họ Dung chẳng là gì trong mắt anh cả.
Lý trí cùng dục vọng dâng trào giằng xé, gương mặt của người con gái ấy lần nữa hiện ra trước mặt, rồi cả dáng vẻ lúc cô nép vào ngực anh.
Cơ thể như phản ứng theo bản năng đã không nghe theo sự khống chế của lý trí nữa, Hạ Thành đưa tay kéo mở cửa xe, đi về phía bệnh viện.
Nhưng đúng lúc ấy, bóng dáng của người con gái kia lại đang chậm rãi bước ra từ cổng bệnh viện.
Gió thổi làm tóc cô bay phấp phới trong không trung.
Mà cũng không phải chỉ có mình cô, ở bên cạnh còn có một người đàn ông khác.
Bên ngoài bệnh viện gió hơi lớn, Chung Đình Bạch không hề do dự cởi áo vest trên người mình ra khoác lên vai của Ngu Thanh Vãn.
Khung cảnh ấm áp, chàng trai tuấn tú thanh lịch, còn cô gái thì dịu dàng xinh đẹp, bọn họ đứng cạnh nhau thoạt nhìn trông vô cùng xứng đôi.
Hạ Thành híp mắt lại, bàn tay đang buông thõng bên hông vô thức siết chặt lại, đến cả xương khớp tay cũng khẽ hằn lên trên.
Ở phía đối diện đường quốc lộ, Chung Đình Bạch cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo cùng nham hiểm kia trước bèn ngẩng đầu lên. Lúc nhìn thấy Hạ Thành, ánh mắt anh ta thoáng động.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Ngu Thanh Vãn, giọng điệu do dự: "Thanh Vãn... sếp Hạ tới rồi."
Ngu Thanh Vãn đứng ở bên sững người, vô thức ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy ở bên phía đường quốc lộ đối diện là bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng bên cạnh chiếc xe.
Hạ Thành cũng im lặng nhìn cô như vậy, con ngươi đen nhánh mang theo vẻ nặng nề không nhìn ra được cảm xúc, quanh người tỏa ra một luồng khí lạnh băng.
Đường phố đông đúc, tầm mắt không kịp đề phòng vô thức chạm nhau giữa không trung khiến lông mi Ngu Thanh Vãn bỗng run rẩy.
Ngón tay đang nắm lấy góc áo cũng vô thức siết thật chặt.
Tại sao anh lại tới đây?
Chuyện này khiến cô không khỏi nhớ đến ánh mắt cuồng loạn trước khi qua đời của Dung Khâm Hoa khi nãy trong bệnh viện, khung cảnh đó lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt cô.
Hô hấp của Ngu Thanh Vãn bắt đầu dồn dập, không ngừng tự nhủ trong lòng.
Chấm dứt ở đây đi.
Bằng bất cứ giá nào cũng không thể để anh biết được những chuyện đó.
Một lúc sau, Ngu Thanh Vãn ép mình thu tầm mắt lại, cô hít sâu một hơi, cố gắng không bày ra biểu cảm gì khác thường.
Cô không tiếp tục nhìn người ở đường quốc lộ phía đối diện nữa, quay đầu nhẹ nhàng nói với Chung Đình Bạch: "Anh Chung, chúng ta đi thôi."
"Được."
Xe của Chung Đình Bạch cũng đỗ ở cổng bệnh viện, tài xế mau chóng đi tới mở cửa xe cho hai người.
Ngu Thanh Vãn cố gắng không để ý tới cảm giác ngột ngạt tột cùng từ cái nhìn kia, bước lên xe.
Một giây sau, giọng nói lạnh như băng của người đàn ông từ phía đối diện vang lên.
"Ngu Thanh Vãn."
Là Hạ Thành gọi cô.
Âm thanh trầm thấp mang theo uy lực và cảnh cáo, trong đó còn có cảm giác vô cùng bực bội.
Ngu Thanh Vãn khựng lại một nhịp, đầu ngón tay siết chặt lấy áo vest.
Mấy giây sau, cô vẫn không lựa chọn quay đầu nhìn lại, chỉ tiếp tục cúi người lên xe.
Hạ Thành cứ thế trơ mắt nhìn cảnh đó, gân xanh trên cổ hằn lên minh chứng cho việc hiện giờ người đàn ông đó đang rất nhẫn nhịn.
Cảm giác dịu dàng trong cầu thang thoát hiểm ngày hôm qua dường như chỉ là ảo giác.
Cô cũng không phải chỉ có thể dựa dẫm vào mỗi anh.
Cô sẵn lòng dựa dẫm vào những người khác, chỉ cần không phải là anh.
Cô sẽ đi với Chung Đình Bạch, chứ sẽ không quay đầu lại.
Sẽ không nhìn anh.